Băng Băng nhe răng hâm dọa:" Cậu có giỏi thì kể hết nguyên câu chuyện đi, sau cứ nhảy vô họng người ta nói vậy hả?!"
Nàng bị cô lắc tới lắc lui đến chóng mặt:" Cậu… cậu bình tĩnh lại a. Mình biết lỗi rồi mà, tha cho mình đi mà…"
Vì ban nãy câu chuyện hết sức cảm động mọi người còn đang chưa dứt ra khỏi câu chuyện thì tình huống hiện tại lại làm họ thêm choáng vậy. Các người như vậy là sao a.
Một quan đại thần bừng tỉnh hướng Tống Thiên Cảnh lắp bắp sợ hãi nói:" Hoàng thượng, cái này…"
Tống Thiên Cảnh phất tay nói:" Không cần", tình cảnh này y đã quá quen thuộc, hai người họ luôn nháo thành ra như vậy. Hazzz…
Một lúc sau, Băng Băng mới buông tay tha cho nàng một con đường sống. Nàng nước ôm cổ nước mắt lưng tròng:" Cậu có cần ra tay nặng như vậy không. Tính giết bạn mình à?!"
Băng Băng liếc mắt nhìn nàng:" Như vậy là còn nương tay". Nàng nghe thế trợn mắt nhe răng nhìn Băng Băng, sau đó lại thu hồi dáng vẻ hướng mọi người hỏi:" Các người thấy câu chuyện như thế nào?"
Chưa đợi người khác trả lời nàng lại nói:" Ta biết là rất hay nên các người không nói được nên lời đúng không. Ta quá hiểu mà"
Bọn người kia cả giận, đúng là câu chuyện có hay nhưng bọn ta vẫn còn nói được mà, đừng có ngắt lời người khác chứ.
" Chưa hết bất ngờ đâu, tiếp theo chúng ta sẽ cho các người nghe một bài hát. Thế nào?!"
Nói rồi nàng vỗ tay, một nhóm thái giám trong cung từ ngoài khiêng vào một đồ vật hết sức kì lạ và cũng rất buồn cười. Hai con hồ ly nào đó ban nãy bị câu chuyện của nàng càng tăng lên sự ganh ghét, bất quá nhìn thấy thứ mang vào lại trở nên cười khinh thường.
Không gì khác, đúng như lời ảnh vệ nói, nó được làm bằng xoong, chảo các loại, nhìn kì thật rất không đẹp mắt. Tống Thiên Cảnh hiếu kì hỏi:" Đây là cái gì?"
Nàng cầm lấy hai cây nhỏ gõ vào nhau vang lên tiếng kêu thanh thúy nói:" Đây được gọi là trống do ta tự dựa theo cái thật mà làm"
Hắn nhíu mày:" Trống?", hắn chưa từng thấy qua vật này, quả thật tất cả các món đồ hay cách cư xử của nàng đều rất khó hiểu và đầy bí ẩn.
Nàng khẽ cười quay qua hỏi Băng Băng:" Cậu muốn hát bài nào?"
Băng Băng suy nghĩ:" Hồng Chiêu Nguyện thì sao?"
Nàng vỗ tay:" Được đó!", nói rồi nàng đi đến ngồi lên ghế mà thái giám đã đặt giữa cái trống. Mọi người liền im lặng theo dõi những động tác của nàng.
Nàng gõ dùi trống bắt nhịp rồi gõ vào trống, âm thanh mạnh mẽ vui tai vang lên. Mọi người thật không ngờ âm thanh hay như vậy lại có thể xuất phát từ những vật liệu này.
Giọng hát của Băng Băng vang lên:
" Tay cầm bông hoa trạm trổ ngàn vết khắc uốn lượn thành tranh
Tháp công đức lừng danh nằm bên cầu cạnh nhà ai đó
Gió xuân thổi bay ngọn tóc với khăn hồng thêu dành tặng người
Mắt phượng mày ngài tựa trang điểm
Cát chảy cuồn cuộn, tóc trắng gối vương
Chén rượi họa từng đường
Thiếu niên xiêm y phong nhã bên tuấn mã cũng trôi qua trong nháy mắt thôi
Tránh sao được mái dội sương rơi khó lường trước vật đổi sao dời
Núi sông cách trở xoay người ung dung sao trà
Đời người dài quá ký thác lại một góc dĩ vãng đã qua
Thả trôi hết bao hy vọng thêm vào đó là nổi hoang đường mới nhớ được hình bóng người thương
Toàn thân sương pha
Ai nhấc bút viết đôi mày đổi lại cho chàng một góc an khang
Tiêu tan đi bao nỗi thăng trầm
Chàng vẫn mãi trong lòng ta…"