Sau khi Diêu Phỉ chạy trốn, Cố Trạch Mộ và Hồng Tùng Nguyên đã phân tích qua rốt cuộc ông ta sẽ chạy đi đâu. Hồng Tùng Nguyên vẫn nghĩ ông ta chạy về thảo nguyên, Cố Trạch Mộ lại nhìn về Sung Châu, hắn cảm thấy Diêu Phỉ rất có thể sẽ ở lại Sung Châu.
Nhìn bề ngoài Diêu Phỉ là người rộng rãi phóng khoáng nhưng thật ra trong lòng là người có thù tất báo. Lúc ấy, Cố Trạch Mộ nghĩ rằng sau khi Diêu Phỉ bị mình gài bẫy như thế sẽ nuốt không trôi cục tức này, rất có thể ông ta sẽ quay lại trả thù. So với việc tung lưới đi tìm, Cố Trạch Mộ lại muốn chờ Diêu Phỉ tự chui đầu vào lưới cho nên mới thiết kế cục diện này.
Diêu Phỉ là kẻ vô cùng tự phụ, chỉ cần ông ta nhận định hắn vì cái trước mà mà phái người đi tìm ông ta thì ông ta sẽ mắc câu. Thậm chí vì khiến cho Diêu Phỉ càng thêm tin tưởng, Cố Trạch Mộ còn giả vờ viết thư cho tổ phụ để tìm viện binh từ ông ấy.
Nhưng thật ra trước đó hắn đã viết thư cho Thụy vương.
Lúc Thụy vương nhận được thư của hắn thì lập tức không dám thất lễ, vội dẫn người chạy ngày đêm tới, lại chia người thành tốp nhỏ đi vào thành, lén trốn trong phủ tổng đốc. Cũng chính vì giấu người của Thụy vương nên Cố Trạch Mộ mới cố ý chọc giận Tạ Trường Phong, để y dẫn người rời khỏi phủ tổng đốc.
Cũng may Diêu Phỉ thật sự vào bẫy nên mới khiến cho những tính toán của hắn không uổng phí.
Có lẽ Diêu Phỉ không ngờ được trong tay hắn có đội kỵ binh của Thụy vương. Cả đời Diêu Phỉ đều ủ mưu tính toán, ông ta dựa vào việc mình tài cao lớn mật nên kiếm được tiền tài đầy trời. Nhưng mà có lẽ ông ta không ngờ rằng cuối cùng mình lại thua ở đây. Có lẽ cũng chính vì thế, Diêu Phỉ đã đoán trước được kết cục của mình nên tự sát trước.
Mặc dù Cố Trạch Mộ tính toán bắt được ông ta nhưng lại không tính toán được chuyện này. Để Diêu Phỉ tự sát đã mất đi người làm chứng, muốn để kẻ chủ mưu đền tội lại càng khó hơn.
Nhưng mà chuyện cũng xảy ra, nghĩ nữa cũng vô dụng. Cố Trạch Mộ thu hồi tâm tư, nhìn về phía Thụy vương: “Lần này đa tạ con.”
Từ khi Cố Trạch Mộ tiết lộ thân phận, Thụy vương chưa từng thấy hắn khách sáo đối với mình như thế. Thụy vương hơi hoảng sợ: “Con cái vốn dĩ nên làm việc vì phụ mẫu, phụ hoàng cần gì phải khách khí như thế.”
Cố Trạch Mộ nói: “Tuy nói như thế nhưng con đi tới đây cũng vô cùng vất vả. Dựa theo thân phận của chúng ta bây giờ thì con cự tuyệt cũng là chuyện bình thường. Con chịu đến giúp đỡ, cho dù thế nào ta cũng nợ ân tình của con.”
Thụy vương chưa từng thấy qua phụ hoàng suy nghĩ cho người khác như thế, ánh mắt của hắn càng trở nên kì lạ. Hắn cảm thấy mấy năm qua dường như phụ hoàng đã thay đổi rất nhiều.
Hắn nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi cũng có suy đoán mơ hồ, hơi không xác định mà hỏi: “Vì sao phụ hoàng đột nhiên nghĩ đến việc muốn tra vụ án của Chiêm Thế Kiệt?”
Đến lúc này, Cố Trạch Mộ cũng không tiếp tục giấu diếm nữa.
Thụy vương nghe xong, cả người đều choáng váng.
Năm đó, khi vụ án của Chiêm Thế Kiệt xảy ra thì hắn đã rời kinh đến Tương Nam. Nhưng vụ án này ầm ĩ quá lớn, hắn cũng biết được sau khi Chiêm Thế Kiệt chết, đám người Chiêm phủ bị phán chém đầu cả nhà. Đó là ý chỉ của phụ hoàng, bây giờ phụ hoàng trở thành trẻ mồ côi của Chiêm gia, chuyện này cũng quá mỉa mai rồi.
Mặc dù trong lòng Thụy vương nghĩ như thế nhưng lại không dám nói ra.
Hắn dè dặt hỏi: “Nhưng phụ hoàng, năm đó vụ án này đã định, cho dù ngài lật lại bản án, song hoàng huynh là con ngài, sao huynh ấy có thể bãi bỏ ý chỉ của ngài được? Cho dù hoàng huynh đồng ý thì văn võ cả triều cũng sẽ không đồng ý đâu?”
Cố Trạch Mộ nói: “Con yên tâm, liên quan tới chuyện này ta đã có cách đối phó từ lâu. Chuyện này cũng đã xảy ra từ xưa, khi tiền triều Tuyên Đế cũng đã làm qua việc như thế, nó cũng trở thành giai thoại lưu truyền thiên cổ đến nay.” Hắn dừng một chút lại nói: “Hơn nữa, ban đầu ta đã nói không cho phép cầu mưa, chẳng phải y cũng đã làm khác sao?”
Thụy vương: “…” Nhưng hai chuyện này khác nhau nhiều lắm.
Thụy vương thở dài, hắn biết mình không thể khuyên nổi Cố Trạch Mộ. Thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy cho dù từ góc độ nào, phụ hoàng làm chuyện này cũng sẽ không có gì đáng trách. Hơn nữa, nếu muốn chính miệng mình thừa nhận mình làm sai trước thiên hạ thì cần dũng khí lớn thế nào chứ? Hơn nữa, chuyện này sẽ ghi lại trong sử sách, sẽ thành vết nhơ mãi mãi của phụ hoàng.
Thử hỏi có đế vương nào không muốn mình lưu danh muôn đời? Từ xưa đến nay, cho dù đế vương làm sai chuyện thì cũng không hề thừa nhận. Thậm chí không thiếu hoàng đế vì chút chuyện này mà không kiêng dè giết chết sử quan. So với bọn họ, hành động như thế của phụ hoàng mới xứng là chủ nhân thiên hạ.
Tuy nói lúc trước Thụy vương rất bội phục phụ hoàng, đời này của phụ hoàng vô số công tích, quản lý thiên hạ bình yên, được xưng tụng là hoàng đế tốt. Song, bây giờ đây hắn mới thật sự kính phục đức hạnh của phụ hoàng.
Thụy vương nói: “Phụ hoàng đã quyết tâm như thế thì con cũng chỉ có thể ủng hộ phụ hoàng. Nếu phụ hoàng có chuyện gì cần giúp thì lúc nào con cũng nghe lệnh.”
Không ngờ Cố Trạch Mộ chỉ lắc đầu: “Không cần, lần này cũng hơi bất đắc dĩ, chuyện sau này ta cũng không biết sẽ thế nào. Con không nên tùy tiện nhúng vào.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, chuyện này ta tự có chủ trương, con không cần quan tâm. Mấy hôm nay vất vả cho con rồi, ta vốn định giữ con lại cho nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng thân phận của con không thể bại lộ, có lẽ phải lập tức về Tương Nam ngay. Thừa dịp bây giờ còn chút thời gian, con nghỉ ngơi thật tốt rồi một lát đi.”
