Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Nguyên Gia cùng Cố Thanh Ninh ở trong phòng, Cố Trạch Mộ thì một mình ở gian ngoài.
Nguyên Gia thấy Cố Thanh Ninh cầm bức họa nằm ở trên giường, không biết sao lại có cảm giác hơi căng thẳng. Mặc dù nàng cũng đã được Cố Thanh Ninh báo mộng qua, nhưng khi nhìn thấy tất cả xảy ra trước mắt mình thì vẫn cảm thấy không thể tin được.
Cố Thanh Ninh nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng đã lâu không gặp, nàng lập tức mở mắt ra, quả nhiên thấy mình lại tung bay trong không trung. Từ sau khi quyết định không dùng giấc mộng ảnh hưởng đến Tiêu Trạm nữa, đã lâu rồi nàng không có trải nghiệm thế này. Nhưng mà trước mắt cũng không phải lúc hoài niệm, Cố Thanh Ninh mang theo sự tức giận, không hề do dự mà đi về phía hoàng cung.
Trong cung, Tiêu Trạm từ trong mộng tỉnh lại, đang mơ hồ thì chợt thấy cửa điện bị mở ra. Mẫu hậu vẫn có dung mạo như lúc trẻ hung hăng đi tới.
Chưa đợi Tiêu Trạm tỏ vẻ vui vẻ thì đã bị đối phương nắm đầu mắng cho một trận.
Từ sau khi Tiêu Trạm lên làm hoàng đế đã không có ai dám mắng y thế này nữa, trong lòng y lập tức dâng lên cơn giận. Song, khi cơn giận vừa mới dâng lên, y nhớ đến thân phận của người đối diện thì lại ỉu xìu xuống.
Lúc Cố Thanh Ninh mắng xong mới thở hổn hển một hơi, cuối cùng cũng phát oán khí trong lòng ra ngoài.
Tiêu Trạm cảm thấy oan ức: “Mẫu hậu, người thế này là…”
Bây giờ Cố Thanh Ninh mới nhớ ra mình vừa đến đã trút giận, quên mất cả chuyện chính. Nàng không hề khách khí mà hỏi: “Gần đây còn làm chuyện gì con không biết sao?”
Tiêu Trạm càng mơ hồ, nghĩ lại một chút thì đúng là gần đây y chẳng làm gì cả. Triều chính ổn định, hậu cung cũng không có chuyện gì, thật sự nghĩ mãi không rõ sao lại chọc mẫu hậu không vui.
Cố Thanh Ninh không để ý tới y, Tiêu Trạm chỉ có thể dựa vào suy nghĩ của mình, y đoán mấy chuyện đền bị Cố Thanh Ninh phủ nhận. Qua hồi lâu, y mới không chắc mà hỏi: “Có phải vì chuyện con trách phạt Uy Quốc công?”
Cố Thanh Ninh hừ một tiếng: “Ta hiểu ý của con, sao trách con được.”
“Vậy mẫu hậu…”
“Ta nghe nói con muốn để Tứ hoàng tử cưới tiểu thư phủ Uy Quốc công, con muốn mượn chuyện này để bỏ qua việc này, đây chẳng phải là làm liều sao? Cũng không hề công bằng với hai đứa nhỏ này!”
Tiêu Trạm nhíu mày: “Mẫu hậu, người đã hiểu vì sao ban đầu con phải làm như thế thì nên biết cách này là thích hợp nhất, cũng có thể trấn an phủ Uy Quốc công. Còn nữa, không phải con không quan tâm suy nghĩ của bọn nhỏ, lão Tứ đã có ý với cô nương người ta, nó nhất định sẽ đồng ý.”
Nhưng ta không đồng ý! Cố Thanh Ninh tự nói trong lòng.
Nàng chỉ có thể nhiệt tình khuyên bảo dùng các lý lẽ để thuyết phục Tiêu Trạm, nhưng mà Tiêu Trạm lại dùng lý lẽ khác phản bác lại. Đến cuối cùng, Cố Thanh Ninh cũng không còn cách nào.
“Không được, tóm lại ta không đồng ý chuyện hôn sự này!”
Mà lúc này, Tiêu Trạm cũng bình tĩnh lại từ trong sự vui sướng khi gặp mẫu thân, y khôi phục sự khôn khéo của đế vương: “Con nghĩ rằng mẫu hậu tới vì chuyện Uy Quốc công, bây giờ xem ra hình như mẫu hậu đặc biệt tìm con vì chuyện hôn sự này sao?”
