Sau khi chạy thoát khỏi nơi quái quỷ đó, phía xa là một căn nhà gỗ đáng sợ, xung quanh toàn là không khí u ám khiến người ta sợ hãi. Và đó là nơi Emily sẽ ở qua đêm sau mỗi trận đấu.
Đi tới trước căn phòng, mà Emily tạm cho là phòng nghỉ —— bên trong căn phòng cũng coi như chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết. Kẻ sống sót chạy trốn thành công có thể bổ sung thể lực bằng những món ăn đã được chuẩn bị sẵn, tắm rửa thoải mái, xử lý tốt vết thương, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó yên ổn mà chợp mắt một giấc.
Chỉ là sau mỗi giấc ngủ, mở mắt dậy thì trò chơi sẽ lại một lần nữa bắt đầu. Đó là tất cả những gì cô biết được sau khi trốn thoát thành công từ những trận đấu trước đó.
Đi vào ngôi nhà gỗ nhỏ, Emily rõ ràng cảm giác được bầu không khí đã dịu lại không ít, nhưng tên thanh niên cao gầy kia có lẽ đã chịu nhiều sự kinh sợ. Mặc dù đã tới nơi an toàn, tên này cũng không có ý định cùng hai người đồng đội nữ là nàng và cô gái nhỏ kia trò chuyện. Từ trên bàn lấy đi phần ăn của bản thân hắn, trầm mặc mà đi vào căn phòng có bảng tên của mình —— Mỗi một trận đấu đều có tổng cộng là bốn kẻ sống sót,cho nên căn nhà gỗ này cũng chỉ tồn tại đủ bốn căn phòng cho bốn người. Thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cả bốn người đều chạy trốn thành công.
Emily ngỏ lời giúp trị thương cho cô gái nhỏ kia, sau khi trị thương xong nàng quay qua bồn rửa mà lau sạch tay, lại xoay người nhìn lại, thì thấy tay cô gái đã cầm một quả dâu tây, ngấu nghiến ăn được hơn một nửa.
Để ý tới tầm mắt của Emily đang nhìn vào bàn tay có phần hơi bẩn của mình, cô gái xấu hổ cười thành tiếng, kéo ống tay áo có phần rách rưới mà lau đi đôi bàn tay dính bẩn, với mong muốn là sẽ che dấu được đôi chút.
Emily cũng không nói, ở bên bàn ăn ngồi xuống, cũng cầm lấy một trái dâu tây, đưa vào miệnh nhai kỹ nuốt chậm mà thưởng thức.
Cô cứ thế ưu nhã mà ăn, thế nhưng lại vô tình gây áp lực không nhỏ cho cô gái kia, chẳng sợ trong bụng lại biểu tình, cô gái cũng biết tự kiềm chế sự thèm ăn của bản thân lại. Mỗi động tác ăn đều mang một vẻ nho nhã, nhưng tốc độ ăn so với Emily vẫn là nhanh hơn.
Emily ăn xong một trái dâu nhỏ, thì cô gái kia đã ăn xong một chén dâu tây, một phần ba pizza hải sản cùng một chén canh.
Sau khi đã lấp đầy cái bụng trống, cô gái cũng không vội rời đi, nhìn Emily một lúc lại bắt đầu nói chuyện với cô: “ Thật xin lỗi, khi nãy tôi quên giới thiệu với cô, tôi tên Bella, còn cô?”
“Emily Dyer.” Cô nhẹ giọng trả lời.
Emily thoạt nhìn cũng không thân thiện, cô gái kia có lẽ đã đoán được phần nào sẽ bị cô làm lơ, thế mà lại ngoài ý muốn được cô đáp lại. Biểu cảm thoáng chốc thay đổi thật nhanh: “Thật hân hạnh được làm quen với cô. Xem quần áo của cô đang mặc, tôi đoán không sai cô là một bác sĩ phải không? Cô vì cái gì mà đến nơi này?”
Emily giương mắt, không khí trong phòng xem ra có chút u ám, nhưng rất mau khôi phục lại như lúc ban đầu, cô cong nhẹ khóe miệng, khẽ cười: “Không phải trước khi đặt câu hỏi cho người khác, cô vẫn là nên giới thiệu trước chính mình sao?”
