Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 30-2



Đó là chuyện khi Tô Mạt bị thiêu chảy, Tô Mặc Bạch tránh được thiên lôi khiếp một thời gian, liền đến địa phủ. Không đi qua cầu Nại Hà mà chạy thẳng đến vị trí lục đạo luân hồi. Muốn đến đó đương nhiên phải chạy ngang qua cung điện Chuyển Luân Vương.

Bản thân là Diêm Vương, đương nhiên ông biết rõ chuyện Tô Mặt và Tô Mặc Bạch. Vì vậy đã sớm an bài tùy tùng ở đó chờ anh đến.

“Không biết Diêm Quân mời tại hạ đến đây có việc gì không?” Sau khi vái chào Chuyển Luân Vương, tô mặt Bạch hỏi với giọng đầy cung kính. Dù sao anh cao lắm chỉ là địa tiên mà người ta là chính thần.

“Vậy cậu đến địa phủ làm gì?” Không trả lời câu hỏi của Tô Mặc Bạch, Chuyển Luân Vương hỏi mục đích anh đến đây, dù sao trong lòng ông cũng đã biết rõ đáp án.

“Diêm Quân là vua của âm phủ, mà không biết mục đích của tại hạ sao?”

“Bổn Vương biết, nhưng vì một con người tùy tiện xông vào địa phủ, hình như không có gì tốt cho cậu. Huống chi cậu sắp đột phá ngưỡng vạn năm, trở thành địa tiên, làm như vậy đáng sao?”

“Đáng, nếu như từ đầu tôi tính ra được cô ấy gặp khiếp nạn, tôi tình nguyện vứt bỏ tu vi bản thân để đổi lấy bình an cho cô ấy”

“Vốn loài vật các cậu có linh chí đã không dễ, huống chi sắp bước qua vạn năm thành tiên. Có điều bổn vương khuyên cậu một câu, trở về đi thôi, nơi này không có người cậu muốn tìm” Chuyển Luân Vương nhìn chằm chằm Tô Mặc Bạch trong chốc lát, sau đó nói xong thì vung tay biến mất.

Dĩ nhiên Chuyển Luân Vương đã nói không có, Tô Mặc Bạch sẽ không phí thời gian ở địa phủ. Anh vãi chào về phía đại điện, quay người rời khỏi địa phủ. Có điều từ đó về sau Tô Mặc Bạch là khách quen của địa phủ, rảnh rỗi lại đến điện của Chuyển Luân Vương. Chuyển Luân Vương cũng không chán ghét anh vì vậy mỗi lần anh đến ông đều căn dặn quỷ sai chuẩn bị trà bánh tán gẫu. Còn Tô Mặc Bạch thì nhân cơ hội hỏi thăm về chuyện Tô Mạt, biết được một vài việc của cô.

Thời gian trôi qua lâu, việc Tô Mặc Bạch biết càng ngày càng nhiều, lúc này nghe Thanh Nương dự đoán, anh mới đến thế giới này tìm cô.

“Nói cái khác, tất cả mọi chuyện bao gồm anh dùng nội đan cứu Tô Mạt và tu vi của Hàn Ngạo Đều do Chuyển Luân Vương sắp xếp à?” Nghe đến đây, Đào Tử đã hiểu ra. Nhưng cô thấy hơi sợ hãi, bởi vì cô cảm giác trong bóng tối có một bàn tay không lồ đã thúc đẩy mọi chuyện. Nhưng với những thay đổi này, tất cả mọi người đều bất lực, chỉ có thêm mắt cho bàn tay kia sắp xếp vận mệnh.

“Có thể nói như vậy, tôi đã từng phản kháng nhưng vô ích. Mọi người chúng ta đều là quân cờ của vận mệnh, chúng ta phải dựa theo quy tắc của nó, dù có một chút biến hóa thì cuối cùng vẫn về vị trí cũ thôi.” Tô Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn Đào Tử, thở dài thườn thượt.

