“Không được ra tay, để lại mạng cho nàng ta.”
Lúc đang chờ đợi một đao bổ xuống thì Tử Dự nghe được một giọng nói xa lạ của nam nhân trẻ tuổi. Đao quang kiếm ảnh vì giọng nói này mà dừng lại, Tử Dự nhìn thấy đám nha dịch kia cố nén lửa giận nghiêm nghị đứng, động tác nhất trí mà hành lễ với bóng người đang đi tới phía sau Từ Xung.
Tử Dự nhìn ba người đi tới, kẻ ở giữa có vóc dáng rất cao, hắn đứng ở nơi đó mang theo một cỗ khí thế bức người. Kẻ đứng bên trái vóc người nhỏ hơn, hẳn là tùy tùng của hắn. Cả người tên kia rắn chắc, vừa thấy đã biết là người có võ. Còn bên phải kẻ kia là một vị cô nương ăn mặc đơn bạc, đứng tùy tiện không kiềm chế, cũng không chút để ý mà nhìn về phía này. Tử Dự cả kinh, vội cuống quít tránh ánh mắt nàng kia vì nàng thấy đôi mắt đỏ rực dưới mũ trùm, giống như hai ngọn nến.
“Các ngươi là……”
Lời Tử Dự nói bị Từ Xung đánh gãy: “Tử Mại, đệ tới thực đúng lúc, Ngô đại nhân bị yêu nghiệt làm hại, mà yêu quái này cũng chính là hung thủ giết cả nhà họ Vạn 28 năm trước……”
“Từ đại ca, đã nhiều ngày nay huynh đi đâu?” Triệu Tử Mại nhẹ giọng hỏi một câu.
“Ta không cẩn thận rơi xuống cốc và phát hiện nơi con yêu quái này ẩn thân. Ta liều chết chạy ra lại gặp Ngô đại nhân tới tìm, còn nó…… nó lại khiến Ngô đại nhân……”
“Son cốc cao như thế, lại có tuyết lớn thì huynh đi lên bằng cách nào?”
Từ Xung dừng một chút, đôi mắt vẫn bình tĩnh như hai mảnh hồ sâu nói, “Nó nhớ tình cũ nên mang ta lên khỏi cốc.”
Lời vừa dứt Tang đã cười “Khặc khặc” một tiếng, Từ Xung sửng sốt vội ngừng lại.
“Yêu quái còn nhớ tình cũ còn ngươi lại chẳng nhớ chút gì,” Triệu Tử Mại nhìn Từ Xung không chớp mắt, ánh mắt hận không thể xuyên qua thể xác hắn nhìn thấu linh hồn dơ bẩn bị bao vây từng tầng, “Không chỉ không niệm tình cũ mà ngươi còn muốn nàng gánh tội thay mình, để nàng ôm lấy hành vi phạm tội của ngươi.”
Nghe thấy lời này đám nha dịch vây quanh Tử Dự giống như bị điểm huyệt.
“Triệu đại nhân, ngài nói lời này là có ý gì?”
“Ngô đại nhân bị yêu quái này ăn thịt, ngài đừng oan uổng Từ đại nhân.”
Tiếng người ồn ào hết đợt này đến đợt khác nhưng tựa như không lọt được vài tai Từ Xung. Hắn vẫn lặng im đứng tại chỗ, mặt vẫn bình tĩnh, thật giống như điều bọn họ đang bàn tán không hề liên quan tới hắn.
“Từ Xung, ngươi có nhận không?” Triệu Tử Mại cao giọng hỏi hắn.
“Không có bằng chứng thì vì sao ta phải nhận?” Từ Xung vẫn bình tĩnh, nhưng Bảo Điền phát hiện hắn đã cầm chuôi kiếm, cơ bắp trên bả vai cũng căng thẳng, đường cong cũng trở nên cứng rắn không còn mềm mại.
Hắn bắt đầu đề phòng, bởi vì hắn biết nếu thật sự không có bằng chứng thì Triệu Tử Mại sẽ không hỏi hắn như thế.
