[Jack X Emily] [Identity V] Lạc Lối

Chương 1



Emily mở to mắt, tầm nhìn của cô từ từ xuất hiện rõ dần, đây chẳng phải cái nóc nhà quen thuộc của bệnh viện thánh tâm sao?

Lại bắt đầu nữa rồi sao?

Nhặt lên cây kim tiêm bên cạnh, cô đứng dậy dụi mắt, chán nản mà thầm nghĩ -- đối với những trận đấu của "Trò chơi" này, tâm tình hoảng sợ từ những ngày đầu giờ đã dần chuyển thành quen thuộc.

Cô xem xét bốn phía, suy nghĩ vẫn nên đi khỏi đây là tốt nhất, khung cảnh trước sau như một vẫn là hoang tàn đến đáng sợ; lại nghiêng tai nghe một chút động tĩnh, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được vài tiếng quạ kêu.

Xem ra lần này đồng đội không phải là những người mới. Cô thực sự cảm thấy vui mừng, đi đến gần một góc tường cạnh một đống gạch đá đổ nát, cô nhẹ nhàng ngồi co lại che dấu thân thể nhỏ bé của chính mình.

Hầu hết thời gian, khi trò chơi bắt đầu, thợ săn sẽ xuất hiện gần máy giải mã, mà máy giải mã lại xuất hiện gần những vị trí của người chơi, cũng chẳng khác nào thợ săn liền ở gần người chơi cả-- đây là kinh nghiệm quý giá mà Emily đúc kết sau khi tham gia hàng trăm trận đấu gần đây.

Cho nên việc đầu tiên và ưu tiên nhất sau khi tỉnh lại, chắc chắn là tìm một chỗ trốn trong chốc lát, tránh để bản thân có một cuộc gặp gỡ tình-cờ-đầy-lãng-mạn với thợ săn rồi.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Emily liền nghe được tiếng tim đập của chính mình, tiếng sau so với tiếng trước càng ngày càng lớn hơn.

Cầu thang lâu năm không được tu sửa, tại thời điểm có người dẫm lên thì phát ra những âm thanh rợn người, cùng với một trận cười quỷ dị, một chùm ánh sáng đỏ như máu từ cửa hông chợt lóe lên rồi biến mất.

Lần này là Joker, thật may mắn, tên này có vẻ như là người mù, thường xuyên đối với Emily làm như không thấy. Cô thầm quyết định, về sau có cơ hội nhất định sẽ đưa Joker một bộ mắt kính để cảm tạ hắn. Vì nhiều ngày qua đã không chú ý tới mình.

Tiếng bước chân dần dần đi xa rồi mất hút, tiếng tim đập cũng dần yên ắng trở lại, Emily ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đám quạ đen bay xung quanh đầu mình. Không nghĩ nhiều liền chạy đến cái máy giải mã đối diện mà chú tâm mày mò, đám quạ liền từ từ tản ra, cô liền từ hướng ngược lại mà chạy xuống cầu thang, hướng ra bên ngoài bệnh viện mà chạy trốn.

Cô tên là Emily Dyer, là một bác sĩ. Khi còn là một một sinh viên thực tập, các vị giáo sư ai nhắc tới tên cô, trên mặt đều sẽ hiện lên vẻ kiêu ngạo và tự hào.

Sau khi tốt nghiệp, Emily dùng kinh nghiệm tích lũy sau nhiều năm học hỏi, mở một phòng khám nhỏ, mục đích không phải là kiếm tiền, chỉ đơn thuần là muốn học thêm kinh nghiệm về sanh mổ cho sản phụ. Vì đấy là bài học ít được nhắc tới trong học viện. Nhưng bởi vì một lần mắc sai lầm mà làm cho một thai phụ chết trên bàn mổ, toàn bộ tâm huyết nhiều năm cô đặt lên phòng khám nhỏ này, cũng bị đóng cửa với lý do làm việc phi pháp. Bản thân cô cũng phải lên tòa hầu tội, đối diện với người nhà của thai phụ đáng thương kia.

