Thế nhưng, Lâm Nguyệt Thiền đã không đủ kiên nhẫn để bọn họ nói tiếp. Không quản Bắc Tư Kiệt có khó chịu hay không, nàng đã nũng nịu tựa vào lòng của gã. Ánh mắt phẫn hận nhìn Trác Thiên Hạo và Huyết Minh:"Đại nhân, ngài nhanh giúp ta đem bọn họ bẻ gãy tay chân, gọt thành nhân côn có được hay không?"
Nhân côn, chính là loại người bị cắt bỏ tất cả các phần thừa bên ngoài cơ thể, tỷ như tứ chi, hai tai, lỗ mũi,...
Nghe thấy Lâm Nguyệt Thiền nêu ra yêu cầu như vậy, Huyết Minh cũng tấm tắc trong lòng. Quả nhiên là độc ác như lòng dạ đàn bà a, yêu càng nhiều, liền hận càng nhiều. Nữ nhân này bởi vì đối Trác Thiên Hạo thất vọng đến tột độ, nên ngay cả nhân tính cũng chịu ảnh hưởng đến mức sinh ra vặn vẹo.
"Ha ha, tốt tốt, bảo bối nhi đừng gấp. Đại nhân lập tức liền giúp ngươi." Bắc Tư Kiệt vô cùng thích thú với sự hung ác của Lâm Nguyệt Thiền. Tiếu dung trên mặt so bình thường càng sâu. Tâm tình hiếm khi tốt đẹp, muốn dỗ ngọt mỹ nhân một chút.
"Bắc Tư Kiệt, ngươi muốn cùng Minh Nhật tông trở thành thù địch hay sao?"
Minh Nhật tông từ trước đến nay rất ít tham dự chính tà chi tranh. Trừ phi là một bên ra tay đến quá phận, nếu không, bọn họ sẽ không bao giờ nhúng tay tới. Mặc dù là chính, nhưng không quản chuyện thiên hạ. Không cùng tà ma làm bạn, nhưng cũng không đối địch. Có thể xem như nửa chính nửa tà.
Mặc dù vậy, Bắc Tư Kiệt cũng không có đem đe doạ của Trác Thiên Hạo để vào mắt, khinh miệt:"Ha, nếu đổi lại là Ôn Văn tới đây, ta có lẽ còn sẽ lo sợ. Nhưng nếu là ngươi? Ta cũng không tin lão đầu Ôn Bác đó có thể vì một cái Thánh tử mà đi cùng ca ca ta liều mạng a."
Bắc Tư Kiệt mặc dù tư chất phế vật, nhưng dù gì cũng đã sống hơn mấy trăm năm, biết được thứ nặng thứ nhẹ. Đối với việc bị đem ra so sánh với ca ca Thiên Tu, gã cũng không khó chịu chút nào. Bởi vì gã biết rõ, ca ca mới chính là thượng phương bảo kiếm của gã, để gã hoành hành ngang ngược không cố kỵ.
Dù cho đối phương là tông chủ Minh Nhật tông đi nữa. Thì cũng vẫn có ca ca thay gã gánh vác.
Thế nhưng, Trác Thiên Hạo khi nghe lời này của Bắc Tư Kiệt, đáy lòng liền không khỏi lành lạnh. Trác Thiên Hạo biết rõ, thân phận của hắn ở Minh Nhật tông cũng không có cách nào cùng Ôn Văn so bì được. Bởi vì hắn không phải nhi tử của Ôn Bác, cho nên, nếu hắn bị Bắc Tư Kiệt giết chết ở đây. Ôn Bác cũng sẽ không vì hắn đi đòi Bắc Tư Kiệt đền mạng.
Đơn thuần tới nói, mạng của hắn, không quý bằng Bắc Tư Kiệt...
"Bắc Tư Kiệt, mọi chuyện không liên quan tới hắn. Mong ngươi có thể tha cho hắn rời đi." Biết rõ tính mạng bản thân đã không có cách cứu vãn. Trác Thiên Hạo liền vượt qua Huyết Minh, che chở ở trước người của hắn.
Cách lần gặp mặt trước chỉ mới có mấy thằng thời gian. Nên Trác Thiên Hạo dù biết Huyết Minh bây giờ đã rất mạnh, nhưng cũng không cho rằng hắn có thể đánh thắng Bắc Tư Kiệt.
"Ha, không ngờ rằng đường đường Thánh tử Minh Nhật tông lại đi che chở một cái Ma tộc a. Chẳng lẽ nói...ngươi yêu cái "tà ma ngoại đạo" này rồi? Thú vị, đúng là thú vị."
Bởi vì Huyết Minh đã phủ lên mũ choàng, từ đầu đến giờ cũng chưa từng mở miệng nói chuyện. Nên theo bản năng, Bắc Tư Kiệt liền cho rằng Huyết Minh là một cái nữ hài tử. Hơn nữa còn rất quan trọng trong lòng Trác Thiên Hạo. Cho nên liền thuận thế bỡn cợt:"Chẳng lẽ ngươi bảo ta bỏ qua kẻ này, thì ta liền phải bỏ qua kẻ này hay sao?"
"Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, thì ta có lẽ sẽ đổi ý một chút. Nếu không...khặc khặc..."
"Ngươi dám..." Phát hiện ánh mắt dâm tà của Bắc Tư Kiệt nhìn thoáng qua Huyết Minh, Trác Thiên Hạo lập tức phẫn nộ quát. Hai mắt tràn đầy khuất nhục cùng lửa giận. Nhưng khi đảo qua gương mặt Huyết Minh. Cuối cùng vẫn là cắn răng nhịn xuống, quỳ.
"bịch, bịch"
Hai đầu gối của Trác Thiên Hạo lần lượt va vào trên sàn nhà. Hắn mọp sát đầu, siết chặt nắm tay, hướng về phía Bắc Tư Kiệt nói ra van xin. Từng chữ một phảng phất như đều từ trong kẽ răng phun ra:"Cầu xin ngươi...tha cho hắn."
Lúc này, những người ở đây đều bị hành động dứt khoát của Trác Thiên Hạo làm cho hãi nhiên. Thậm chí, ngay cả Bắc Tư Kiệt cũng đều không ngờ tới được. Bởi vì gã biết, chính đạo tu sĩ đều quan trọng nhất mặt mũi. Huống chi là Thánh tử một tông, thiên chi kiêu tử như Trác Thiên Hạo thì lại càng phải có lòng tự tôn vô cùng lớn. Nhưng không ngờ rằng, một kẻ như hắn, hôm nay lại vì một cái Ma tộc quỳ xuống cầu xin gã.
Huyết Minh nắm lấy chiếc nhẫn trữ vật vừa bị Trác Thiên Hạo lén lút nhét vào trong tay mình. Cũng bị hành động này của hắn ta làm rung động. Nãy giờ, hắn chỉ ôm tâm tình xem kịch vui thử lòng Trác Thiên Hạo một chút mà thôi. Nhưng không ngờ rằng, hắn ta lại thật sự vì hắn...
Vừa mới, Trác Thiên Hạo đã dùng bí pháp truyền âm cho hắn. Nói cho hắn biết bên trong nhẫn trữ vật của hắn ta có cất giấu vài cái át chủ bài, cùng phương pháp sử dụng của chúng, có thể giúp hắn thoát đi. Cũng bảo hắn đừng quan tâm đến hắn ta. Bởi vì những át chủ bài này cũng chỉ có thể dùng cho một người mà thôi.
"Cần gì phải vậy chứ...Ta có nói là không giết được kẻ này hay sao..." Trăm mối ngổn ngang, Huyết Minh rũ mi nói thầm. Chẳng lẽ một cái phản phái như hắn, muốn thu một cái nam chính làm tiểu đệ hay sao a...
Nghĩ tới đây, cảm xúc buồn bực của Huyết Minh trong nháy mắt liền hóa thành hưng phấn. Đúng rồi, phản phái làm lão đại của nam chính có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả a. Nghĩ tới liền đặc biệt hăng hái. Có thể xem như nuôi cái tiểu sủng vật, lâu lâu cung cấp Điểm phản diện đi.
Cho nên, liếc nhìn "tiểu sủng vật" của mình quỳ gối trước mặt người khác. Huyết Minh liền cảm thấy khó chịu cau chặt mày lại. Vòng ra trước, đi đến bên cạnh Trác Thiên Hạo, lạnh lùng nhìn xem Bắc Tư Kiệt:"Ta cảm thấy, ngươi là đang tìm chết..."