"Ta không phải đã nói cho ngươi phải nhân lúc này rời đi hay sao, tại sao..." Trác Thiên Hạo tức khắc ngẩng đầu trừng mắt nhìn Huyết Minh. Dùng bí thuật truyền âm khiển trách hắn. Trên mặt mang theo khó hiểu cùng lo âu.
Thế nhưng, khi nhìn thấy thân ảnh của Huyết Minh lúc này, Trác Thiên Hạo lập tức ngớ người. Chỉ thấy, quanh thân Huyết Minh đang bắt đầu dâng trào ma khí. Từng dòng ma khí đều dày đặc đến mức sắp hóa thành hắc vụ. Đem hắn sấn đến như ma thần giáng thế, khiến người hô hấp khó khăn.
Đứng ở đối diện, không hiểu vì sao, Bắc Tư Kiệt bỗng dưng lại cảm thấy hơi thở tắc nghẽn, phảng phất như cổ bị thứ gì đó ghìm chặt lại. Máu tươi trong người không ngừng cuộn trào sống động, giống như đã không còn nằm trong sự khống chế của gã nữa.
Gã sợ hãi, muốn gào lên. Nhưng cổ họng đã sớm tắc nghẽn, chỉ có thể mở to con ngươi, tuyệt vọng trừng trừng Huyết Minh. Từng tế bào của cơ thể đều đang sợ hãi run lên. Nhận lấy áp chế từ sâu trong huyết mạch.
Huyết Minh lúc này đã vận dụng Ma cốt áp chế Bắc Tư Kiệt, khiến hắn không thể phản kháng mảy may. Cùng lúc đó, trên trời cao, lôi đình cũng bắt đầu tụ họp. Mặc dù thanh thế không to lớn như lúc giết Tuệ Trần, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến độ kinh khủng của nó. Bởi vì trời đã tối, nên nhất thời cũng không bị những tu sĩ khác phát hiện ra được.
"Tưởng rằng có Thiên Tu chống lưng cho ngươi, thì liền có thể ở trước mặt ta khua môi múa mép hay sao?" Lúc này, Huyết Minh đã hình thành một cỗ khí tràng vô cùng cường đại, đem Bắc Tư Kiệt ép đến không thở nổi.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, khí huyết trong người Bắc Tư Kiệt cũng xuất hiện bạo động. Cánh tay dưới lớp áo của gã bỗng dưng lại trướng to lên giống như bong bóng bị thổi hơi. Da thịt căng cứng hiện ra tơ máu cùng bắp thịt. Trong nháy mắt liền "ầm" một tiếng vỡ tung.
"Aaa..."
Gần như cùng lúc, Bắc Tư Kiệt và Lâm Nguyệt Thiền đều hét toáng lên. Lâm Nguyệt Thiền là bị máu tươi văng trúng, doạ cho hoảng sợ. Còn Bắc Tư Kiệt là bởi vì đau đớn. Lúc này, vai phải của gã đã trụi lủi không còn gì. Ống tay áo cũng bị nổ nát, rơi đầy trên mặt đất.
Huyết Minh không chút để ý, thưởng thức bộ dạng hiện tại của bọn họ. Cảm giác hưng phấn lâu ngày lại lần nữa được tìm về. Quan sát cánh tay trái còn lại của Bắc Tư Kiệt. Hắn liền phát ra tiếng cười tựa như ác linh:"Còn có một cánh tay a, nhưng ta lại cảm thấy rất không cân đối. Nếu không vẫn là bỏ đi đi, để nó đối xứng một chút."
"Không..." Yết hầu siết chặt, Bắc Tư Kiệt khó nhọc phun ra một chữ này. Gã theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng hai chân của gã lại nhất quyết không chịu động đậy. Nhất là khi cảm giác trướng bạo ban nãy lại xuất hiện ở trên cánh tay còn lại của gã...
"Aa..." "Ầm"
Tay trái của Bắc Tư Kiệt lại lần nữa nổ tung. Kế tiếp, Huyết Minh không lại mở miệng. Cũng không để Bắc Tư Kiệt kịp thích ứng, hắn liền để hai chân của gã cùng một chỗ bạo tạc.
"Aa..."
Lại một tiếng hét thê lương vang lên, cơ thể không tay không chân của Bắc Tư Kiệt liền mất đi chống đỡ mà rơi xuống đất. Ở trên mặt đất không ngừng hét thảm, cuộn tròn, giống như một đầu sâu kiến cố gắng giãy giụa trước khi chết.
