Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 30-3



Trong điện Chuyển Luân Vương thành Phong Đô.

“Tốc độ rất nhanh, lần này ngài định làm như thế nào?” Tần Quảng Vương tươi cười nhìn Chuyển Luân Vương đối diện.

“Ban đầu chúng ta đánh cuộc chỉ nói xem tôi có giữ được huyết mạch thần thú không biến mất hay không. Bây giờ tôi đã làm được, tiền cược tôi đã thắng, có gì làm hay không làm chứ?” Chuyển Luân Vương nhàn nhã vuốt chòm râu của mình.

“Nhưng bây giờ người ta đến kéo binh vấn tội đấy, ngài xem người ta như quân cờ, sắp xếp nhiều chuyện như vậy, ngài nên xử lí ra sao?”

“Thì cứ xem như vận mệnh tôi luyện là được. Tôi luyện cũng tốt cho họ mà, hiện tạ người tu hành càng ngày càng kém, tôi sắp xếp cho họ trái luyện có gì không tốt hả?”

“Bổn vương cũng muốn xem thử, trận cuối cùng này ngài sẽ làm thế nào?” Tần Quảng Vương cười đặt quân cờ xuống, sau đó chờ Chuyến Luân Vương đánh tiếp.

“Cũng nên kết thúc rồi. Ngài lại thua, ha ha ha, khiêm nhường, khiêm nhường.” Trầm ngâm chốc lát, Chuyến Luân Vương đặt một quân cờ, sau đó cười vang.

“Khởi bẩm điện hạ, ngoài điện có người cầu kiến. “

“Vừa nhắc đã đến. Không biết Tần Quảng Vương có muốn theo tôi xem hết vở kịch này không?” Chuyến Luân Vương nhìn Tần Quảng Vương đang mang vẻ mặt hả hê trước mắt, phất tay bảo quỷ sai đưa người đến.

“Có gì không thể chứ?”

Dĩ nhiên người cầu kiến là nhóm Tô Mạt, ba người theo quý sai bước vào điện.

“Tham kiến Chuyến Luân Vương, Tần Quảng Vương.” Thấy hai vị Diêm Quân trên điện, đầu tiên ba người sửng sốt, sau đó cúi người vái lạy.

“Đứng lên đi, không cần làm mấy nghi thức rườm rà này. Bổn vương đã biết tại sao các người đến đây rồi.” Chuyến Luân Vương vung tay lên nâng ba người dậy, sau đó bảo quỷ sai chuẩn bị ghế cho họ.

“Nếu Diêm Quân đã biết, vậy thì xin ngài hãy giải thích đi ạ.” Tô Mạt lên tiếng.

“Chuyện này phải nói đến xưa kia rất lâu. Các người đều biết huyết mạch tứ đại thần thú thượng cố đúng không? Hôm nay chỉ còn lại Kỳ Lân và Phượng Hoàng, còn Thanh Long và Huyền Vũ đã tuyệt diệt. Nếu đến thế hệ các người mà huyết mạch thần thú bị biến mất triệt để, bổn vương không nhẫn tâm.

Khi bổn vương biết được huyết mạch thần thú còn tồn tại, ta đã âm thầm điều tra các người. Đại khái tư chất của các người cũng không khiến ta hà lòng, so với người thừa kế thượng cổ thì có thể nói là rất kém. Vì vậy tất cả mọi chuyện các người trải qua đều do bổn vương tôi luyện.

Nói là tôi luyện nhưng xưa nay bổn vương không đẩy các người vào tuyệt cảnh, cho nên mới lần lượt sắp xếp, lần lượt giải cứu. Có lẽ với các người mà nói thì chỉ cảm thấy đây là vận mệnh trêu ghẹo, mà trước giờ bổn vương chưa hề có ý nghĩ đưa các người vào chỗ chết.” Chuyến Luân Vương nói xong, ngẩng đầu nhìn ba người, đợi họ phản ứng.

Lời nói của Chuyển Luân Vương khiến Tô Mạt và Hàn Ngạo im lặng trầm tư. Quả thật họ thừa kế huyết mạch vẫn còn vô cùng yếu. Một chút xíu chuyện nhỏ đã làm khó hai người, nhưng từ từ trải luyện, đạo phép cũng càng lúc càng tinh thông. Nhất là Tô Mạt, gần như luôn bị nguy hiểm bao vây, vì vậy thu hoạch cũng lớn nhất.

“Nhưng mà ngài tôi luyện chúng tôi thì có liên quan gì đến Tô Mặc Bạch chứ? Vì cứu tiểu nữ và Hàn Ngạo, suýt nữa anh ấy đã hồn phi phách tán. Lẽ nào anh ấy cũng là huyết mạch gì đó sao?” Tô Mạt nhìn chằm chằm Chuyển Luân Vương, đợi câu trả lời của ông.