“Vậy chúng ta phải làm gì? Chấp nhận tất cả, dựa theo quỹ đạo của nó sao? Nhưng mà tiếp theo sẽ thế nào đây?” Đào Tử lo lắng sờ bụng mình. Nếu là trước kia cô sẽ trả lo nghĩ đến việc vận mệnh an bài. Nhưng hiện tại thì khác, không phải chỉ có mình cô, ngoại trừ Ly Thương, có sinh mạng đang lớn dần trong bụng.

“Tôi cũng không biết phải làm gì, nếu chấp nhận tôi không biết tiếp theo sẽ thế nào nữa. Có lẽ lần này chết đi, sẽ không còn cơ hội sống lại nữa.” Tôi Mặc Bạch thản nhiên cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi chả có gì phải bận tâm, tôi chỉ hy vọng Tô Tô được hạnh phúc.”

Đào Tử và Tô Mặc Bạch nhỏ giọng nói chuyện trong phòng lại không hay ngờ được ngoài cửa có bóng dáng lặng lẽ rời đi.

Không còn sớm, cô cũng trở về nghỉ ngơi đi. Hiện tại chúng ta chỉ là quân cờ, tất cả chỉ phải đợi đến an bài kế tiếp thôi, Không có lựa chọn nào khác. Cô đang mang thai, thoải mái đi, thả lỏng tinh thần” bất đắc dĩ nhún vai, Tô Mặc Bạch thấy thời gian không còn sớm nữa, liền thúc giục đâu tự trở về phòng.

Nhìn Tô Mặc Bạch, Đào Tử đương nhiên biết do anh nói đúng. Đối kháng với vận mệnh thường kết cục không có gì tốt cả. Trước mắt mọi người đều còn sống, tạm thời như vậy là đã tốt rồi, đến khi có biến uy hiếp đến tính mạng thì bàn sau. Đài Tử chào Tô Mặc Bạch liền rời khỏi phòng.

Trở về phòng, Ly Thương đang giữa vào cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài. Biết Đào Tử đã về, anh kéo rèm cửa lại, ôm cô vào lòng.

“Sao đi lâu như vậy?”

“Thương, nếu như vận mệnh an bài không tốt đẹp cho anh. Vậy anh sẽ lựa chọn chấp nhận hay phản kháng?” Đào Tử ngẩng đầu, nhìn vào mắt Ly Thương, nghiêm túc hỏi.

“Chỉ cần có em bên cạnh anh, dù là chấp nhận hay phản kháng đều được.” Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Đào Tử, “Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy? Em và Tô Mặc Bạch đã nói gì?”

Không hề che giấu, Đào Tử kể hết chuyện tối nay cho Ly Thương nghe, sau đó cô nhìn anh, cất lời hỏi lần nữa.

“Thương, chúng ta phải làm thế nào đây? Nhẫn nhục chịu đựng hay là chống cự? Em chả sợ gì hết, em chỉ sợ vận mệnh chia cách chúng ta và cả con mình nữa. Chuyện này em thấy không thể tiếp tục che giấu, nên để Tô Mạt và Hàn Ngạo biết mới phải. Đông người sức mới mạnh, huống chi họ cũng là quân cờ.” Đào Tử xoa bụng, mặt hiện lên vẻ lo lắng.

“Rồi mọi chuyện sẽ tốt cả thôi, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn.” Nhìn vợ mình lo lắng, Ly Thương thầm thề trong lòng, dù thế nào cũng sẽ bảo vệ tốt gia đình của mình, bảo vệ tốt cho Đào Tử và con, cho dù có phải trả giá bằng tính mạng.

“Sao mới sáng sớm mà vẻ mặt mọi người nghiêm trọng thế? Xảy ra chuyện gì?” Buổi sáng Tô Mạt vừa xuống tầng đã thấy nhóm Đào Tử ngồi trên ghế sô pha, nhỏ giọng bàn luận gì đó.

