Mặc dù chuyện Diêu Phỉ xảy ra chuyện chưa truyền đi, nhưng việc bắt người Tào gia gây nên động tĩnh không nhỏ. Rất nhanh đã có tin đồn truyền khắp Sung Châu, vì không biết lý do nên lúc này rất nhiều người trong thành cảm thấy bất an.
Cố Trạch Mộ đi ra khỏi nhà lao thì gặp Tạ Trường Phong đang nổi giận đùng đùng đi đến. Bình thường, Tạ Trường Phong vẫn duy trì phong độ của công tử thế gia, nhưng lần này Cố Trạch Mộ lại làm quá phận. Hắn sai người của phủ tổng đốc đi bắt người lại không thông báo với vị Tổng đốc này một tiếng, làm việc không xem ai ra gì như thế. Cho dù Tạ Trường Phong tốt tính cũng không nhịn được.
Cố Trạch Mộ nhìn thấy Tạ Trường Phong cũng không hoảng sợ, trái lại còn chào hỏi y trước: “Tạ đại nhân.”
Tạ Trường Phong cười lạnh một tiếng: “Xem ra Cố công tử còn biết rốt cuộc ai là chủ nhân của phủ tổng đốc này?”
Cố Trạch Mộ cũng biết lần này mình làm việc quá phận, song thời gian gấp gáp, nếu nói cho Tạ Trường Phong biết thì đương nhiên y sẽ hỏi lý do. Nếu trì hoãn nữa chỉ sợ sẽ chậm trễ cho nên mới che giấu Tạ Trường Phong. Cố Trạch Mộ cũng không giải thích, thành thành thật thật nói xin lỗi với Tạ Trường Phong.
Tạ Trường Phong thấy thế, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút lại hỏi tiếp: “Ngài bắt người Tào gia làm gì?”
“Chuyện này… Có lẽ tạm thời không thể nói với Tạ đại nhân được.”
“Cố Trạch Mộ!”
Cố Trạch Mộ nhìn về phía Tạ Trường Phong, trầm giọng nói: “Sau khi chuyện này kết thúc, hiển nhiên ta sẽ nói hết lý do trong đó cho đại nhân biết. Nhưng giờ phút này xin thứ lỗi cho ta không thể nói được.”
“Cố Trạch Mộ!” Tạ Trường Phong tới gần hắn, dường như giọng nói phát ra từ kẽ răng: “Làm người cũng không nên quá phận. Ngài lấy danh nghĩa phủ tổng đốc bắt quan nhân ta cũng không nói gì. Nhưng bây giờ ngài đã bắt người rồi, xét hỏi cũng đã xét hỏi, sao không nói lý do bắt bọn họ cho ta biết. Ngài thật sự xem Tổng đốc ta là Nê Bồ Tát trong miếu, bày cho đẹp mắt thôi sao?”
Cố Trạch Mộ không tránh không né: “Ta làm thế là vì muốn tốt cho đại nhân, có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Đại nhân chỉ cần biết rằng chuyện ta làm không tạo thành ảnh hưởng đến đại nhân là được.”
“Nực cười! Bây giờ toàn Sung Châu đều biết phủ tổng đốc chúng ta vô duyên vô cớ bắt người Tào gia! Bọn họ đều nghĩ rằng ta trị thủy không được nên trả thù riêng, vậy mà còn nói không tạo thành ảnh hưởng gì đến ta sao?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Đại nhân, Mạnh Tử viết: Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên phải làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt…”
Tạ Trường Phong bị hắn chọc giận sôi lên, phất ống tay áo nổi giận đùng đùng rời đi.
Hồng Tùng Nguyên nhìn bóng lưng của Tạ Trường Phong, ở bên cạnh kính phục nói: “Chiêu này của ngài thật hung ác! Thật đấy!”
Cố Trạch Mộ liếc xéo ông ta một cái: “Được rồi, bớt nói mỉa đi. Nếu không bắt được Diêu Phỉ thì tên tuổi đại sư thiên hạ đệ nhất tình báo mà ông tự phong cũng nên lấy xuống rồi!”