“Đây cũng là khảo hạch cuối cùng bổn vương cho các người. Tô Mạt, nếu bọn họ chỉ còn một người sống sót, cô sẽ chọn ai?” Tần Quảng Vương nãy giờ vẫn im lặng bỗng cất lời, khiến ba người đều kinh hoảng.

Tiếng nói Tần Quảng Vương không ngừng vang vọng bên tai Tô Mạt, cô nhìn hai vị Diêm Quân vẻ mặt nghiêm túc, thật sự không hiểu sao bọn họ lại bắt cô lựa chọn như thế.

“Nếu tôi không lựa chọn thì sao?” Tô Mạt cười lạnh lùng.

“Đây không phải là chuyện cô không thể không đưa ra quyết định.” Tần Quảng Vương hoàn toàn chẳng đoái hoài đến thái độ của cô.

“Xin hỏi Diêm Quân, ngài khảo hạch như vậy có ý nghĩa gì chứ. Hai người chỉ một người còn sống?” Cô dời mắt nhìn Chuyển Luân Vương, ánh mắt lấp lánh vẻ kiên định. Nếu nhất định phải chọn một trong hai, dù cô chết cũng không để họ làm hại đến Hàn Ngạo và Tô Mặc Bạch.

“Khảo hạch là khảo hạch, không có tại sao gì cả. Tô Mạt, cô mau quyết định đi. Nếu cô không thể ra tay, vậy bổn vương giúp cô.” Chuyển Luân Vương vuốt râu, nhìn Tô Mạt đầy vẻ kiên quyết, sau đó chuyển mắt nhìn hai chàng trai phía sau cô. Lúc này vẻ mặt hai người giống nhau, có lẽ suy nghĩ trong đầu cũng chẳng khác gì nhau.

Không thể phủ nhận, lúc vừa nghe được chỉ một trong hai có thể sống, Hàn Ngạo lựa chọn hi sinh mình theo bản năng, để Tô Mặc Bạch sống sót. Nếu không nhờ tu vi vạn năm của Tô Mặc Bạch, bây giờ anh cũng không đứng ở đây. Về phần Tô Mạt, tin rằng anh ta có thể chăm sóc cô thật tốt thay anh, vả lại theo cách nói của Chuyển Luân Vương, đây cũng là khảo hạch cuối cùng của Tô Mạt, có lẽ sau này sẽ không phải gặp chuyện thế nữa. Như vậy dù anh biến mất song cũng yên tâm rồi.

Còn đối với tmb, anh vốn đã sớm biến mất trên thế gian này, dù là trước đây anh dùng nội đan cứu tm hay dùng tu vi vạn năm cứu sống hng, anh cũng coi như là người đã chết, dù chết lần nữa thì có sao đâu? Huống chi với anh, tm chỉ có tình thân, nếu như là anh chết có lẽ cô sẽ đau khổ nhưng không lâu sau cũng sẽ nguôi ngoai. Về phần sau này, tin rằng hng nhất định sẽ yêu thương chăm sóc cô.

“Hai người đừng nghĩ hi sinh bản thân các thành cho đối phương, em muốn hai người cùng rời khỏi với em. Nên tốt nhất hai người bỏ ý nghĩ đấy đi.” tm quay đầu nhìn vẻ mặt tmb và hng, cảm thấy trong lòng nổi giận. Lần đầu tiên cô nghiêm túc nói với họ như vậy.

“Cô không để cho họ nghĩ cách, vậy bản thân cô có cách gì nào? Làm liều à? Đáng tiếc nơi này là âm phủ, cô cảm thấy chỉ với sức lực ba người mà có thể thoát khỏi hàng trăm vạn âm binh của ta sao?” Như sợ tiết mục không đủ đặc sắc, Tần Quảng Vương thờ ơ nhìn ba người họ, gương mặt còn nở nụ cười khinh khi.

Đúng vậy, nơi này là thành Phong Đô, cho dù ba người họ có thể chạy thoát được điện Chuyển Luân Vương, nhưng làm sao chạy khỏi thành Phong Đô? Đừng nói đến quỷ binh trăm vạn, chỉ cần Diêm Quân hạ lệnh đóng cửa thành, ba người bọn họ đều không thể chạy đi. Lẽ nào phải lựa chọn thật sao?

“Tôi có thể lựa chọn.” tm bỗng cất lời khiến mọi người sửng sốt.

Tần Quảng Vương đắc ý nhìn Chuyển Luân Vương bên cạnh như thể ông đã thắng trận này. Tuy nhiên Chuyển Luân Vương chẳng buồn để ý, hiển nhiên trong lòng ông đã có ý nghĩ khác.

Còn hng và tmb phía sau lại hiện lên cùng một vẻ mặt, đó là biểu cảm như trút được gánh nặng. Đối với họ, tm có thể nghĩ thông suốt, dùng một người đổi lấy bình an cho hai người thì đã có lợi rồi.