Thai phụ đã chết là thật, buôn bán phi pháp cũng là thật, cô không thể cãi lại, cuối cùng bị bắt giam, còn tưởng rằng chính mình là sẽ chờ đợi đến mấy chục năm, thế nhưng một lần tỉnh lại sau một giấc ngủ ngắn chập chờn, cô lại phát hiện mình ở một nơi kì lạ không hề biết đến.

"Thật vinh hạnh cho tôi khi được gặp ngài." một giọng nói trầm thấp từ phía trước truyền đến, "Bác sĩ Emily Dyer."

Không, thật ra cũng chả phải vui vẻ gì cho cam khi gặp nhau. Emily nheo mắt nhìn khuôn mặt của hắn dần biến mất trong bóng tối, ở trong lòng phản bác một câu, trên mặt lại không biểu hiện bất kì điều gì.

"Ngài quả nhiên như tôi được biết, trong mọi hoàn cảnh vẫn luôn giữ bình tĩnh được." Trong giọng nói có ý khen ngợi, "Tôi nghĩ nếu tôi là ngài, nói không chừng có thể đạt được yêu cầu của tôi chăng..."

Cô chỉ ngồi im lặng, nhìn khuôn mặt hắn trong tối như là đang hỏi: Yêu cầu gì?

"Tôi cùng ngài tham gia một trò chơi nhỏ..." Giọng nói như đáng tiến đến gần hơn, xem ra tên kia đã tiến đến gần cô và đưa lưng cúi thấp xuống, dùng khuỷu tay chống lên mặt bàn, đem cằm đặt ở trên mu bàn tay, "Nếu ngài có thể ở trong trò chơi này chạy thoát một nghìn lần, ngài không chỉ được tha tội, sai lầm đó cũng được bịt kín và dần chìm vào quên lãng, phòng khám nhỏ của ngài cũng có thể một lần nữa được khai trương -- thậm chí còn được cấp phép kinh doanh."

Được tha tội, sai lầm sẽ được xóa bỏ và chìm vào quên lãng....

Phòng khám lại có thể khai trương...

Còn được cấp giấy phép kinh doanh....

Đây mới là điều mà cô mong muốn nhất trong lúc này.

Emily liếm nhẹ môi dưới, hành động nhỏ vô thức này lại làm bại lộ toàn bộ tâm tư nhỏ bé của cô.

"Xem ra ngài đã động tâm." Đối phương cười phỏng đoán.

Nội tâm của cô như là bị đem phơi bày cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng, cô thế nhưng lại không bực, ngược lại còn cười: "Chẳng lẽ tôi còn có lựa chọn nào khác tốt hơn so với lựa chọn này sao?"

Ở trước mặt cô, chỉ có càng ngày càng tệ hơn, tuyệt nhiên chưa bao giờ tốt hơn.

"Như vậy thì chúc ngài tham gia trò chơi vui vẻ."

Ngay sau khi ý thức được thì cô đã bị đưa đến một trang viên đầy mùi chết chóc, mỗi lần tham gia một trận đấu, yêu cầu cũng chỉ đơn giản là phối hợp cùng với ba "kẻ sống sót" xa lạ-- cũng chính là đồng đội, hợp tác giải mã năm cái máy, nhập mật khẩu của cánh cổng thoát hiểm kia, là có thể sống sót chạy ra.

Đương nhiên, nếu dễ như thế, tất nhiên không thể là "Trò chơi" được rồi.

Trong cái trang viên này còn có bốn vị thợ săn khác, diện mạo bọn họ ai cũng khác nhau, nhưng ở phương diện tàn sát thì ai cũng như nhau, chỉ có hơn chứ không có kém. Từ ngoại hình có thể phân biệt được ai với ai: Bane- gamekeeper, Joker- smiley face, Viollet- Soul Weaver, Leo Beck- Hell ember.

