Mặc dù Cố Thanh Ninh nói chỉ cần đồ vật liên quan giữa nàng và Tiêu Dận kiếp trước là được, nhưng trên thực tế sau khi hai người qua đời thì phần lớn đồ vật đều bị chôn cùng. Cho nên tình hình vẫn vô cùng khó khăn.
Nguyên Gia tìm trong phủ của mình hơn nửa ngày cũng không tìm được vật thích hợp. Lúc nàng đang buồn bã thì chợt nhớ đến một món đồ.
Đó là lúc nàng còn nhỏ, hoàng huynh bỏ ra hơn nửa tháng vẽ một bức họa muốn đưa cho phụ hoàng làm một trong những món thọ lễ, ai ngờ bị nàng nhìn thấy. Lúc đó Nguyên Gia vô cùng tinh nghịch, thừa dịp Tiêu Trạm không để ý mà ấn một dấu tay lên.
Sau khi Tiêu Trạm biết thì bị chọc giận gần chết, người làm sai chuyện là muội muội mình, y lại không nỡ đánh. Cuối cùng, y chỉ có thể nhận không may, lấy bức họa này khỏi thọ lễ. Nhưng dù sao y cũng cố gắng lâu như thế, tâm trạng vẫn rất sa sút.
Lúc này Nguyên Gia cũng tự biết mình làm sai chuyện, không biết làm sao nên tìm mẫu hậu. Sau khi Phụng Trường Ninh biết thì dạy dỗ nàng một trận, rồi sau đó kết thúc thọ yến mới bảo Tiêu Trạm đưa bức họa này xem như thọ lễ mà đưa Tiêu Dận, cũng nói cho hắn biết chuyện xảy ra phía sau.
Thật ra lúc đó Tiêu Trạm rất lo lắng, hắn không ngờ phụ hoàng cũng không tức giận mà lại vui vẻ nhận bức họa này. Hơn nữa, bức họa này vẫn được treo trong thư phòng của hắn.
Vốn dĩ bức họa này cũng phải chôn theo hắn, nhưng trước khi chết Tiêu Dận lại giap riêng bức họa này cho Tiêu Trạm. Hắn nói rằng dù sao thì bức họa này cũng không quan trọng, quan trọng là sự tha thứ và bảo vệ của y dành cho muội muội. Sau khi Tiêu Trạm nhận lấy bức tranh này lại đem treo về chỗ cũ, dùng cái này để nhắc nhở mình.
Đương nhiên bức họa này cũng phù hợp yêu cầu, nhưng mà lúc này nó lại bị treo ở thư phòng, trời cũng đã tối. Bây giờ tiến cung cũng không phù hợp lắm.
Song, Nguyên Gia cũng sợ hoàng huynh hành động nhanh chóng, ngày hôm sau thật sự sẽ ban thánh chỉ xuống vậy thì sẽ phiền to. Vì thế nàng chỉ có thể bí quá hoá liều, kiên trì hồi cung lần nữa.
Nguyên Gia rất được tín nhiệm tin tưởng, có thủ lệnh ra vào cung tự do. Nhưng cho dù thế, Tiêu Trạm vẫn rất nghi hoặc về hành động quay lại của nàng, mà sau khi biết mục đích của nàng thì càng thêm nghi ngờ.
“Muội vội vàng vào cung như thế chỉ vì muốn một bức tranh?”
Dĩ nhiên Nguyên Gia biết hành động này của mình rất khả nghi, nhưng nàng cũng không có cách nào khác, chỉ kiên trì nói ra lý do mình đã chuẩn bị trước: “Đêm qua trong lòng muội có cảm giác, bỗng nhiên mơ thấy lúc còn nhỏ được phụ hoàng và mẫu hậu bảo vệ. Cho nên muốn đem bức tranh này về ký gửi nhớ nhung.”
Tiêu Trạm: “…”
Nguyên Gia nhìn y với ánh mắt kiên định, che giấu sự chột dạ của mình.
Tiêu Trạm bất đắc dĩ:: “Cũng không biết cuối cùng muội đang giở trò quỷ gì…” Mặc dù y nói thế nhưng vẫn cho người đi vào thư phòng lấy bức tranh này ra.
Thừa dịp cung nhân đi lấy tranh, hai huynh muội lại nói về chuyện nhà. Có điều trong lòng Nguyên Gia muốn lấy bức tranh này về cho mẫu hậu sớm nên hơi lơ đễnh.
Bỗng nhiên Tiêu Trạm nói: “Hôm nay hoàng muội hơi lạ?”
Nguyên Gia giật mình trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười mà nói: “Sao hoàng huynh lại nói thế?”
“Nếu muội muốn bức tranh kia thì sao lúc sáng tiến cung lại không nói?”
“Muội…” Nguyên Gia bình tĩnh lại mà nói: “Lúc đó thần muội quá kinh ngạc nên quên đi chuyện này.”
“Kinh ngạc?” Tiêu Trạm khẽ cười nói: “Hoàng muội, dường như muội quá quan tâm nha đầu Cố gia kia rồi, như thế cũng không giống muội.”
Nguyên Gia cũng biết lúc sáng mình nghe được tin tức này vì quá chấn động mà phản ứng hơi quá, vì thế mới khiến Tiêu Trạm nghi ngờ. Nàng cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Thần muội nhìn đứa nhỏ này lớn lên, đã xem nó như nữ nhi của mình từ lâu. Quan tâm quá ắt sẽ loạn, đương nhiên thần muội cũng không ngoại lệ.”
Tiêu Trạm mơ hồ cảm thấy lời nói này của Nguyên Gia có vấn đề nhưng lại không biết không đúng chỗ nào. Mà Nguyên Gia cũng rất cẩn thận, cũng không để y moi ra lời gì, Tiêu Trạm cũng chỉ đành coi như thôi.
Cũng may không bao lâu sau tiểu thái giám đã lấy bức tranh kia tới.
Tiêu Trạm tự mình mở bức tranh ra, ở rìa bức tranh này đã hơi ố vàng, mặc dù bút pháp trong tranh hơi non nớp nhưng ý nghĩa bao la, người vẽ có tham vọng trong lòng. Nhưng ở giữa bức tranh lại có một dấu tay màu đen phá vỡ cảnh đẹp này.
Tiêu Trạm nhìn bức tranh giang sơn to lớn và cái dấu tay giết phong cảnh kia, y nhớ đến chuyện xảy ra lúc trước, nhịn không được mà cười lên: “Lúc đó muội đúng là tinh nghịch làm người khác đau đầu.”
Nguyên Gia đã quên chuyện khi bé từ lâu, nhưng cũng biết lúc còn bé mình đã làm không ít chuyện chó hận người ghét. Có điều bây giờ nàng cũng lớn tuổi, con trai cũng trưởng thành rồi còn bị hoàng huynh nhắc đến những chuyện xấu hổ này. Nàng thật sự không còn mặt mũi nào, gương mặt ửng đỏ nói: “Hoàng huynh.”
“Được rồi, ta không giỡn với muội nữa.” Tiêu Trạm cho người cuộn bức họa lại rồi cho vào túi, sau đó mới giao cho Nguyên Gia. “Tạm thời giao bức tranh này cho muội bảo quản.”
Nguyên Gia cũng biết bức họa này có ý nghĩa trọng đại với hoàng huynh cho nên gật đầu, sau đó mới cáo lui xuất cung.
Đợi đến lúc Nguyên Gia rời đi, nụ cười trên mặt Tiêu Trạm mới biến mất, gọi ám vệ tới.
“Các ngươi đi theo trưởng công chúa Nguyên Gia, xem rốt cuộc nàng mang bức tranh này đi đâu?”
Ám vệ nhận lệnh rời đi.
Tiêu Trạm nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc: “Hoàng muội, rốt cuộc muội giấu diếm ta điều gì?”
Nguyên Gia xuất cung rồi mới khẽ thở phào một hơi. Đối với chuyện lừa gạt hoàng huynh, tâm lý của nàng vô cùng áp lực. Mà sau đó hoàng huynh chọn lựa tin tưởng nàng không hỏi tiếp nữa đã khiến nàng khẽ thở ra, nhưng lại vô cùng áy náy.
Nhưng mà Nguyên Gia cũng không đi phủ Uy Quốc công mà là về phủ công chúa. Nàng không rửa mặt đã cầm bức tranh đi vào nội thất, sau đó cho bọn hạ nhân lui ra hết.
Đến khi trong phòng không có người ngoài, Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh mới đi ra.
Thì ra trước khi Nguyên Gia vào cung, Cố Trạch Mộ đã nghĩ đến hành động khác thường của nàng sẽ khiến người có ý để tâm. Vì thế hắn đã nói với Nguyên Gia thừa dịp nàng vào cung thì hắn và Cố Thanh Ninh được Hồng Tùng Nguyên giúp đỡ mà âm thầm đi vào phủ trưởng công chúa.
Nhưng lúc chờ đợi Nguyên Gia thì hai người ở chung vô cùng lúng túng.
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới nói lời muốn nói với Cố Thanh Ninh: “Ta đã nói với Tiêu Hằng, hắn đồng ý để ta đi Nghiệp Thành, chỉ chờ tổ phụ xuất phủ thì ta sẽ đi với ông ấy.” Hắn do dự một chút mới nói thêm một câu: “Nàng yên tâm, nếu như chuyện của Phụng Triển có nội tình thì chúng ta nhất định có thể điều tra ra.”
Cố Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn hắn một chút, khẽ nói: “Cảm ơn ngươi.” Nhưng nàng cũng không có ý định trò chuyện tiếp với hắn.
Cố Trạch Mộ cũng không tiện nói thêm nữa, hai người nhìn nhau không nói gì mãi đến lúc Nguyên Gia trở về.
Cố Trạch Mộ thấy vẻ mặt nàng khác thường thì nhịn không được mà hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nguyên Gia muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không có gì.”
Nàng dời đồ trên bàn tay mới đặt bức tranh lên bàn từ từ mở ra.
Bức họa này đương nhiên đã khơi gợi lên hồi ức của Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ, khiến cho sắc mặt của hai người dần dịu lại.
Cố Thanh Ninh thở dài: “Ta còn nhớ rõ lúc trước Trạm Nhi vì bức tranh này mà phí rất nhiều công sức. Y có nhiều bài tập, nhóm thái phó lại yêu cầu nghiêm khắc, bức họa này là dành từng chút thời gian vẽ ra. Chỉ với phần hiếu tâm này đã đủ để người ta cảm động.”
Mặc dù Cố Trạch Mộ không nói gì nhưng sắc mặt cũng có vẻ quang vinh.
Song, sự dịu dàng này cũng không kéo dài lâu, hai người nhanh chóng nhớ ra bọn họ cần bức họa này để làm gì.
Cố Thanh Ninh cuộn bức họa lại lần nữa, mặc dù động tác nhẹ nhàng nhưng dường như Nguyên Gia có thể nhìn thấy sát khí nồng đậm trong đó, khiến nàng cũng phải rùng mình một cái.
Nàng lắc đầu xóa những hình ảnh không tốt kia, nói với hai người: “Phụ hoàng và mẫu hậu dùng bữa tối chưa? Không thì con cho người đưa chút thức ăn đến đây, cũng tiện thể cho người dọn dẹp khách phòng.”