“Cô lựa chọn thế nào?” Tần Quảng Vương vô cùng hăng hái nhìn Tô Mạt, hiển nhiên rất mong đợi cô nói đáp án như ông mong muốn. Vì đã là người thì ai mà chẳng ích kỷ, không ai dùng cái chết của mình để đổi lấy sự sống cho người khác. Về phần tmb, cậu ta vốn không phải là người, cho nên hết lần này đến lần khác hi sinh bản thân cứu người. Nhưng hng và tm thì khác, họ đều là người cả. Như vậy lần này ông thắng chắc rồi. Lúc trước ông và Chuyển Luân Vương đánh cuộc về thiên tính của con người đó là ích kỷ.

Nghe thấy câu hỏi của Tần Quảng Vương, Chuyển Luân Vương chỉ vuốt râu mỉm cười. Nếu đổi lại là người khác thì lúc này ông đã thua cuộc rồi. Nhưng với tm thì không, nếu không ông cũng không giúp đỡ nhiều như vậy.

“Điện hạ, chỉ cần một người trong ba người chúng tôi chết thì hai người còn lại có thế bình an rời khỏi không?” tm không trả lời, hỏi ngược lại hai vị Diêm Quân, bàn tay vốn thả lỏng cũng lặng lẽ nắm lại, như ẩn giấu gì đó trong lòng bàn tay.

“Cũng có thể nói như vậy, tóm lại cuối cùng có khả năng rời đi chỉ hai người thôi.” Không suy nghĩ nhiều Tần Quảng Vương đáp lời Tô Mạt, nhưng trong lòng nảy sinh cảm xúc khác thường.

“Diêm Quân giữ lời chứ?” Không cho Tần Quảng Vương có thời gian suy nghĩ, tm nhanh chóng đặt câu hỏi, đôi mắt đậm vẻ quyết liệt.

“Bổn vương đã nói đương nhiên giữ lời.”

Chuyển Luân Vương bên cạnh nghe thấy Tần Quảng Vương trả lời bỗng vuốt râu cười lớn, “Tần Quảng Vương, ngài thua rồi, ngài nhận thua đi thôi.”

“Sao lại thua? Không phải cô ta nói đã có lựa chọn rồi sao?” Tần Quảng Vương khó tin hỏi lại.

“Ngài biết tm sẽ lựa chọn thế nào không?” Chuyển Luân Vương vung tay lên với Tô Mạt, ra hiệu cô ngồi xuống trước.

“Nếu cô ta đã nói vậy thì đương nhiên một trong hai người này phải chết.”

“Không phải đâu, ngài đã mắc mưu nha đầu này rồi.”

“Mắc mưu?”

“Nha đầu này lựa chọn tự sát, vậy hng và tmb sẽ sống sót, hơn nữa theo lời ngài nói, nhất định sẽ để hai người này rời khỏi. Tô Mạt, bổn vương nói có đúng không?”

tm cười khổ gật đầu, không hổ là Diêm Quân, chút trò vặt này không qua mắt được ông.

“Sao ngài dám khẳng định cô ta sẽ hi sinh bản thân đổi lấy bình an cho hai người kia chứ?” Dù thầy cô thừa nhận, Tần Quảng Vương cũng không tin.

“Nha đầu, chìa tay ra, đưa vật đó cho Tần Quảng Vương xem đi.”

hng và tmb mỗi người kéo một tay Tô Mạt, mở lòng bàn tay côẩ, thấy được một viên tròn tròn đỏ thắm.

Tần Quảng Vương đặt lên mũi ngửi kĩ, nhất thời sắc mặt khó coi.

“Sao cô lại có vật này?”

“Tô Tô, vật kia rốt cuộc là gì?”

“Nghe nói đến Hoa Bỉ Ngạn chưa? Hoa Bỉ Ngạn, hoa nở không thấy lá, lá mọc không thấy hoa. Nhưng loài cây này nghìn năm mới kết được một quả, đó là thứ hai cậu vừa thấy. Đừng xem thường nó, dù là Đại La Kim Tiên chỉ cần dính phải một chút cũng sẽ lập tức hồn khi phách tán.” Tần Quảng Vương hừ lạnh, ánh mắt tức tối lườm Tô Mạt. Không ngờ nha đầu này lại có tâm tư như vậy, rốt cuộc ông đã đánh giá thấp loài người rồi.

“Được rồi, đừng hậm hực nữa, quả này ông đã lấy, coi như không thiệt thòi rồi.” Chuyển Luân Vương cười cười đi đến bên cạnh Tần Quảng Vương.

“Nha đầu, bổn vương quả nhiên không nhìn lầm cô, bạn cô đợi cũng đã lâu rồi, trở về đi thôi. Hi vọng sau này các người sẽ không còn đến làm phiền bổn vương nữa.” Nói xong hai bị Diêm Quân đồng thời biến mất.

“Rốt cuộc có thể về nhà rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv