Đông Phương Hạ nghe xong liền ngẩn người tại chỗ! Mẹ kiếp, nghe hồi lâu, lại là họa do mình gây ra.
Tô Phác Du thấy Đông Phương Hạ ngẩn người, lại nói: “Ngày hôm nay của Kỳ Kỳ, nhà chúng tôi đều đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy! Anh Đông Phương, chuyện này chúng tôi không trách anh, nếu anh có thể giúp lấy được ngọc khấu, Tô Phác Du tôi vô cùng biết ơn”.
“Anh Tô, anh yên tâm! Suy cho cùng chuyện này là do tôi gây ra, tôi sẽ cố gắng hết sức cứu sống em gái của anh! Tạm thời tôi không có ngọc khấu, nhưng tôi có thể dùng cách khác thử xem. Còn tiền, anh đừng nhắc đến!”
Đông Phương Hạ cũng có em gái, anh cũng yêu thương em gái của mình, lúc này thấy dáng vẻ đau khổ của Tô Phác Du!
“Anh Đông Phương, anh thực sự có cách cứu Kỳ Kỳ?”
“Cũng không nắm chắc hoàn toàn, nhưng có thể thử xem!”, Đông Phương Hạ nói xong, quay đầu nhìn Dạ Ảnh phía sau nói: “Mau chóng chuẩn bị một số nước ép ngọc khấu và thuốc đã luyện ra, lấy loại tốt nhất!”
“Vâng, cậu chủ!”
“Anh Tô, bây giờ chúng ta đến nhà anh, tôi muốn để Dạ Ảnh kiểm tra tình trạng bệnh, hy vọng còn kịp!”
“Được, đi ngay thôi!”
Đã có hy vọng, tâm trạng nặng nề của Tô Phác Du lập tức được trút xuống, anh ta vội vàng đứng lên đi ra ngoài. Có thể thấy sự sốt ruột và lo lắng của anh ta.
Trong một căn biệt thự sang trọng ở đường vành đai ba, nhà Tô Phác Du! Dưới sự dẫn đường của Tô Phác Du, Đông Phương Hạ và Dạ Ảnh vừa bước vào trong phòng khách, liền phát hiện tâm trạng của mọi người trong phòng khách đều không được tốt. Nhưng lúc Đông Phương Hạ nhìn thấy ông nội mình cũng ở đây, khẽ sửng sốt, sau đó ngay lập tức bước đến!
“Ông nội, sao ông lại ở đây?”
Đông Phương Long trừng Đông Phương Hạ một cái! Nghiêm nghị nói: “Cháu gây ra chuyện lớn như vậy, ông có thể không ở đây sao! Ông còn cho rằng Phác Du không mời nổi cháu, ông đây phải đích thân đến tổng bộ Lang Quân tìm cháu đấy”.
“Ông Long, đừng trách Đông Phương Hạ nữa, cậu ấy cũng không biết sẽ như vậy! Đông Phương Hạ, trong tay cháu còn có ngọc khấu không? Có mang đến đây không?”
Lúc này, một ông lão độ tuổi xấp xỉ với Đông Phương Long đứng lên! Tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại rất lo lắng.
“Ngọc khấu trên tay cháu đều dùng hết rồi!”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Long đập bàn đứng dậy: “Việc này cháu nhất định phải giúp nhà họ Tô! Ngọc khấu dùng hết rồi đó là việc của cháu, chỉ cần cháu có cách cứu được cô bé đó là được!”
“Ông nội, ông vẫn nên về nhà đi! Đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của cháu nữa! Ông ở đây cháu rất áp lực”, ở nhà họ Đông Phương, Đông Phương Hạ chỉ sợ bố mình, còn không sợ ông nội.
“Thằng nhóc, cháu nói cái gì đấy hả! Còn không mau đi nhìn xem”, nói xong Đông Phương Long đứng dậy đi đến trước mặt Đông Phương Hạ, nhỏ giọng nói: “Hy vọng cháu gặp dữ hóa lành! Nắm chắc cơ hội lần này, cháu xuống phía Nam, sẽ có bất ngờ!”