Vì lúc ra ngoài Cố Thanh Ninh nói với người nhà là ở cùng Nguyên Gia mấy ngày, diễn trò phải diễn cho tới. Mấy ngày nay nàng cũng chỉ có thể ở lại phủ trưởng công chúa, nhưng thời gian quá vội cho nên Nguyên Gia còn chưa cho người thu dọn khách phòng.
Cố Trạch Mộ vừa muốn nói gì, Cố Thanh Ninh đã nói: “Không cần, ta đã ăn rồi.” Sau đó nói với Cố Trạch Mộ: “Trái lại là Chiêm công tử, hôm nay trời đã tối, ngài ở lại cũng không tiện, vẫn nên trở về đi.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Đương nhiên Cố Thanh Ninh cũng không vì những lời hắn nói khi nãy mà thay đổi thái độ, vẫn tránh xa hắn ngàn dặm.
Cố Trạch Mộ nhìn về phía Nguyên Gia: “Nguyên Gia, con…”
Cố Thanh Ninh lại ngắt lời hắn: “Đây là chuyện giữa ta và ngài, ngài cần gì làm khó Nguyên Gia?”
Nguyên Gia im lặng trốn ở một bên, thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Nàng không ngờ nàng đã đến tuổi này rồi còn phải thấy phụ mẫu cãi nhau trước mặt còn mình đứng một bên. Điều này khiến cho trưởng công chúa Nguyên Gia thường thấy cảnh tượng hoành tráng trong phút chốc hơi hốt hoảng.
Cố Trạch Mộ ầm ĩ với Cố Thanh Ninh, nhưng không thể bất chấp mặt mũi mà ở lại nên chỉ có thể uất ức cáo từ. Chẳng qua khi hắn vừa mới đi tới cửa thì bỗng nhiên vẻ mặt khẽ biến, đứng lại.
Nguyên Gia nhìn thấy nét mặt của hắn, vừa định hỏi xảy ra chuyện gì thì lại bị Cố Thanh Ninh ngăn lại. Nàng khẽ lắc đầu bảo Nguyên Gia giữ im lặng.
Nguyên Gia chỉ có thể ngậm miệng lại, tập trung lắng nghe. Có điều nàng nghe thế nào chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua lá cây.
Qua một hồi lâu, Cố Trạch Mộ mới quay lại lần nữa, đè giọng nói xuống: “Bên người phủ có người canh giữ.”
Nguyên Gia ngây ngẩn cả người: “Sao lại như thế? Sao phụ hoàng biết?”
Cố Thanh Ninh biết Cố Trạch Mộ có người của mình, tất nhiên hắn nghe thấy đối phương cảnh báo mới biết, nàng hỏi: “Là ai?”
Cố Trạch Mộ lắc đầu nhưng lại nói: “Sau khi Nguyên Gia trở về đối phương mới xuất hiện. Hơn nữa, mặc dù những người này có công phu cao cường nhưng chỉ canh giữ bên ngoài phủ, cho nên ta nghĩ có thể sự khác thường của Nguyên Gia khiến Tiêu Trạm nghi ngờ. Những người này có thể là ám vệ trong cung.”
Nguyên Gia không nhịn được mà đứng lên, Cố Thanh Ninh nghiêng đầu khẽ vỗ mu bàn tay nàng để trấn an. Trong phút chốc, trong lòng nàng cũng bối rối, nhưng cũng không nghi ngờ suy đoán của Cố Trạch Mộ.
Nguyên Gia bị hai người trấn tĩnh lây, cũng dần bình tĩnh lại, trái lại hỏi Cố Trạch Mộ: “Phụ hoàng, vậy phải làm sao?”
Cố Trạch Mộ nói: “Bây giờ bọn họ vẫn chỉ canh giữ ngoài phủ, cũng không biết chúng ta ở nơi này. Người của ta không dám áp sát quá gần, cho nên chỉ có thể đợi bọn họ rời đi thì chúng ta mới đi.”
Hắn do dự một lát mới nói: “Có điều đêm nay có lẽ chúng ta phải ở lại chỗ này.”