Nếu đem cái trò chơi đầy mùi máu tanh này so sánh với trò chơi trốn tìm, vậy thì thợ săn liền là nhân vật quỷ, mỗi một lần tham gia trò chơi chỉ xuất hiện có một người thợ săn, căn cứ theo tiếng máy giải mã của kẻ sống sót, cùng với đám quạ đen của thợ săn là đủ để tìm ra tung tích của những kẻ sống sót. Nếu xui xẻo bị thợ săn đánh trúng hai phát -- đó là gặp phải một thợ săn đáng sợ, cái này xem chừng là có xác suất lớn. Bọn họ liền sẽ bị trói lại trên chiếc ghế đỏ đáng sợ kia, trong khoảng thời gian nhất định nếu không ai đi giải cứu, kẻ sống sót xui xẻo kia liền sẽ một bước lên mây.

Lúc đầu Emily cũng không biết sau khi "được bay", bọn họ sẽ ở đâu, về sau có một người nói cho nàng biết, những kẻ đó sẽ được cho "bay" về trang viên.

Tuy là vẫn sống sót nhưng đồng thời cũng bị xem như đã chết? Thật sự không biết nữa, dù sao người được cho "bay" về trang viên, cô rốt cuộc cũng chưa gặp lại.

Thật ra thì như vậy cũng không đúng lắm, vì những đồng đội trước kia của Emily dù trốn thoát thành công, cô hình như cũng chưa lần nào gặp lại. Mỗi một lần tham gia trò chơi đều là gương mặt mới, khó có thể nghĩ được cái trò chơi này rốt cuộc có bao nhiêu người chơi.

Bỗng phía trước vang lên một tiếng hét thất thanh, Emily theo phản xạ có điều kiện mà dừng lại, nhìn một chút thông báo nhắc nhở xuất hiện trước mặt -- Ây chà, chỉ là bị đánh một cái, không chết được.

Cô quan sát xung quanh một lúc, nhìn về phía bên tay trái có một cỗ máy giải mã -- thôi thì cứ xem như là ý trời.

Là một bác sĩ, kiến thức về máy móc của Emily cũng không tính là quá nhiều, nhưng tốc độ sửa máy hiện tại của cô so với tốc độ của một tên thợ máy mới vào nghề thì có phần thành thục hơn, cho nên mới có câu làm lâu dần cũng sẽ quen tay.

Tiếng gõ máy vang lên một lúc, âm thanh giải mã bắt đầu vận hành một cách trơn tru, cách đó không xa lại là một tiếng hét khác, Emily nhìn xung quanh -- bị đánh chính là người lúc nãy.

Việc giải cứu này sẽ có một chút khó khăn, Joker tên này tuy rằng mắt không tốt, nhưng kỹ năng rất lợi hại, có thể ôm ống phóng hỏa tiễn chạy một đoạn, và chỉ trong tích tắc còn có thể chuyển hướng. Không ai toàn mạng mà chạy trốn được Joker, chỉ cần hắn có thể điều khiển phương hướng tốt, cho dù là ai cũng chỉ có số phận bi thương bị bắt lại.

Tuy rằng đầu thì nghĩ như vậy, nhưng Emily vẫn là nắm chặt cây kim tiêm, xoay người chạy thẳng về phía tiếng kêu cứu.

Các thợ săn đều có thể mở thêm kĩ năng mới sau khi đánh trúng kẻ sống sót hai lần.

Hả? Ngươi hỏi cô vì sao cái gì cũng biết rõ ràng như vậy sao?

Đương nhiên đó là bởi vì cô là Emily Dyer, đã thành công chạy thoát khỏi cái trang viên này 159 lần. Là kẻ sống sót duy nhất liên tục trốn thoát khỏi trang viên bệnh hoạn này, mệnh của Emily so với tiểu cường còn dai hơn, hoặc không ngoa khi nói rằng cô có thần may mắn bảo hộ. Mà cho dù có là cái nào đi nữa, thì cũng đủ để làm bốn vị thợ săn trầm trồ. Không biết bốn vị thợ săn có phải hay không mà ở trong lòng cũng tự nhiên cùng cô lập ra một cái mối quan hệ hữu nghị. Tất nhiên là bọn họ sẽ cố ý thả cho cô một con đường sống.