Cố Thanh Ninh không ngờ Tiêu Trạm lại nhạy cảm như thế, trong lòng hơi bối rối nhưng trên mặt không lộ ra chút nào: “Ta chỉ không muốn con biến thành phụ hoàng, mọi thứ chỉ để ý đến lợi ích, vứt bỏ hết thân tình. Cao cao tại thượng mà lại lẻ loi thì có ý nghĩa gì chứ?”
Cố Thanh Ninh nói lời này có vẻ không có vấn đề, song Tiêu Trạm cũng không dễ dàng bị lừa gạt qua chuyện. Y chậm rãi nói: “Mấy năm nay, trong triều chuyện lớn chuyện nhỏ không ngừng, mấy ca ca tỷ tỷ của lão tứ cũng thi nhau thành thân, nhưng con chưa thấy mẫu hậu vào mộng vì chuyện đó. Bây giờ nghĩ lại, thứ mẫu hậu quan tâm không phải là lão Tứ mà là tiểu cô nương kia phủ Uy Quốc công kia phải không?”
“Con đang hoài nghi ta sao?” Vẻ mặt Cố Thanh Ninh hơi trầm xuống, lúc này mới thấp thoáng thấy được sự sắc bén của Phụng hoàng hậu năm đó.
Có điều, qua nhiều năm như thế, Tiêu Trạm đã không phải là Thái tử ôn hòa dịu dàng như xưa nữa. Những năm này, cuộc đời đế vương trao cho y ngoài sự nhạy cảm còn có quyết đoán tự tin nữa.
Y nhìn gương mặt trẻ tuổi ở trước mặt, dường như vừa quen thuộc lại lạ lẫm. Đã nhiều năm như thế, y dần trở nên già nua, trên trán xuất hiện nếp nhăn, tóc bạc trên đầu mọc lên, nhưng mẫu hậu vẫn trẻ tuổi như xưa. Sự già nua này không chỉ trong dung mạo mà quan trọng hơn là tâm tính.
“Mẫu hậu, người và Nguyên Gia đều rất quan tâm hai đứa bé phủ Uy Quốc công kia, người có thể nói cho con biết rốt cuộc bọn chúng có thân phận gì không?”
Cố Thanh Ninh không ngờ rằng mình nhập mộng để hưng sư vấn tội, cuối cùng lại để Tiêu Trạm đảo khách thành chủ.
Song, đã đến lúc này Cố Thanh Ninh cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng nhìn về phía Tiêu Trạm: “Vậy con cảm thấy bọn chúng có thân phận gì? Con để ám vệ theo dõi Nguyên Gia, muốn biết chuyện gì từ chỗ muội muội con?”
Tiêu Trạm không ngờ chuyện mình phái ám vệ theo dõi Nguyên Gia cũng bị Cố Thanh Ninh biết được, y cứng họng: “Mẫu hậu, người nghe con giải thích.”
Cố Thanh Ninh lại lắc đầu, cắt ngang lời y: “Nếu ta biết ta vào mộng của con sẽ khiến con nghi kỵ như thế thì ta không nên tới làm gì. Dù sao cũng có thể giữ lại chút tình cảm của mẹ con chúng ta.”
“Mẫu hậu! Mẫu hậu bớt giận!” Tiêu Trạm lập tức hoảng loạn lên, cũng không để ý đến nghĩ nghi vấn kia, chỉ cố gắng giải thích mình không có ý đó.
Cố Thanh Ninh giả vờ thở dài: “Ta biết, người ngồi ở vị trí cao kia cuối cùng sẽ trở nên đa nghi. Ta cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là ta có chút hi vọng không thực tế. Bây giờ xem ta đúng là hi vọng xa vời mà thôi.”
“Mẫu hậu, con không có…”
Vất vả lắm Cố Thanh Ninh mới lấp liếm qua chủ đề này, nhưng nàng cũng biết cố quá hóa dở. Mặc dù trong lòng nàng cảm thấy có lỗi với Tiêu Trạm nhưng vẫn giả vờ thất vọng rời đi.
Cố Thanh Ninh tỉnh lại, trong lòng còn hơi sợ hãi. Mặc dù nàng đã tạm lấp liếm qua chuyện này, nhưng chỉ cần Tiêu Trạm tỉnh lại thì nhất định sẽ hoài nghi. Lúc này, nàng không để ý đến mâu thuẫn giữa mình và Cố Trạch Mộ, chỉ muốn nhanh chóng bàn chuyện này với hắn. Ai ngờ, nàng vừa mới rời khỏi giường đã thấy Cố Trạch Mộ ngồi ở một bên đọc sách.