“Ai tự phong? Rõ ràng nó là sự thật mà!” Hồng Tùng Nguyên hét lên.
Nhưng sau khi hai người nói đùa, lúc nhắc đến chính sự thì Hồng Tùng Nguyên vẫn rất đáng tin cậy. Diêu Phỉ là người sống sờ sờ không thể biến mất không còn tăm hơi được. Chỉ mấy ngày sau, Hồng Tùng Nguyên đã tra được manh mối rồi dẫn theo người đi vây bắt.
Cố Trạch Mộ ở lại Sung Châu chờ tin của ông ấy, hắn và Tạ Trường Phong cả ngày thường xuyên gặp mặt nhau. Tạ Trường Phong vừa nhìn thấy mặt hắn thì nhớ lại những chuyện hắn làm lúc trước, y thật sự không nhịn được nên dẫn người rời khỏi phủ tổng đốc đi về phía Đào Khâu tìm Hoắc Vân Tàng.
Cố Trạch Mộ không hề cảm thấy mình là tu hú chiếm tổ chim khách, hắn vẫn bình tĩnh chờ trong phủ tổng đốc. Cả ngày hắn chỉ xem sách, hoặc đi tìm Tào Nguyên trò chuyện.
Tào Nguyên ngồi đối diện Cố Trạch Mộ, hắn ta nhìn hảo hữu ngày xưa của mình, trong lòng đắng chát.
Cố Trạch Mộ rót hai chén rượu, hắn đẩy một chén đến trước mặt Tào Nguyên: “Tào huynh, uống chén rượu ủ ấm thân thể đi.”
Tào Nguyên mím chặt bờ môi. Cố Trạch Mộ có vẻ như vẫn đối xử với hắn như bình thường, nhưng hắn lại không dám dùng thái độ trước kia với Cố Trạch Mộ nữa. Cho dù hắn biết Cố Trạch Mộ là cố ý tiếp cận mình, thậm chí lợi dụng mình cũng không dám oán hận.
Tào Nguyên cười chua xót, hắn uống hết chén rượu kia.
Cố Trạch Mộ thấy hắn tâm sự nặng nề thì hỏi: “Tào huynh đang lo lắng cho lệnh cữu à?”
Tào Nguyên đặt chén rượu xuống, khẽ nói: “Cố công tử đừng nên gọi ta là Tào huynh. Ta là kẻ ti tiện, không gánh nổi tên gọi này.”
Mấy hôm nay Tào Nguyên vẫn luôn khúm núm trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên Cố Trạch Mộ thấy hắn ta kiên cười như thế. Cố Trạch Mộ cười khẽ một tiếng: “Ngươi thân thiết với cữu cữu ngươi hơn tổ phụ nhiều nhỉ.”
Tào Nguyên không nói gì.
Cố Trạch Mộ tự mình nói: “Cũng khó trách, so với tổ phụ chỉ muốn lợi dụng huynh thì cữu cữu huynh đối với huynh thật lòng hơn nhiều. Lòng của huynh nghiêng về bên đó cũng là bình thường.”
Tào Nguyên nhịn không được nói: “Cữu cữu và ta có huyết thống thân thiết, ta làm vậy cũng rất bình thường, nhưng Cố công tử thì sao? Ngài phí hết tâm tư điều tra chân tướng vụ án năm đó của Chiêm Thế Kiệt là vì cái gì?”
Cố Trạch Mộ nhìn Tào Nguyên một lát, đột nhiên hỏi: “Vì sao Tào công tử lại đột nhiên hỏi chuyện này? Cuối cùng huynh muốn biết hay là người khác muốn biết?”
Tào Nguyên giật mình, hắn ta còn chưa kịp nói chuyện đã thấy đột nhiên cánh cửa bị người ta đá văng, Diêu Phỉ dẫn người vọt vào.