Ví như hiện tại, rõ ràng là Emily đã ở trước mặt Joker nhảy nhót vài vòng, hắn lại vờ như không thấy gì, mắt thấy thời gian cứu tên kia sắp cạn rồi, Emily cắn răng một cái, gấp gáp nín thở, hồi hợp như muốn làm trái tim nhỏ bé của cô nhảy ra khỏi cổ họng, không quan tâm thế sự nữa, cứ thế mà xông lên, nhanh chóng gỡ dây thừng.

Giải cứu đồng đội, Emily lập tức xoay người chạy trốn, mới vừa chạy được bước, cô liền nghe được một tiếng "bang" cùng một tiếng "a" rõ thảm, quay đầu lại nhìn, thật là xui xẻo mà, lại bị đánh cho bất tỉnh.

Khó trách vừa rồi hắn vẫn luôn đối với cô làm như không thấy, thì ra là cố ý chờ.

Thợ săn sau khi đập choáng một người liền sẽ làm như rất khoái chí, thân thể sẽ không tự chủ được mà làm ra những hành động đắc ý trong một thời gian ngắn, nhưng đối với những kẻ sống sót, nhiêu đó cũng đủ để bọn họ chạy trốn.

Kẻ sống sót bị thợ săn đánh một cái có thể miễn cưỡng chạy trốn được, Emily vì trạng thái khỏe mạnh, bị đánh một lần, cô vẫn chạy trốn được. Phi thân qua cửa sổ, nhảy qua ván gỗ chạy trốn, tuy vậy tốc độ giải mật mã sẽ giảm xuống. Kẻ sống sót sau khi bị đánh hai lần, sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, mất đi năng lực hành động.

Cô hiện tại ở trạng thái khỏe mạnh, thợ săn có thể thừa lúc cô giải cứu đồng đội mà đánh ngất cô, vì gỡ dây thừng cần một ít thời gian nhất định. Nếu không có đủ thời gian, thì cả người được cứu và người cứu cũng chạy không kịp, vừa lúc cô gỡ xong thì hắn mới chú ý tới nơi này, vậy đành tranh thủ thời gian cho đồng đội đào tẩu.

Chà, người tính cũng không bằng trời tính, Emily đã có ý tốt cầm chân thợ săn để đồng đội chạy trước, nhưng ai mà ngờ tên kia lại quá yếu, chạy chưa được hai bước liền té nhào xuống đất, liền bị thợ săn bắt trói vào chiếc ghế đỏ kia.

Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của người đồng đội kia, Emily lại liếc nhìn Joker một cái, lại một lần nắm chặt cây kim tiêm, chạy tới gỡ dây thừng.

Tuy cô không ngần ngại hiểm nguy dùng tính mạng của mình cứu đồng đội, nhưng tiếc thay kết quả vẫn là như cũ.

Người đồng đội xấu số kia liền biết hôm nay mình có trốn đằng trời cũng không thoát, liền giãy giụa cũng không muốn làm, buông thõng cả cơ thể như một con búp bê vải, mặc cho Joker đem trói lại trên chiếc ghế tên lửa. Giờ đây tên kia tâm như tro tràn, cứ ngồi ngây người trên chiếc ghế tên lửa. Mãi đến khi chiếc ghế tự khởi động phóng lên, lúc này trong trang viên vang vọng một tiếng la thất thanh và từ từ nhỏ dần...-- kẻ sống sót nếu bị trói lên chiếc ghế tên lửa lần thứ ba thì mặc kệ phía trước còn thừa bao nhiêu thời gian, chiếc ghế đều tự động phóng về trang viên.

Giải quyết xong một tên phiền toái này, mục tiêu kế tiếp của Joker tất nhiên là vị bác sĩ Emily không biết sống chết kia. Hắn ôm ống phóng hỏa tiễn dính đầy máu mà chạy lần theo dấu vết Emily bỏ lại.

Emily cũng biết sợ kỹ năng ác độc của hắn, toàn bộ quãng đường chạy trốn đều không đi theo một đường thẳng, cố tình rẽ nhiều vòng để tránh công kích ác liệt, thật vất vả mới chạy tới một bãi phế tích rộng. Cô canh chuẩn thời cơ lật một cái ván gỗ xuống, làm Joker bị đập cho đầu óc choáng váng, sau đó đứng yên tại chỗ, dường như cố ý chê cười hắn.

Joker đột nhiên ngẩng đầu, bất ngờ cùng Emily bốn mắt nhìn nhau -- cặp mắt kia đen nhánh, cái gì cũng không có, không có hoảng sợ, cũng không có đau thương, như là bão táp công kích trước biển rộng, tựa như toàn bộ cảm xúc đều bị chôn dưới tận đáy biển sâu, không ai thấu.

Sau khi hồi thần, Emily xoay người chạy trốn, nhảy qua ván gỗ, động tác sạch sẽ và lưu loát, thuần thục đến độ Joker cũng ngạc nhiên.

Ba phút sau, cô thành công thoát khỏi vùng nguy hiểm của Joker.

Cùng lúc đó, những người đồng đội còn lại đã dốc hết sức giải mã chiếc máy cuối cùng.

"Cạnh" một tiếng, tiếng chuông báo cánh cổng thoát hiểm đã được kích hoạt.

Vừa nghe xong tiếng chuông báo, ai cũng cũng chạy thục mạnh tới cánh cổng cao lớn, một tên thanh niên gầy guộc đang đứng nhập mật mã, bên cạnh là một cô gái nhỏ, xinh xắn đứng canh gác xung quanh.

Toàn bộ hành trình đều không gặp thêm ai ngoài tên kia, cô gái nhỏ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại lộ ra một nụ cười hiền lành: "Thật may là tìm được rồi, chúng tôi còn đang nghĩ không biết tìm cô ở nơi đâu! Thế nào, cô không bị thương chứ?"

"Không sao." Emily lắc đầu.

Vừa dứt lời, tiếng tim đập lần thứ hai vang lên, Joker xuất hiện từ đằng xa đi kèm với cái ánh sáng màu đỏ đáng sợ.

Cánh cổng oanh một tiếng từ từ mở ra, tên thanh niên cao gầy kia ỷ vào thân hình nhỏ bé liền không chờ cánh cổng mở ra hết đã lo chạy thục mạng, cũng không quay đầu nhìn lại mà rời đi.

Cô gái nhỏ bị kinh hãi không nhẹ, mới vừa nhấc chân liền cảm thấy đôi chân mềm nhũn như muốn té nhào ra đất, Joker đột nhiên đánh vào trên người cô bé, lại ngay đúng lúc cô gái nhỏ đang chạy ra khỏi cổng, thấy vậy cô bé liền vội vã che ngực lại mà chạy mất.

Emily: "......"

Thời điểm Joker đang làm ra những hành động hết sức đắc ý, Emily né nhanh qua một bên hòn đá, liếc mắt liền thấy một tờ giấy kì lạ. Thấy tò mò, cô liền nhặt nó lên, sau đó mới chạy ra cổng. Emily vừa chạy, vừa lấy tay lật tờ giấy ra đọc -- "Ngày mai sẽ xuất hiện một thợ săn mới", mặt sau tờ giấy là một khoảng trống nhỏ, xem ra người viết đang do dự có nên viết tiếp hay không. Ngó kĩ xuống cuối trang, lại thấy viết: "Nghe đồn, hắn rất lợi hại".

Mon, 29/11/2021, 14:47

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv