Bài hát kết thúc, không khí một mảnh tĩnh lặng. Bất quá Tống Thiên Cảnh là người sáng suốt nhất vỗ tay, vì thế từng tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, lời khen ngợi đến không ngớt.
Bọn họ không ngờ rằng hai người lại có thể làm được những điều này, ngay cả Hồ Dung và Hồ Ngọc Anh cũng không cách nào lên mặt được nữa.
Nàng đứng cạnh Băng Băng cúi người chào rồi thong thả trở về vị trí của mình. Bất quá chưa đi được vài bước thì ánh đèn vụt tắt.
" Có thích khách, hộ giá!" tiếng thét chói tai của thái giám vang lên, cấm vệ quân xung quanh nhanh chóng rút đao phòng bị hộ giá cho Tống Thiên Cảnh.
Bọn người còn lại thì sợ hãi nhao nhao:" Chuyện gì vậy, có thích khách sao?"
" Bảo vệ ta, phải bảo vệ ta!"
Thật sự trở nên hỗn loạn, hắn lo lắng chạy đến cạnh nàng nhưng lại hốt hoảng bởi có người tới trước một bước:" Diệp nhi!"
Tống Thiên Cảnh cũng biết chuyện từ trong vòng bảo vệ của cấm vệ quân mà bay ra ngoài.
Bên ngoài cấm vệ quân đang bao vây lấy năm hắc y nhân, mà trong tay hai hắc y nhân là nàng và Băng Băng!
Hắn lạnh lùng nói:" Mau buông nàng ấy ra!"
Hắc y nhân đứng đầu cười lạnh:" Ha, ta thả hai ả ra thì các ngươi liền giết ta. Ta không phải kẻ ngu!"
Tống Thiên Cảnh nhíu mày:" Các ngươi muốn làm gì mới thả hai người họ ra?!"
" Ha hả, ta sẽ không thả ra nếu các ngươi cứ bao quanh như vậy", dừng lại một chút hắc y nhân nói tiếp:" Các ngươi biết ta là ai chứ?"
Tống Thiên Cảnh không nhanh không chậm nói:" Nam sủng của Tống Thiên Ân!"
Dương Thần ngửa mặt lên trời cười:" Ha ha ha, thế mà cũng bị các ngươi nhận ra. Vậy ta không giấu nữa, đúng, ta là nam sủng của y. Hôm nay ta muốn báo thù cho y!"
Hắn một thân sát khí lên tiếng:" Nếu muốn báo thù thì cứ nhắm vào ta, đừng nhằm vào người khác!". Dương Thần ra hiệu, hai hắc y nhân kia đột nhiên dùng lực vào con dao kề trước cổ nàng cùng Băng Băng, một vệt màu đỏ xuất hiện trên cổ. Tống Thiên Cảnh nóng lòng nghiến răng nói:" Ngươi dám?!"
Dương Thần nói:" Tại sao ta không dám, nếu ta chết ta cũng sẽ kéo hai ả ta chết theo. Ta là muốn hai ngươi luôn dằn vặt khi thấy người mình yêu chết trong tay kẻ thù của mình!"
Nàng bĩu môi, cần cổ mang theo một chút đau đớn nói:" Này này, ta nói các người nói chuyện đủ chưa. Khi nào mới thả ta ra đây, ta chưa muốn chết đâu a"
Băng Băng đồng tình nói:" Đúng vậy, bọn ta không gây đụng chạm đến các ngươi vì thế hãy thả bọn ta ra. Nếu đầu hàng có thể sẽ được khoang hồng"
Nàng nói tiếp:" Chính là vậy a, có khi các ngươi sẽ được tha chết đó", nàng là đang vận dụng kiến thức giáo dục công dân mình học được một cách tốt nhất.
" Pháp luật luôn ủng hộ những người biết hoàn lương, các ngươi hãy suy nghĩ kĩ lại đi"
Hai hắc y nhân kiềm nàng cùng Băng Băng có phần đau đầu, Dương Thần thì nhíu mày nhìn hai người. Chỉ có hắn cùng Tống Thiên Cảnh là thở dài, kẻ tung người hứng như thế này thật không biết phải làm sao cho thỏa đáng.
Dương Thần nghĩ nghĩ một hồi hóa ra là hai người nàng kêu mình bỏ cuộc để cấm vệ bắt giam liền tức giận:" Các ngươi câm miệng cho ta! Mau lùi lại, không ta sẽ giết hai ả!"
Cấm vệ quân do dự nhìn Tống Thiên Cảnh chờ chỉ thị, Tống Thiên Cảnh khẽ cắn răng phất tay, vì thề vòng vây bao quanh Dương Thần liền rộng ra. Cùng lúc đó, Dương Thần cùng bốn hắc y nhân còn lại mang nàng và Băng Băng nhảy lên nóc hoàng cung rời đi.
Cấm vệ quân định đuổi theo thì bị Tống Thiên Cảnh cản lại, hắn không khỏi nhíu mày nhìn phương hướng nàng bị bắt đi…