“Mạt Mạt, bọn mình có chuyện muốn nói với cậu.” Thấy Tô Mạt xuống lầu, Đào Tử vội vàng đứng dậy, kéo Tô Mạt ngồi xuống bên cạnh, sau đó nhìn cô chằm chằm, ra vẻ thần bí.

“Có chuyện gì thì nói đi, lẽ nào giữa chúng ta còn có bí mật à? Đến cùng là sao?” Tô Mạt khó hiểu nhìn mọi người.

“Chúng ta đang bị lợi dụng, nói chính xác hiện tại vẫn bị người ta nằm trong lòng bàn tay.” Nhìn Đào Tử, Ly Thương cất lời nói ra đáp án.

“Chuyện Hàn Ngạo không phải tình cờ, tất cả đều đã được sắp xếp...” Đào Tử nhìn Tô Mạt, nói đầu đuôi chuyện gần đây cho cô nghe.

“Cậu nói là cái chết của Hàn Ngạo đã được sắp sẵn, vốn hiện tại Tô Mặc Bạch vốn đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này. Nhưng vì chúng ta đều là quân cờ nên hiện tại Hàn Ngạo và Tô Mặc Bạch còn sống ư?” Nghe xong về mặt Tô Mạt trở nên khó coi.

“Đúng, cho nên hôm đó khi cậu hỏi Tô Mặc Bạch đi đâu mình mới trở về phòng. Bởi vì mình sợ cậu biết Tô Mặc Bạch vì tác thành hạnh phúc của cậu mà hy sinh bản thân sẽ đau khổ. Nhưng không ngờ anh ấy còn sống quay lại.” Cầm tay Tô Mạt, Đào Tử nói hết cảm xúc che dấu bấy lâu nay.

“Tô Mặc Bạch đâu đều là thật sao? Anh hao phí tu vi của mình, thậm chí còn dùng linh hồn cứu Hàn Ngạo, xuýt nữa không quay về được, tất cả đều là thật à?” Mắt Tô Mạt đỏ hoe nhìn Tô Mặc Bạch.

“Chỉ cần em hạnh phúc, tôi bằng lòng lắm tất cả.” Tô Mặc Bạch không trả lời Tô Mạt, chỉ khẽ nói bâng quơ làm Tô Mạt rơi lệ.

“Sao anh ngốc như vậy, lẽ nào anh muốn cả đời này em đều sống trong áy náy sao?”

“Không đâu, nếu một ngày em biết sự thật, đau lòng khổ sở, tôi sẽ bảo Đào Tử xóa sạch trí nhớ của em, tôi đã chuẩn bị hết rồi.”

Lời nói của Tô Mặc Bạch khiến Tô Mạt á khẩu, cô thật sự không biết phải làm sao cho phải. Cô đã lựa chọn chung sống với Hàn Ngạo, huống chi đã xác định chắc chắc tình cảm mình dành cho Tô Mặc Bạch chỉ là tình thân. Có lẽ tình cảm của anh, cô phải đợi kiếp sau mới hoàn trả được.

Hàn Ngạo tỉnh lại không thấy Tô Mạt đâu, vì anh anh ta khỏi phòng, trùng hợp nghe Đào Tử kể lại lý do anh còn sống. Thảo nào anh lại có cảm giác thân thiết khó hiểu với Tô Mặc Bạch, anh có thể sống lại đều nhờ anh ta cả. Đi xuống tầng, Hàn Ngạo đứng sau lưng Tô Mạt, gật đầu với Tô Mặc Bạch, “Cảm ơn anh.”

“Nếu đã biết chuyện này thì chúng ta đừng rối rắm ai cứu ai nữa. Hiện tại chúng ta chỉ là quân cờ của vận mệnh, nhưng chúng ta phải nghĩ cách làm sao đối kháng mới đúng. Có lẽ là rất khó khăn, nhưng chúng ta ít ra phải nghĩ ra cách tự vệ đúng không? Lẽ nào để mặc nó trêu cợt?” Đào Tử nhìn mọi người trầm mặt, cất lời xoa dịu không khí.