"Lộp bộp", Huyết Minh đạp lên trên xương vụn cùng huyết nhục đi đến trước mặt Bắc Tư Kiệt. Hắn nâng chân, đạp lên trên đầu của gã. Hung hăng đem gã kìm vào trên mặt đất, không thể di động nửa điểm.
"Ca ca của ta...sẽ không tha cho ngươi..." Nhận thấy quyền điều khiển cơ thể lại một lần nữa trở về với mình. Bắc Tư Kiệt cố gắng bỏ qua đau đớn, nghiến răng uy hiếp Huyết Minh, mong hắn có thể tha mạng cho mình.
Chỉ cần còn giữ được mệnh, gã tin tưởng, với khả năng của ca ca gã, nhất định có thể giúp gã một lần nữa mọc ra tay chân. Hơn nữa còn đem kẻ này moi ra lăng trì xử tử. Thay gã trút cơn giận này.
Thế nhưng, Huyết Minh không có ngu xuẩn đến mức đó. Hơn nữa, cũng không phải là bị người doạ lớn. Đối diện với lời uy hiếp của Bắc Tư Kiệt, hắn chỉ cảm thấy vô cùng khinh thường, dưới chân lại dùng thêm lực.
"Ha, ca ca ngươi là cái cẩu thí gì a. Hắn có tha cho ta hay không, ta không biết. Nhưng trước mắt đến xem, hiện tại ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi rồi."
Vốn dĩ hắn là chuẩn bị đem đầu của Bắc Tư Kiệt đạp nổ. Nhưng rốt cuộc, khi nhớ tới ước định với Hy Tà, hắn vẫn là cải biến chủ ý, đem Hy Tà triệu hoán ra. Chuẩn xác từ thái dương đem lưỡi kiếm đâm xuyên qua đầu của gã. Trong nháy mắt liền đem gã hút thành thây thô.
Đứng ở một bên, nhìn thấy thảm trạng của Bắc Tư Kiệt, Trác Thiên Hạo vẫn là sợ hãi một nhóm. Một số đoạn ký ức không mấy tốt đẹp liền hiện về. Khiến hắn không khỏi rùng mình một cái. Hắn ta tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy a, thật là đáng sợ, 555.
Lúc này, sau khi giết chết Bắc Tư Kiệt, Huyết Minh lại dùng Hy Tà kiếm lục lọi, từ trong đống thịt nát ở ngay bên cạnh tìm tới một chiếc nhẫn trữ vật. Ban nãy hắn còn nhớ rõ, khi cổ họng bị siết chặt, Bắc Tư Kiệt đã dùng hết khí lực muốn lấy viên giới chỉ này ra. Điều đó chứng tỏ, bên trong nhất định là có cất giữ vật gì đó rất quan trọng đối với gã, có thể là át chủ bài cũng không chừng.
Thế nhưng, khi Huyết Minh muốn đưa tay đem nó nhặt lên. Thì giới chỉ lại lóe lên một cỗ ánh sáng chói lóa. Bên trên nó cũng hình thành ra thân ảnh của một người, cùng chân nhân không có gì khác biệt.
**Cảm ơn Thienthien1997 đã ủng hộ TLT cho ta. Ngày mai sẽ bạo chương.
**CUỘC CHIẾN không có hồi kết giữa các đọc giả về việc Huyết Minh và Hạ Vũ ai mới là "đệ nhất mỹ nam" trong truyện của ta.
- -Hạ Vũ và Huyết Minh đều có một điểm riêng về ngoại hình, trên cơ bản cũng sàng sàng lẫn nhau. Hạ Vũ thì đẹp như thần minh, cao quý ưu nhã, xen lẫn thờ ơ với vạn vật. Mà ngoại hình của Huyết Minh thì lại đẹp theo kiểu nam nữ bất phân, tà mị cuồng quyến, ma quỷ mê hoặc nhân tâm.
- -Nếu chỉ so về nhan giá trị, thì Hạ Vũ vẫn thắng hơn một chút.
- -Còn nếu so về mị lực, thì Huyết Minh lại vượt xa Hạ Vũ. Dù sao cũng là lão cha sống mấy chục vạn năm mà. ( hầu hết nhi nữ của A Minh đều gọi hắn là "lão cha". Cái này ai xem ĐCVTHT rồi thì sẽ biết.)