“A... vậy để tôi nói trước vậy...” cô gái nhún nhún vai, bộ dáng rất biết nghe lời, nhưng cũng vì cái động tác này mà lại có dáng vẻ lưu manh, “Tôi thật ra là học sinh, ba của tôi có nuôi một tiểu tam ở ngoài, mụ ta có thai, tới tận cửa nhà khiêu khích bắt ông ấy phải chịu trách nhiệm, làm mẹ tôi tức giận tới nỗi rạch tay tử tự, tôi lúc đó bất quá là nông nổi nhất thời..., thuê người đi đánh mụ ta làm mụ sinh non. Mặc kệ ba tôi cầu xin mụ ta như thế nào, mụ ta đều giống như điên rồi, nhất định phải bắt giam tôi. Cuối cùng phán xét bị giam bốn năm. Kết quả ngày nọ tỉnh ngủ, tôi đã thấy mình xuất hiện ở trang viên này rồi —— nhất định chuyện 'tốt' này do mụ điên kia làm.”
Emily nghe vậy lại cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ này một lần nữa—— Khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn như trái táo, cùng cái miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi như anh đào giữa những ngày xuân ấm áp. Cô gái nhỏ lúc nãy bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, yếu đuối, lại nhìn không ra tính cách có phần vặn vẹo thích bạo hành người khác...
Nhưng dựa vào lời cô gái nói…… Hình như là không có gặp qua kẻ thần bí đã làm giao kèo với cô...
Đối phương cái gì cũng đã kể, Emily cũng lười biếng phải che giấu: “Tôi làm ăn phi pháp, làm chết oan một thai phụ trên bàn mổ, bị bắt giam không bao lâu sau thì…… bị đưa tới trang viên bí ẩn này.”
Cô gái nhỏ nghe xong, chợt cười khúc khích: “Xem ra người có 'tư cách' đi vào trang viên này, cũng không phải là loại người hiền lương gì.”
Emily cười cười không có nói tiếp.
Cô gái lại đè thấp thanh âm, ý chỉ cô nhìn về phía phòng của tên thanh niên lúc nãy đi vào, nói nhỏ: “Aiz, cô đoán thử xem, tên kia là phạm vào tội gì?”
Emily không có đoán được sở thích kì dị tọc mạch này, cô im lặng vờ như không nghe gì.
Đối tượng trò chuyện phiếm duy nhất lại không đáp lời, cô gái khó tránh khỏi cảm giác lúng túng, lại yên lặng mà ăn nốt phần ăn còn lại.
Người xưa có câu "căng da bụng trùng da mắt", sau khi lấp đầy cái bụng rỗng, cô gái ngáp một cái, bưng lên một ly sinh tố dâu tây, nói lời từ biệt với Emily. Sau đó hai người từ từ tách ra về phòng mình.
Có duyên sẽ gặp lại.
Emily đóng cửa phòng lại, ý nghĩ kia bỗng vụt qua, tuy rằng cô cũng chưa một lần nào gặp lại người "đồng đội cũ" dù đã chạy trốn thành công.
Trong phòng cái gì cần đều có, cách bố trí cũng thực khiến người ta cảm thấy ấm áp. Emily mở ra tủ quần áo, nhìn đến bên trong toàn là đồ bác sĩ, thở dài —— cô tuy đúng là bác sĩ, nhưng cũng không phải lúc nào cô nào cũng đều mặc áo blouse trắng đâu chứ.
Chửi thầm trong lòng, Emily vẫn là lấy một bộ, cầm theo khăn tắm đi vào phòng tắm.
Nước ấm có tác dụng giảm bớt mệt mỏi, cả người ngâm ở bồn tắm, Emily cầm lòng không được mà phát ra một tiếng thỏa mãn, gỡ búi tóc xuống, cô tinh tế mà dùng tay mát xa vùng mặt có chút mệt mỏi.
Tắm nước ấm xong, xử lý tốt vết thương, Emily nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn cô cực kì có phong thái mê hoặc, trong mắt có một chút mệt mỏi lẫn mê mang vụt qua. Sau đó cô nhắm hai mắt, lại nói với chính mình: Ngủ đi, chờ lúc tỉnh lại, ai mà biết mình đang ở nơi khỉ ho cò gáy nào.
**
Thời điểm lúc Jack đi vào trang viên u ám này, thời tiết lại có phần dịu dàng khiến người khác có cảm giác thoải mái. Cái này đối với một kẻ đồ tể như hắn, lúc nào cũng sẽ cần sương mù che dấu tung tích, thì cũng không phải là cái chuyện vui vẻ gì.
Hôm nay đến phiên Violleta làm thợ săn, ba kẻ nhàn rỗi còn lại là Leo, Bane cùng Joker với trọng trách đem Jack đi tham quan để làm quen với nơi này. Sau khi đi qua khu vườn bỏ hoang, xưởng nhà máy, cùng giáo đường, một hàng bốn người trở lại trang viên. Nhìn qua cửa sổ có thể thấy nơi tổ chức trận đấu hôm nay - bệnh viện thánh tâm.
“Thánh thần ơi, Violleta không phải nói Emily là nữ thần của cô ấy sao?” Bane nhìn ra bên ngoài, lập tức thở ngắn than dài, “Cô ấy đem Emily trói lại sao, đây là thái độ nên có đối với nữ thần à?”
Leo theo tầm mắt hắn nhìn xuống, quả nhiên thấy được góc tường có một người bị tơ nhện bọc lại như cái kén, cô ra sức giãy giụa, lại chỉ có thể giống như con sâu lông trên mặt đất bò tới bò lui, thoạt nhìn hết sức buồn cười lại vừa đáng thương.
Hắn lộ ra ánh mắt thương hại, lắc đầu không nói gì.
Bane lại giúp hắn nói ra tiếng lòng: “Thiệt hy vọng tiểu thư Emily sẽ không bị đem lên ghế, cô ấy chính là một người tốt…… A!”
Đôi mắt hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm cái kén, nói đến một nửa, thanh âm đột nhiên cất cao, “Có người đi cứu tiểu thư Emily, tốt quá rồi, tiểu thư Emily được cứu rồi!”
Jack quái dị mà nhìn hắn —— nếu hắn nhớ không lầm, chức trách của thợ săn bọn hắn là dùng hết khả năng mà bắt lấy kẻ sống sót, đem trói bọn họ lại và thả bay lên trời cao kia mà nhỉ? Mà sao cái này…… thợ sắn hắn biết, lại đứng ở đây vì một kẻ sống sót tránh được một kiếp nạn, đáy lòng liền cảm thấy vui mừng?
Ở chung được một ngày, Jack liền đối với đồng nghiệp của mình thập phần hoài nghi.
Nhận thấy được ánh mắt của hắn, Bane cũng ý thức được chính mình có chỗ không đúng, hắn lại nhìn xem cô bác sĩ nhỏ kia thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, cầm cây kim tiêm tự tiêm cho chính mình một cái, chữa thương xong liền xông ra cứu người, rồi nhẹ nhàng giải thích: “Tuy rằng trở thành kẻ sống sót trong đây đều không phải là một người tốt lành gì, nhưng Emily thật sự là một vị bác sĩ tận tâm, mặc kệ hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào, cô ấy đều sẽ quên đi sinh tử của bản thân mà cứu người, chẳng sợ bị đe dọa tánh mạng của mình —— tôi nghe nói cô ấy bị đưa lên toà án, nguyên nhân là làm chuyện phi pháp, trong lúc phẫu thuật sảy ra sai lầm khiến cho thai phụ chết trên bàn mổ. Nhưng mà cho tôi nói thẳng, buôn bán phi pháp tất nhiên là chuyện không nên dính vào, Emily là bác sĩ chứ không phải thượng đế, đương nhiên sẽ có những việc cần tiền, dẫu vậy bệnh nào chữa được cô ấy đều chữa. Cám tạ thượng đế là cô ấy cũng không vì chuyện đó mà mất đi lương tâm của một người bác sĩ.”
Jack ánh mắt càng quỷ dị: một kẻ giết người như ma, tàn bạo lại vô tình, ngay lúc bàn luận về gia thế của một kẻ sống sót, thế nhưng một chữ hai chữ lại là "thánh thần" cùng “Cám tạ thượng đế”.
Bên cạnh là Joker bị nghẹn đến mức mặt đều tái, chờ Bane lải nhãi xong, hắn là khinh thường pha một chút cười nhạo mà nói: “Thật là phụ ý trời, Emily cô ta không có hiền lương như các ngươi tưởng tượng……” Thanh âm hắn nói giữa chừng liền đột nhiên im bặt, nhìn ánh mắt đầy lòng hiếu kì của ba người đồng nghiệp, hắn quyết định sẽ đem nửa câu còn lại nuốt vào trong bụng —— Emily rốt cuộc là cái dạng người như thế nào, so với việc bị hắn ở sau lưng vạch trần, chẳng bằng để cho bọn họ tự chính mình đi tìm hiểu.