Thụy vương chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống, thật ra hắn nghĩ nếu Cố Trạch Mộ nói thân phận của mình cho hoàng huynh thì sẽ không phiền toái như thế. Song, hắn cũng hiểu được sự lo lắng của Cố Trạch Mộ nên cũng không nói nhiều. Có điều, hắn tự nhân mình hiểu rất rõ hoàng huynh, dựa vào thân phận của Cố Trạch Mộ lúc này, cho dù không thể lật lại bản án thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Huống chi vẫn còn Nguyên Gia nữa mà.
Hắn nghĩ thế cũng tạm thời yên tâm hơn.
Sau đó, Thụy vương không tiếp tục hỏi nữa, hắn đã làm xong chuyện của mình, cũng nên đi thôi. Song, hắn vẫn nhớ sau khi trở về Tương Nam thì phải chú ý đến kinh thành, tránh cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Thụy vương vừa mới rời đi, Cố Vĩnh Hàn đã đến.
Cố Trạch Mộ vừa mới ứng phó với nhi tử, bây giờ lại phải ứng phó với phụ thân, thật sự vô cùng bận rộn.
Lần này, Cố Vĩnh Hàn đến chủ ý vì muốn đưa người Tào gia và Diêu Phỉ đến Nghiệp Thành. Mặc dù trước đó Cố Trạch Mộ gửi thư cho tổ phụ nói mình tính toán muốn bắt Diêu Phỉ, bảo y tới muộn một chút, nhưng Cố Vĩnh Hàn lo lắng cho an nguy của nhi tử nên vẫn cố gắng đi nhanh. Lúc này, nhìn thấy Cố Trạch Mộ bình yên vô sự, y mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều sau khi thở phào một hơi thì lại tức giận và sợ hãi khi hắn có gan làm loạn.
“Tiểu tử thúi, vậy mà lại lấy mình làm mồi nhử, con đúng là gan to bằng trời!”
Từ nhỏ đến lớn, Cố Trạch Mộ luôn tỉnh táo trầm tĩnh, khiến Cố Vĩnh Hàn nói chuyện với hắn luôn phải cẩn thận, cũng luôn xem hắn như người lớn. Lần này y tức đến nổ phổi, chưa đợi Cố Trạch Mộ nói gì đã “Đùng đùng” mắng hắn một trận.
Cố Trạch Mộ đã sống hai đời, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta mắng thẳng mặt như thế. Nhưng mà sau khi kinh ngạc, một chút tức giận kia cũng tan thành mây khói khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Cố Vĩnh Hàn/
Tiếc là, dường như Cố Vĩnh Hàn không học được cách viết hai chữ chừng mực thế nào. Thật vất vả y mới nắm lấy được sai lầm của Cố Trạch Mộ, nên y nắm chặt cơ hội tỏ rõ uy phong của người cha.
Lúc đầu Cố Trạch Mộ còn im lặng chịu đựng, sau đó thấy y càng lúc càng quá đáng, trên trán hắn nổi gân xanh: “Ngài nói xong chưa?”
Cố Vĩnh Hàn thở hổn hển một hơi, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Ta biết con vội vàng muốn tra ra chân tướng, nhưng cũng không thể lấy an nguy của mình ra làm trò đùa được! Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, con bảo người nhà phải làm sao bây giờ?”
Cố Trạch Mộ có vẻ giật mình, sau đó thành tâm thành ý nói xin lỗi: “Con biết rồi, cha, thật xin lỗi.”
Cố Vĩnh Hàn nghe tiểu tử từ trước đến nay luôn ngông cuồng tự đại nói xin lỗi, lại thêm tiếng “Cha” tràn đầy kính ý thì chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái. Trên mặt y vô thức tỏ vẻ đắc ý: “Được rồi, cha biết, đứa nhỏ này vẫn khiến người ta phải lo lắng. Sau này ta làm cha phải dạy bảo con nhiều hơn mới đúng.”
Cố Trạch Mộ thấy sắc mặt của y sắp mở xưởng nhuộm được rồi, hắn lại khôi phục sắc mặt như trước mà nhìn Cố Vĩnh Hàn.
Cố Vĩnh Hàn vô thức thẳng người lên: “Con đã biết sai thì ta cũng không nói nhiều nữa.” Y nói xong dường như cảm thấy mình không đủ lực nên nói thêm một câu. “Hơn nữa, ta làm cha không dạy bảo nhi tử ruột của mình sao được?” Y còn đặt biệt nói thêm chữ “Ruột”.
Cố Trạch Mộ cười như không cười nhìn y, hắn không tin đến lúc này Cố Vĩnh Hàn còn không biết thân phận của hắn.
Đương nhiên Cố Vĩnh Hàn đã biết. Lúc trước, khi Cố Trạch Mộ nói chuyện này với Mẫn phu nhân, Mẫn phu nhân đã nói với Uy Quốc công. Đương nhiên Uy Quốc công sẽ không giấu diếm nhi tử.
Cố Vĩnh Hàn nhìn vẻ mặt của Cố Trạch Mộ, y hơi không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ra vẻ hung ác mà nói: “Nhìn cái gì thế, ta nói con là con ta thì con là con ta. Ta đã nuôi con lớn như thế, cho dù không có ơn sinh thành cũng có công dưỡng dục. Chẳng lẽ con còn muốn không nhận ta làm cha sao?”
Đương nhiên Cố Trạch Mộ biết Cố Vĩnh Hàn nói thế là không muốn để cho hắn khó xử mà suy nghĩ nhiều. Cố Vĩnh Hàn có vẻ như bất tài nhưng thật ra tâm tư vô cùng tỉ mỉ quan tâm. Lúc trước, khi thân phận của Cố Trạch Mộ chưa bại lộ, hắn cảm thấy Cố Vĩnh Hàn đối tốt với hắn là vì huyết thống. Sau khi hắn biết thân phận của mình, cũng biết từ đầu Cố Vĩnh Hàn đã biết rõ mình không phải con ruột. Nhớ lại thái độ của y đối xử với mình khiến cho hắn cảm thấy Cố Vĩnh Hàn vô cùng thiệt thòi.
Nhưng hôm nay đã nói như thế, Cố Trạch Mộ rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tư, hắn trầm giọng nói: “Ngài nói đúng, là con hẹp hòi.”
Trong lòng Cố Vĩnh Hàn khẽ thở ra, trên mặt lại cười dửng dưng: “Đúng thế, tục ngữ nói một ngày làm cha thì cả đời làm cha. Con đã gọi ta một tiếng cha thì sẽ mãi mãi là con trai ta.”
Cố Trạch Mộ dở khóc dở cười: “Đây là tục ngữ ở đâu thế?”
“Con quản nhiều như vậy.” Cố Vĩnh Hàn thờ ơ phất phất tay. “Ta vẫn giữ câu nói kia, cho dù sau này con nhận tổ quy tông, nhưng nếu con có việc gì cũng có thể tìm ta nói chuyện. Đến lúc đó hai chúng ta uống rượu với nhau.”
Cố Trạch Mộ cười lên, khẽ vâng dạ.
Cố Vĩnh Hàn lại liếc mắt nhìn Cố Trạch Mộ, xúc động nói: “Tiểu tử con cũng lớn nhanh quá. Lúc này chỉ mới mấy năm mà đã sắp cao bằng cha rồi. Nếu tổ phụ con nhìn thấy con thế này, không biết trong lòng ông ấy vui thế nào.”
Cố Trạch Mộ biết ngụ ý của y, chỉ nói: “Có lẽ phải làm tổ phụ thất vọng rồi.”
Cố Vĩnh Hàn ngạc nhiên: “Sao thế? Chẳng lẽ con không đi Nghiệp Thành với ta sao?”
Cố Trạch Mộ nói: “Tạm thời chưa đi, con còn vó vài việc chưa xử lý xong. Đến khi làm xong, con sẽ đi Nghiệp Thành tìm ngài và tổ phu.”
Cố Vĩnh Hàn hơi thất vọng, vốn dĩ y còn muốn hai cha con sẽ tâm sự trên đường đi. ai ngờ cũng không có cơ hội này. Nhưng mà y biết Cố Trạch Mộ ở lại là có chuyện cần làm, từ nhỏ đứa nhỏ này đã có chủ ý. Y cũng không khuyên nhiều, mang theo sự tiếc nuối rời Sung Châu.