“Cố công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Cố Trạch Mộ nhìn thấy Diêu Phỉ phá cửa đi vào, hắn không hề hoảng sợ chút nào, chỉ nhíu mày nhìn về phía Tào Nguyên: “Tào huynh, ta vốn có ý cho huynh một con đường sống, vì sao huynh lại muốn đi cùng tặc tử chứ. Chẳng phải như thế đã tự cắt mất đường sống của mình rồi sao?”
Tào Nguyên nghe hắn nói thế thì gương mặt trở nên vặn vẹo: “Cái gì mà đường sống! Ngươi chỉ giữ cái mạng lại cho ta thôi, cho dù ta sống cũng xem như kéo dài hơi tàn mà thôi.”
Cố Trạch Mộ thương hại lắc đầu: “Tào huynh, làm ngươi đừng nên quá tham lam, nếu không sẽ rất dễ hối hận. Huynh không sợ ta âm thầm mai phục sao?”
Tào Nguyên thấy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thế nên nghĩ rằng hắn còn hậu chiêu gì, trong lòng lại hơi dao động.
Diêu Phỉ đột nhiên bật cười lên: “Cố công tử, rốt cuộc bên cạnh ngươi có bao nhiêu người ta đã biết từ lâu, những người này đều bị ngươi phái đi tìm ta, bây giờ đã bị người của ta dẫn đi từ sớm. Cho dù bọn họ biết ngươi gặp nạn, muốn vội vàng trở về có lẽ cũng không kịp nữa rồi. Tạ Trường Phong bị ngươi chọc giận rời phủ gần như đã dẫn theo hết người của phủ tổng đốc, chỉ còn lại mấy người vốn không bảo vệ được ngươi. Bây giờ ngươi giả vờ bình tĩnh cũng vô ích.”
“Ngươi cho rằng ta dựa vào bọn họ?”
Diêu Phỉ cười nói: “Chắc là ngươi nghĩ lệnh tôn sẽ dẫn binh tới? Mấy ngày nay tuyết lớn rơi không ngừng, bọn chúng bị vây ở trên đường muốn tới ít nhất cũng phải hai hôm sau. Sao nào? Cố công tử, ngươi còn chuẩn bị đường lui sao?”
Lúc này Cố Trạch Mộ không nói gì cả.
Tào Nguyên nghe thấy lời này, lúc này mới yên lòng lại.
Diêu Phỉ vỗ tay nói: “Không hổ là Cố công tử, đến tình cảnh trước mắt này lại vẫn tỉnh táo như thế, lại còn muốn dụ địch theo mình. Ta thì tin ngươi đã không còn cách nào nữa rồi, nhưng ngươi thấy núi Thái Sơn trước mặt sụp đổ lại không đổi sắc, vẫn bình tĩnh như thế thật sự khiến ta phải tôn kính. Diêu Phỉ ta sống nửa đời kính nể không bao nhiêu người, Cố công tử ngươi là một trong so61 đó.”
Mặc dù Cố Trạch Mộ bị ông ta nói ra tính toán nhưng sắc mặt cũng không hề thay đổi. Hắn nhìn Diêu Phỉ, hỏi: “Diêu lão gia, nếu ông muốn chạy trốn thì lúc này đã chạy thoát rồi, cần gì phải trở về?”
“Trốn? Lão tử đây xây dựng cơ nghiệp nửa đời đều ở đây, chạy trốn thì sẽ không còn gì nữa. Người ngoại tộc xem chúng ta như khách vì chúng ta còn giá trị. Bây giờ chúng ta không còn gì nữa, chẳng lẽ phải sống nhờ vào nơi của những kẻ ăn lông ở lỗ kia sao?” Diêu Phỉ khẽ cười nói. “Hơn nữa, bây giờ biên quan đã bày thiên la địa võng, bây giờ ta vượt qua chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao? Phải phiền Cố công tử đi cùng Diêu mỗ lần này đi.”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Ta không có quan có chức, ngươi bắt ta chỉ mang theo gánh nặng thôi. Ngươi muốn lợi dụng ta để đi qua biên quan thì càng là mơ mộng hão huyền. Người Cố gia chúng ta không hề sợ chết, tổ phụ và phụ thân cũng không vì ta mà thả ông qua.”
Diêu Phỉ chậc chậc thở dài: “Cố công tử, nếu ngươi thật sự là hài tử Cố gia thì đúng là không có tác dụng gì, nhưng ngươi là huyết mạch duy nhất của Chiêm Thế Kiệt lưu lại trên đời này. Năm đó, Uy Quốc công vì bảo vệ ngươi mà chống lại hoàng mệnh, bây giờ ông ta cũng sẽ cho đi mà thôi.”
Sắc mặt Cố Trạch Mộ thay đổi: “Sao ông lại biết được?”
Diêu Phỉ cười nói: “Đúng là Uy Quốc công giấu diếm tin tức về ngươi rất kín, nhưng mà trên đời này không có chuyện gì có thể giấu không có kẽ hở. Chỉ cần đã làm thì nhất định sẽ điều tra được.” Diêu Phỉ lại thở dài. “Cố Trạch Mộ, ngươi thật sự rất thông minh, cũng rất có bản lĩnh. Ngươi ở Sung Châu hơn một năm nay đùa nghịch chúng ta, ta cả ngày đánh nhạn lại bị ngỗng trời mổ vào mắt, thất bại thảm hại trong tay ngươi. Ta chịu phục, nhưng mà ngươi tính toán chu đáo cẩn thận lại vẫn có sơ sót. Ngươi không ngờ ta vẫn không chạy mà vẫn ở lại Sung Châu đúng không?”
“Những thứ này là quý nhân ở sau ông nói cho ông biết sao?” Đột nhiên Cố Trạch Mộ hỏi.
“Đương nhiên…” Diêu Phỉ vừa nói lời này ra thì đột nhiên im bặt, ông ta bật cười một tiếng: “Cố công tử, vào lúc này mà ngươi không để ý mạng nhỏ của mình, lại còn quan tâm chuyện này. Đúng thật khiến cho ta khâm phục.”
“Dù sao ta cũng đã thành tù nhân của ông, ông nói với ta được chứ?”
Diêu Phỉ nhìn gương mặt bình tĩnh của Cố Trạch Mộ, tâm trạng của ông ta lại không thể nào bình tĩnh được. Nửa đời này của ông ta trải qua không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu, từng bước đi đến nước này, cuối cùng lại hủy trong tay một đứa nhóc con, sao ông ta có thể tỏ ra rộng rãi như trên mặt được.
Ông ta nhìn Cố Trạch Mộ, bỗng nhiên nói: “Nhìn thấy ngươi như vậy làm ta nhớ đến dáng vẻ trước khi chết của Chiêm Thế Kiệt.”
Thân thể Cố Trạch Mộ hơi dừng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Diêu Phỉ nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng: “Ngươi bắt Tào Nguyên cũng đã biết năm đó xảy ra chuyện gì. Không bằng bây giờ ta nói cho ngươi biết Chiêm Thế Kiệt đã chết như thế nào… Ngươi có biết, vì sao năm đó nhiều Ngỗ tác đều tin chắc rằng Chiêm Thế Kiệt tự sát không?”
Cố Trạch Mộ nắm chặt nắm đấm bên người, hắn dự cảm được gì đó.
Diêu Phỉ lại cười một tiếng: “Bởi vì Chiêm Thế Kiệt thật sự tự sát.”
“Không thể nào!” Cố Trạch Mộ quả quyết phủ nhận, không chỉ vì lời Dụ bá nói mà quan trọng hơn là hơn một năm nay hắn cũng dần hiểu rõ Chiêm Thế Kiệt. Ông ta không phải người vô trách nhiệm, tùy tiện vứt bỏ mạng sống.
Diêu Phỉ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Cố Trạch Mộ thì dường như càng vui vẻ hơn. Ông ta chậm rãi đến gần Cố Trạch Mộ, xích đến gần hắn mà khẽ nói: “Chiêm Thế Kiệt đúng thật là người tài giỏi, nhưng mà cho dù tài giỏi thế nào thì cũng có nhược điểm. Trên đời này, người có thể dùng lời nói ép Chiêm Thế Kiệt tự sát không nhiều, ngươi suy nghĩ một chút thì sẽ biết ai có thể làm được? Người đó còn tồn tại mà ngươi lại muốn lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt? Đúng là chuyện cổ tích.”
Diêu Phỉ nói xong đột nhiên đưa tay bắt lấy Cố Trạch Mộ, lại nghe thấy tiếng máy bắn tên rất nhỏ vang lên. Diêu Phỉ vội vàng lui về phía sau, nhưng ông ta vẫn bị mũi tên từ chiếc nỏ quẹt qua làm cánh tay bị thương.
Chẳng biết từ lúc nào ở trên tường của viện tử đã xuất hiện rất nhiều người mặc áo đen cầm máy bắn tên đang bắn. Mà Cố Trạch Mộ đã lui về chỗ an toàn từ lâu, lạnh lùng nhìn bọn người Diêu Phỉ.
Sắc mặt Diêu Phỉ cũng thay đổi: “Những người này tới từ đâu! Không thể nào! Người của ngươi đã đi từ lâu rồi, Cố Vĩnh Hàn cũng không thể chạy tới nhanh như thế!”
Cố Trạch Mộ cũng không giải thích với ông ta, hắn vung tay lên, chỉ thấy máy bắn tên liên tục bắn ra. Mặc dù bọn người Diêu Phỉ cố sức ngăn cản, nhưng qua mấy lượt thì thủ hạ của ông ta đã bắt đầu ngã trên đất.
Trên người Diêu Phỉ cũng chồng chất vết thương, ông ta nhìn Cố Trạch Mộ với vẻ oán hận, quay người muốn chạy trốn. Ai ngờ ngoài cửa đã có một đống người áo đen tràn vào, trong nháy mắt vây ông ta lại.
Lúc này, Diêu Phỉ muốn chạy trốn cũng không được, chỉ có thể đưa tay chịu trói, bị người ta bẻ lại quỳ gối trước mặt Cố Trạch Mộ.
Từ lúc nắm chắc chiến thắng trong tay đến lúc trở thành tù nhân cũng không tốn nhiều thời gian. Tào Nguyên còn chưa kịp phản ứng đã phải cùng Diêu Phỉ quỳ gối dưới chân Cố Trạch Mộ. Lúc này, hắn ta muốn cầu xin tha thứ cũng đã không còn tác dụng.
Cố Trạch Mộ từ trên cao nhìn xuống Diêu Phỉ: “Ta cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc người kia là ai?”
Sắc mặt Diêu Phỉ xám xịt không nói một lời.
Cố Trạch Mộ nhíu mày: “Đã đến nước này rồi ông còn cần phải giấu diếm sao?”
Diêu Phỉ giương mắt lên nhìn Cố Trạch Mộ, vết sẹo trên khóe mắt lộ vẻ âm lãnh lại tràn ngập vẻ hung tàn: “Cố công tử, ta thua không có bản lĩnh như ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt làm gì cũng được, nhưng ngươi đừng nghĩ đến chuyện có thể như ý ngươi.”
Cố Trạch Mộ lập tức ý thức được gì đó, hắn đưa tay gỡ cằm Diêu Phỉ ra, nhưng không ngờ Diêu Phỉ đã cắn lưỡi tự vẫn.
Máu tươi từ miệng Diêu Phỉ phun ra ngoài dính lên tay Cố Trạch Mộ. Diêu Phỉ rũ đầu xuống.
Một người áo đen bên cạnh nâng đầu ông ta lên, thử hơi thở sau đó lắc đầu với Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ siết chặt nắm đấm, máu tươi trên mu bàn tay lạnh xuống, hắn gật đầu với những những hắc y nhân kia kia: “Trước kia hãy dẫn người đi đi.”
Những người áo đen kia nghe lời mà dẫn người đi, lập tức trong viện chỉ còn lại Cố Trạch Mộ và một người áo đen duy nhất không rời đi.
Người áo đen kia lấy mặt nạ xuống, lại là Thụy vương.