Lát sau, Đông Phương Hạ tỉnh lại từ trong trầm tư, ngẩn khuôn mặt trắng ngần nói: “Bất kể Trịnh Hưng Hải có đơn giản như bề ngoài hay không, tôi sẽ phái người khác đi điều tra! Các anh đừng nhúng tay vào việc này; Vũ Trạch, anh phải mau chóng làm rõ cục diện và tình hình nội bộ của hai bang phía phía Nam, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng!”
Trương Vũ Trạch gật đầu, hắn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của Trịnh Hưng Hải, dù sao đây cũng là ân oán giữa Huyết Lang và vợ chưa cưới, người ngoài thực sự không tiện nhúng tay!
Lúc này, Dạ Ảnh từ bên ngoài đi vào, nói với Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, Tô Phác Du đến! Bây giờ đang ở phía dưới, nói là có chuyện tìm cậu!”
Tô Phác Du? Đông Phương Hạ ngẩn người, nghĩ đến mấy ngày trước mình đập chiếc xe yêu quý của em gái anh ta, lẽ nào anh ta đến vì chuyện này! Nếu là vậy, sao anh ta không sớm tìm mình, ngược lại còn đợi mấy ngày mới đến!
“Tôi biết rồi! Mời anh ta lên đây”.
Dạ Ảnh đáp lại! Tây Môn Kiếm và mọi người nghe thấy Tô Phác Du tìm Đông Phương Hạ, rất biết ý lui ra ngoài, đi xuống tầng ba!
Một lúc sau, Dạ Ảnh đưa Tô Phác Du đi vào! Sau khi pha cho Tô Phác Du ly café, rồi đứng phía sau Đông Phương Hạ!
Lúc Tô Phác Du đi vào, ánh mắt của Đông Phương Hạ hơi nghi hoặc! Sao mấy ngày không gặp, Tô Phác Du lại tiều tùy đi rất nhiều, giữa đôi lông mày thấp thoáng có chút tuyệt vọng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Tô! Đã xảy ra chuyện gì? Có cần tôi giúp không?”
Bất kể mục đích đến đây hôm nay của Tô Phác Du là gì, Đông Phương Hạ cũng phải làm rõ ràng chuyện này trước! Thế nên anh quan tâm hỏi.
Lúc này Tô Phác Du lộ ra ánh mắt hơi thương tâm, thở dài nói: “Anh Đông Phương, hôm nay tôi đến tìm anh đúng là có chuyện! Thật không dám giấu, tôi đến cầu xin anh”.
“Cầu xin tôi? Anh Tô, anh nặng lời rồi, có chuyện gì cứ nói đi, có thể giúp Đông Phương Hạ tôi sẽ không từ chối!”, lần này Đông Phương Hạ lại hơi kinh ngạc.
Tô Phác Du khó xử, vẻ mặt hơi đau khổ, trong lòng cũng nặng nề, nhưng sự việc đã rất cấp bách rồi! Anh ta không thể không gạt bỏ tính kiêu ngạo của cậu ấm Yên Kinh để cầu xin Đông Phương Hạ, lúc này, nếu ai có thể cho anh ta một tia hy vọng, thì đó chính là cậu chủ nhà họ Đông Phương!
“Anh Đông Phương, anh có thể cho tôi một quả ngọc khấu không? Cho dù nhà họ Tô tôi khuynh gia bại sản, cùng bằng lòng mua lại với giá gấp đôi! Ông nội tôi đã đi tìm ông Đông Phương, ông ấy nói, ngọc khấu là anh đưa cho ông ấy, cho nên…”
Đông Phương Hạ nghe thấy Tô Phác Du muốn mua ngọc khấu, anh trở nên nghiêm túc nói: “Nhà anh đã biết ngọc khấu là của tôi, có lẽ là có chuyện rất quan trọng! Nếu không ông nội tôi cũng sẽ không nói, nhưng anh Tô, đối với tôi, ngọc khấu rất quan trọng! Tạm thời trong tay tôi không có, có thể nói với tôi nhà họ Tô anh mua ngọc khấu làm gì không?”
“Là thế này, em gái Tô Kỳ của tôi mắc bệnh tim bẩm sinh! Nó là cháu gái yêu quý của ông nội tôi, những năm nay, vì chữa bệnh cho nó, tôi đã chạy khắp nơi, nhưng tất cả chuyên gia đều bó tay! Chỉ có thể dùng thuốc tạm thời duy trì tính mạng, mấy ngày trước, người của tôi có mắt không tròng chọc giận đến anh, anh giáo huấn bọn họ một trận rồi đập xe! Xe của em gái tôi cũng có trong đó, sau khi Kỳ Kỳ được biết chuyện này, tức giận kích động, ngã xuống sau đó không mở mắt! Ngày thứ hai Kỳ Kỳ nằm ở nhà, ông nội tôi mới nghĩ đến ông nội anh từng nói, ngọc khấu có công hiệu cải tử hồi sinh, cho nên…”