Cố Thanh Ninh: “…”
Tiếng động của nàng đã kinh động đến Cố Trạch Mộ, hắn để quyển sách xuống, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Trở lại rồi?”
“Ngươi…”
Cố Thanh Ninh còn chưa nói xong, Nguyên Gia đang ở bên ngoài nghe động tĩnh thì đẩy cửa đi vào. Lúc nhìn thấy sắc mặt của Cố Thanh Ninh, nàng hơi chột dạ mà nói: “Mẫu hậu.”
Cố Thanh Ninh chỉ chỉ Cố Trạch Mộ: “Đây là chuyện gì, không phải lúc trước hắn ở gian ngoài sao?”
Trong lòng Nguyên Gia liên tục kêu khổ, Cố Thanh Ninh nằm ngủ không bao lâu thì Cố Trạch Mộ thản nhiên đi vào nội gian, không hề khách sáo mà kéo nàng ra ngoài. Nguyên Gia cũng muốn dùng lý lẽ biện luận, bảo hộ trong sạch của mẫu hậu. Nhưng lúc đối diện với phụ hoàng trong thân thể thiếu niên này, hắn không cần nói chuyện, chỉ cần sắc mặt trầm xuống thì Nguyên Gia đã sợ ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Cố Trạch Mộ không chờ Nguyên Gia giải thích đã quyết đoán nói: “Ta thấy nàng tỉnh lại sắc mặt hơi khó coi, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Cố Thanh Ninh nghe hắn hỏi thế cũng không để ý chuyện hắn chạy vào nội gian, nói chuyện vừa xảy ra qua một lần.
“Bây giờ Trạm Nhi đã bắt đầu nghi ngờ, mặc dù ta đã tạm thời lừa gạt nó, nhưng lúc nó tỉnh lại thì nhất định sẽ bắt đầu điều tra chuyện này. Ngươi có chủ ý gì không?”
Cố Trạch Mộ hơi suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: “Thân phận của hai chúng ta đều không thể giả được, cho dù nó đi thăm dò cũng không ra vấn đề gì. Đợi đến lúc chúng ta rời khỏi phủ Uy Quốc công đi biên quan là được rồi.”
Cố Thanh Ninh nói: “Ta cũng không lo về chúng ta, chỉ lo cho Nguyên Gia thôi. Bây giờ Trạm Nhi để ám vệ nhìn chằm chằm bên ngoài, xem ra là muốn đạt được manh mối gì đó từ chỗ Nguyên Gia. Nếu bị nó phát hiện…”
Nguyên Gia nói tiếp: “Mẫu hậu yên tâm, nhiều nhất thì hoàng huynh chỉ nghi ngờ con thôi. Hơn nữa, cho dù huynh ấy phái ám vệ thì cũng chỉ phái ám vệ ở ngoài phủ, nói rõ huynh ấy vẫn chiếu cố đến muội muội này. Vả lại, chuyện này cũng không thể tưởng tượng được, nếu con không nói thì ai mà biết được.”
Không nói gì chỉ là quan tâm quá bị loạn, thật ra nàng hiểu rõ tính cách của Tiêu Trạm, vì thế sau khi nghe Nguyên Gia nói thì mới thoáng yên lòng. Cố Trạch Mộ không nói gì, hắn không dễ dàng thả lỏng trong lòng như thế. Vì trong ba người thì hắn là người tiếp xúc với Tiêu Trạm nhiều nhất. Ở phương diện này, Tiêu Trạm được di truyền hết từ hắn, nếu nó thật sự nghi ngờ Nguyên Gia thì nó sẽ không bỏ qua một manh mối nào. Tiêu Trạm lại là người kiên nhẫn như thế, có lẽ sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra manh mối.
Nhưng mà cho dù trong lòng Cố Trạch Mộ nghĩ như thế thì cũng không nói ra để mọi người lo lắng. Hắn chỉ nói: “Chờ sáng mai những ám vệ kia rút lui thì chúng ta sẽ mau chóng rời đi. Sau này, Nguyên Gia nói chuyện hành động càng phải để ý, con không được để lộ sơ hở gì.”
Nguyên Gia gật gật đầu.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Cố Thanh Ninh lập tức trở mặt không quen biết: “Sắc trời đã tối, chúng ta muốn nghỉ ngơi. Chiêm công tử, mời đi cho.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Sáng sớm hôm sau, ám vệ vừa rời đi thì Cố Trạch Mộ đã mở mắt, dẫn theo Cố Thanh Ninh rời phủ công chúa.
Mà lúc này ở trong cung, Trương Lễ nhìn thoáng qua đồng hồ nước, lúc này mới dè dặt đi về phía long sàng, khẽ nói: “Bệ hạ, đến giờ rồi.”
Tiêu Trạm ngồi xuống giường, xoa trán, ừm một tiếng. Trương Lễ cho cung nữ và thái giám bưng vật dụng rửa mặt đi đến, hầu hạ Tiêu Trạm mặc quần áo rửa mặt, sau đó lại cho người đưa bữa sáng lên. Nhưng mà Tiêu Trạm lại có vẻ tâm sự nặng nề, không hề có hứng ăn.
Đêm qua, Tiêu Trạm ở tại cung Càn Thanh, ai ngờ lúc nửa đêm y đột nhiên kêu một tiếng “Mẫu hậu” rồi tỉnh lại. Mặc dù sau đó y giả vờ không có chuyện gì mà nằm xuống lần nữa, nhưng sau nửa đêm y vẫn lăn qua lăn lại, ngủ cũng không ngon.
Mặc dù Trương Lễ không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết lúc này không được động vào bệ hạ tránh gặp xui xẻo. Vì thế, trong quá trình đó hắn không dám nói câu này, mọi hành động đều cẩn thận.
Nhưng vào lúc này ám vệ lại cầu kiến, nói hôm qua sau khi trưởng công chúa Nguyên Gia xuất cung thì về thẳng phủ công chúa. Đêm qua cũng không có bất cứ ai ra vào phủ công chúa.
Lúc này, trong đầu Tiêu Trạm đều là sắc mặt thất vọng của mẫu thân trong giấc mộng, y cũng không hứng thú với sự hồi báo của ám vệ. Sau khi nghe xong, y phất tay cho ám vệ đi xuống, chuẩn bị vào triều thì bỗng nhiên y nghĩ đến chuyện gì đó.
“Thánh chỉ kia đâu?”
Trương Lễ ngẩn người, đã thấy Tiêu Trạm đi ra khỏi điện, đi về phía thư phòng. Hắn vội vàng cho người nhấc ngự liễn tới.
Tiêu Trạm đến thư phòng đã thấy thánh chỉ viết xong mà chưa ấn kia, tâm trạng vô cùng phiền muộn, y đưa tay xé thánh chỉ đi.
Trương Lễ không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận.”
Ai ngờ Tiêu Trạm không thèm để ý đến hắn, nhìn thánh chỉ đã biến thành vải rách, đột nhiên ngẩn người. Y chợt nhớ đến lời mẫu hậu nói đêm qua.
Mẫu hậu nói: “Ta nghe nói con muốn để Tứ hoàng tử cưới tiểu thư phủ Uy Quốc công, con muốn mượn hôn sự này để bỏ qua sự việc kia…”
Mẫu hậu nghe nói từ đâu? Hay là, mẫu hậu không phải không gì không biết giống như suy nghĩ của Tiêu Trạm, mà mẫu hậu nhất định đã biết từ người nào đó?
Như vậy, mẫu hậu nghe nói tin tức lão tứ muốn cưới nha đầu Cố gia hay là nghe nói y muốn mượn hôn sự này bỏ qua chuyện kia?
Nếu là cái sau, ngoại trừ hoàng hậu, y thì chỉ có Nguyên Gia tiết lộ, chẳng lẽ…
Tiêu Trạm nghĩ thế thì vội vàng bảo ám vệ tới.
“Các ngươi đi điều tra xem đôi song sinh ở phủ Uy Quốc công này rốt cuộc có thân phận gì khác không? Ngoài ra, hôm sau phái người nhìn nhìn chằm chằm khi trưởng công chúa Nguyên Gia đi ra ngoài, nhất là khi muội ấy gặp mặt hai đứa bé. Bọn họ nói gì, làm gì, mỗi chữ mỗi câu ta đều muốn biết.”
“Vâng.”
Ám vệ rời đi, lông mày Tiêu Trạm cũng không thả lòng. Có lẽ chỉ chờ khi y biết được sự liên quan trong đó mới có thể biết chân tướng rốt cuộc là gì.