“Không thể nào, nếu thật sự có thể đối kháng được thì bây giờ tôi đã không ngồi đây. Tôi vốn định hi sinh bản thân cứu Hàn Ngạo, nhưng kết quả hiện tại thế nào?” Tô Mặc Bạch lắc đầu, làm sao anh không muốn phản kháng lại số phận, song từng thất bại không chỉ một lần, cho nên đã sớm vứt bỏ ý nghĩ này rồi.

“Tôi không hiểu vì sao chúng ta lại bị vận mệnh lựa chọn, trở thành quân cờ trong tay nó, mặc cho nó sắp xếp?” Hàn Ngạo cất lời, nói ra nghi vấn xủa mình.

“Bây giờ nhìn lại nhất định Chuyển Luân Vương đã biết tất cả chuyện này, tuy nhiên nếu chúng ta hỏi ông ấy, ông ấy sẽ nói hay sao? Có lẽ ông ấy cũng sẽ nói do vận mệnh an bài không chừng.” Tô Mặc Bạch nghĩ đến Chuyển Luân Vương thì lại lắc đầu, phủ định ý nghĩ đến hỏi ông.

“Cũng không nhất định, có lẽ ông ấy đang chờ chúng ta đến hỏi chân tướng thì sao. Tôi thấy cứ thử xem.” Nghe lời Tô Mặc Bạch nói, Tô Mạt cẩn thận suy nghĩ chốc lát rồi mới cất lời bày tỏ ý nghĩ của mình.

“Bây giờ nhìn lại nhất định Chuyển Luân Vương đã biết tất cả chuyện này, tuy nhiên nếu chúng ta hỏi ông ấy, ông ấy sẽ nói hay sao? Có lẽ ông ấy cũng sẽ nói do vận mệnh an bài không chừng.” Tô Mặc Bạch nghĩ đến Chuyển Luân Vương thì lại lắc đầu, phủ định ý nghĩ đến hỏi ông.

“Vậy thì đi một chuyến đến địa phủ thôi, tôi đi với em, những người khác đều ở nhà, một khi có chuyện gì thì cũng dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau.” Tô Mặc Bạch nhìn mọi người trong phòng, sau đó nói với Tô Mạt.

“Tôi cũng đi, để Ly Thương ở nhà chăm sóc Đào Tử là được rồi.”

“Vậy thì ba người chúng ta cùng đi, em và Hàn Ngạo đều là huyết mạch thần thú, có lẽ người nó muốn tìm chính là hai bọn em.” Nhìn Hàn Ngạo, Tô Mạt hỏi xem Tô Mặc Bạch nhìn nhận thế nào.

“Như vậy cũng tốt. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát ngay lập tức.” Tô Mặc Bạch gật đầu rồi mở ra kết giới, sau đó đi vào, còn Tô Mạt thì nhìn Đào Tử và Ly Thương, sau đó đi cùng Hàn Ngạo vào kết giới.

Đi trên đường Hoàng Tuyền, trong lòng ba người đều có chút bùi ngùi. Đây là lần đầu tiên nhiều người như vậy đi trên con đường này, còn trong trạng thái gấp gáp, nghĩ cũng thật buồn cười.

“Tiểu Bạch, anh nói xem Chuyển Luân Vương có nói sự thật cho chúng ta biết không?” Tô Mạt cau mày đi bên cạnh Tô Mặc Bạch.

“Chuyện này cũng khó nói lắm, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.” Tô Mặc Bạch lắc đầu, anh cũng không chắc chắn được. Dù sao người ta là vua của Diêm La, còn anh chỉ là địa tiên tu luyện vạn năm thôi.

Trong lúc nhất thời ba người không nói câu nào, chỉ im lặng đi đến thành Phong Đô, chỉ là trong lòng còn chút bất an, không biết tiếp theo họ sẽ đối mặt với điều gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv