Vãn Thành hôm nay trời trong xanh lạ thường, nhiều gợn mây trắng Trãi dài trên đầu người.
Thanh Giang Ninh cảm thấy đây chính là điềm báo rất tốt cho bản thân mình.
Chắc chắn hôm nay cậu sẽ đạt hạng nhất toàn khối !
Giang Ninh ra khỏi cửa, dắt chiếc xe đạp của mình ra khỏi hẻm.
Cậu lượn theo luồn gió, hoà mình vào không khí trong lành của buổi sáng sớm. Mái tóc thiếu niên mềm mại bị hất tung ra sau đầu, để lộ gương mặt trắng đến trong suốt cùng với ngũ quan tinh xảo pha thêm phần tinh nghịch. Đôi mắt tròn tròn màu hổ phách nghênh ngang nhìn trời, nhìn đất, nhìn gợn mây xinh đẹp. Mọi thứ đều hợp lực làm cho câu thiếu niên này thêm nổi bật.
Bãi đậu xe của trường đã gần như kín chỗ. Thanh Giang Ninh vừa đậu xe xong đã thấy thằng bạn nối khố của mình.
Diệp Phàn vẫy tay với cậu.
“Nhanh lên nhanh lên, có bảng điểm rồi”
Thanh Giang Ninh: “Tao hạng mấy ?”
Diệp Phàn hơi ngập ngừng, xong lại hơi bối rối, rồi lại cười khà khà.
“Mày tự xem đi, tao phải đến chỗ sa tanh, mẹ nó lão Hổ còn bắt tao thu bài” cuối cùng thốt ra một câu.
Thanh Giang Ninh thu hết biểu cảm biến hoá kì diệu trên mặt Diệp Phàn, trái tim tự hiểu mà thấy đau nhói.
Quả nhiên.
{Thanh Giang Ninh: “Hạng 2......Điểm trung bình tất cả các môn: 9,6.....}
{Vương Ngạn: “Hạng 1......Điểm trung bình tất cả các môn: 9,9.....}
9,9????
9,9!!!!!
Má !!!!!!
Đến khi cậu vào lớp, tất cả hứng khỏi buổi sáng đã tiêu tán thành không khí.
Giang Ninh ngồi vào chỗ của mình. Tóc mái bị thổi bay của cậu đã trở về chỗ cũ, nó có phần hơi dài, che gần như hết mắt, cậu còn đeo thêm một cái mắt kính gọng đen, trông cả gương mặt thêm nặng nề, mất đi vẻ đẹp vốn có.
“Đại thần không hổ đại thần, tận 9,9 đó !!!”
“Người đẹp còn học giỏi, hazzzz tao muốn yêu đương”
“Muốn cũng chẳng có yêu được đâu”
“Hay là tao lên mạng tra nhờ, làm thế nào để thu hút sự chú ý của nam thần học giỏi đẹp trai nha”
Mấy cô bạn nữa bàn trên bắt đầu nói Đông nói Tây. Hết hâm mộ rồi yêu đương. Giang Ninh nghe mà thấy mệt đầu.
Có ai quan tâm cảm xúc của cậu một chút được không ?
Cậu là người luôn đứng hạng hai đó, không ai quan tâm sao ?
“Êy, Giang Ninh lại hạng hai hở ?”
Đồng Dụ từ bàn sau nói vọng lên chỗ Thanh Giang Ninh. Cậu bực bội quay người cho nó một chưởng.
Từ năm lớp mười, Thanh Giang Ninh luôn bị cho đứng hạng hai tất cả các kì thi. Cậu chỉ hận không thể bẻ đầu cái thằng tên Thanh Ngạn luôn hạng nhất phòng học kế bên. Từ trong trong thâm tâm mặc dù chưa gặp tên hạng nhất lần nào nhưng cậu vẫn ghét, ghét cay ghét đắng là đằng khác.
“Đừng buồn, còn tận ba kì thi nữa mà, thi cuối kì một, thi giữa kì hai, thi cuối kì hai nè”
Diệp Phàn không biết trở về lúc nào, bây giờ hạng mười mươi toàn khối đang động viên hạng hai toàn khối.
Ai đau hơn ai ?
“Diệp Phàn, năm ngoái mày cũng nói vậy, Đồng Dụ, nó nói thế nào ?” Thanh Giang Ninh hỏi.
“Mày đừng có buồn, còn thi cuối kì một, giữa kì hai, cuối kì hai nữa mà, năm ngoái nó đã nói vậy đó”
Diệp Phàn: “........”
Diệp Phàn: “Thôi, ra xếp hàng, sao đỏ hôm nay là lớp A1 đó, có khi mày còn gặp hạng nhất, tha hồ cho mày chửi cậu ta”
Thanh Giang Ninh cau mày: “Tao mới không cần chửi cậu ta, tao là người văn minh”
Học sinh trong lớp ra ngoài cửa xếp hàng theo đúng quy định. Mấy nữ sinh bây giờ nháo nhào.
“Là nam thần kìa !!!”
“Đẹp trai quá”
“Nam thần nhìn em nè !!!”
Thiếu niên đứng dựa vào cột, mặt không cảm xúc, đôi mắt phượng xinh đẹp thỉnh thoảng sẽ nheo lại, ngũ quan thâm thuý, mũi cao, da trắng, cả thân cao lớn hơn bạn cùng lứa, chân dài vai rộng, đúng chuẩn nam thần alpha vườn trường, con nhà người ta.
Thanh Giang Ninh vốn là một beta bình thường, việc cậu so đo trình độ học tập với alpha đã khiến cho người khác cảm thấy hoang đường rồi.
Suy nghĩ cổ hủ của người khác là vậy, beta sẽ là người bình thường, không thể tài giỏi như các alpha.
Chính vì suy nghĩ kia nên cậu cảm thấy rất ghét người này, cứ làm bộ mặt lạnh, giả ngầu được thì thật sự ngầu chắc, bày đặt !
Sao đỏ sẽ phụ trách ghi lại tên các bạn học vi phạm vào một cuốn sổ nhỏ, mỗi tuần tổng kết lớp đó sẽ bị cộng trừ điểm theo đúng cuốn sổ này.
Lớp 11A2 rất tuân thủ theo nội quy, rất ít khi bị ghi tên vào sổ. Lần này cũng vậy, không ai bị ghi tên vào sổ.
“Bạn Ngạn ơi” Một nữa sinh bị bạn của mình đẩy lên trước, có vẻ là một omega, cả người loáng thoáng ngửi ra mùi ngòn ngọt
“Cho mình xin số được không ?” Cô nói, cả người mặt vì ngại mà đỏ bừng.
Nữa sinh này Thanh Giang Ninh biết. Là lớp phó văn thể Mỹ, Huyền Huyền, gương mặt rất trắng, ngũ quan có hơi tinh nghịch, trẻ con. Giọng nói ngọt ngào, thân hình mảnh mai đặc trưng của một omega xinh đẹp yếu ớt cần được bảo vệ, hầu như bạn nam nào trong lớp cũng để ý đến cô.
Thiếu niên trước mặt cô vẫn không thay đổi thái độ, thậm chí có phần mất kiên nhẫn.
“Tôi không nhớ” Vương Ngạn trả lời.
“Hả ?”
“Tôi nói tôi không nhớ số điện thoại của mình” Giọng không cao không thấp, chẳng khác gì đang Trần thuật lại một câu nói của người nào đó.
“Ồ, xin lỗi cậu” Nữ sinh mặt đỏ lên, có hơi ngượng ngùng nói. Cô vốn dĩ xinh đẹp, lại được nhiều người để ý, mùi tin tức tố cũng ngọt, đây là lần đầu tiên bị nói cho như vậy, lòng tự tôn hơi bị tổn thương một chút, mắt cũng hơi nóng. Huyền Huyền quay đầu về chỗ của mình luôn.