Như vậy mới càng thú vị.
Nghĩ là làm, hắn liền chuyến hướng sang Leo, không ngại không ngượng liền chuyển đổi đề tài: “Ngươi thì sao, ngươi cũng đối với Emily tràn ngập thương hại sao?”
Trận đấu ở bệnh viện đã tới hồi kết, Leo nhìn Emily canh giữ ở cánh cổng lớn kia, thẳng đến khi người cuối cùng chạy vào cổng, cô mới xoay người rời đi —— lúc này, Violetta cùng cô giữ khoảng cách, nhiều lắm chỉ có ba bước, gần đến nỗi chỉ cần Violetta vung móng vuốt là có thể đem Emily trói lại.
Cũng may Emily chạy thoát thành công.
“Cô ấy là một đứa trẻ đáng thương, nếu đổi lại là Emma của tôi……” Cùng con gái sống nương tựa lẫn nhau bao lâu nay, chỉ là nghĩ đến khả năng này tâm liền đau dữ dội, “Tôi nhưng không thể làm ngơ được.”
Joker dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn hai con người này, cuối cùng lựa chọn rời đi, ý muốn nói tôi cùng các người là tương tư bất đồng.
Bane lúc này còn vì Emily chạy thoát thành công mà thấy may mắn không thôi, Leo như cũ vẫn đắm chìm ở suy nghĩ nếu con gái của hắn bị ném vào trang viên chết chóc này thì lại đau đớn muốn chết, chỉ có Jack chú ý tới biểu tình muốn nói lại thôi của Joker, ánh mắt dường như cũng biểu tình không kém —— mắt trái viết “ Đám ngốc này là quá mềm lòng đối với nữ nhân như Emily” mắt phải lại viết “Con người như Emily không phải là một cái người tốt gì”.
Một lát sau, Violetta ủ rũ trở về, hôm nay không bắt được ai để thả bay bọn họ. Thật chán muốn chết, không nghĩ tới nghênh đón cô không phải sự an ủi của đồng nghiệp, mà là chất vấn ——
“Cô hôm nay như thế nào lại đem trói Emily, cô không phải nói Emily là nữ thần của cô sao? Cô cứ như vậy đối đãi nữ thần sao?”
“Tôi xem mà thấy phiền dùm cô đó. Sau khi trói người, ít nhất chờ cô ấy đã chết một nửa rồi đi săn tên khác được không? Cứ trói xong liền đi, lại không bố trí bẫy rập, tơ nhện của cô có phải hay không thừa quá nhiều? Thế mà cái phòng của cô lại có khác gì Động Bàn tơ đâu, như thế nào liền luyến tiếc một hai kẻ sống sót mà bỏ đi?”
……
“Tôi không phải, tôi không có mà, đừng có nói bừa.” Violetta tái nhợt mà giải thích, “Đúng là bởi vì Emily là nữ thần của tôi, tôi mới cố ý không ở chung quanh bố trí bẫy rập, mặc kệ cô ấy được người kháv cứu đi…… Aiz nói ra các ngươi không hiểu, các ngươi không cảm thấy thân thể của tiêu thư Emily đường cong quá hoàn mỹ sao? Hoàn mỹ đến độ tôi vừa thấy cô ấy liền nhịn không được đã muốn đem cô ấy bọc lại trong kén, làm đường cong của cổ đều lộ……”
Bane cùng Leo, mọi người thay phiên nhau ở trên đầu Violetta gõ xuống: “Lưu manh!”
Này hai tên gia hỏa thật là thật quá đáng! Liền tính Violletta dù gì cũng là một cô gái, dù có lớn hơn chút đi, cô cũng là một cô gái a! Sao lại có thể đối với đánh đầu chứ!
Công việc không thuận lợi, không ai an ủi liền thôi, thế nhưng còn đánh đầu cô! Violetta phẫn nộ rời đi, điên cuồng mà đem tám chân mỗi một cái gõ mạnh lên sàn.
Jack đứng ở bên cửa sổ, im lặng liếc nhìn ba tên kia làm trò, hắn nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở ngôi nhà gỗ nhỏ dần biến mất trong màn sương.
Một tiểu thư là bác sĩ quên cả tính mạng mà cứu người sao?
Cái trang viên này, so với trong tưởng tượng có điều thú vị.
Mon, 29/11/21, 16;39