Quả nhiên vừa dứt lời thì trong đám nha dịch lập tức có tiếng kinh hô, có vài kẻ thậm chí còn chạy về phía này, chỉ còn lại mấy kẻ to gan vẫn vây quanh Tử Dự không nhúc nhích.
Từ Xung nghiêng mặt: Hắn nhìn thấy một thứ màu đỏ trồi lên từ mặt tuyết, mới nhìn hắn còn tưởng đó là một con huyễn điệp khác, nhưng tới khi thứ kia chậm rãi phồng lên hắn mới thấy rõ đó chính là bộ quan bào nhuộm đỏ máu của Ngô Nguyên Lễ.
Hiện tại cái áo kia giống như được bơm khí, không, không phải khí mà giống như có người, một người vô hình đang đứng đó. Hắn khiến cái áo căng phồng, góc áo cọ lên mặt tuyết đi về phía Từ Xung để lại từng vết máu trên mặt đất.
Ngực của quan phục có thêu một con chim tước màu xanh, nhưng lúc này nó đã bị máu nhuộm đỏ bừng, chỉ có con mắt là màu trắng nhìn chằm chằm khiến Từ Xung cả kinh.
Nhưng hắn vẫn cố trấn định, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trơ mắt nhìn quan bào chậm rãi đi về phía mình sau đó run rẩy bất động bên cạnh hắn. Mùi máu tươi nồng nặc truyền tới khiến Từ Xung thấy đau đầu, hắn theo bản năng thò tay vào trong áo cầm lấy đóa bách hợp lại phát hiện không biết hắn đã ném nó đi lúc nào.
“Ô…… Ô……”
Có tiếng khóc đứt quãng truyền tới từ quan bào của Ngô Nguyên Lễ, giống ma quỷ gào thét khiến đám nha dịch sợ tới độ vội trốn tới phía sau Triệu Tử Mại, không dám nhìn thẳng cảnh tượng quỷ dị này.
“Từ đại ca, ngươi từng hỏi ta có tin trên đời có quỷ hay không, ta nói ta tin bởi vì từ nhỏ ta đã thấy những thứ này. (Ebooktruyen.net) Ví dụ như vừa rồi ta thấy Ngô đại nhân nằm trên vai ngươi, dùng một đôi mắt đỏ bừng tràn đầy thù hận nhìn ngươi thì ta đã biết hắn bị ngươi hại chết. Nhưng ta biết dù nói ra ngươi cũng sẽ phủ nhận cho nên lúc này ta sẽ hỏi hắn xem rốt cuộc ai đã giết hắn.”
Sau khi chậm rãi nói xong những lời này Triệu Tử Mại hắng giọng nói với quan bào bị tuyết trắng phụ trợ thì càng thêm chói mắt, “Ngô Nguyên Lễ, ngươi bị người nào giết?”
Tay áo của quan bào chậm rãi nhấc lên, tuy gian nan nhưng càng lúc càng cao, mãi tới khi thẳng bằng vai. Tay áo chuyển động một chút, dùng cổ tay trống trơn chỉ thẳng vào Từ Xung sau đó duy trì tư thế bất động, như bị đóng băng.
“Hắn…… Từ Xung…… Từ Xung giết ta……”
Là giọng Ngô Nguyên Lễ, tuy nhẹ như gió, giống như sẽ đứt quãng bất kỳ lúc nào nhưng mọi người đều có thể nghe được tiếng hắn lên án hung thủ.
Đám nha dịch ngây ra, sôi nổi thẳng người nhìn về phía Từ Xung, ánh mắt lướt qua gương mặt bình tĩnh của hắn mang theo hoảng sợ không dám tin tưởng.
Một thứ loang loáng bay ra từ quan bào của Ngô Nguyên Lễ, cả bộ quần áo mất chống đỡ bay xuống nền tuyết, từ xa nhìn lại giống một vũng máu tươi.
“Triệu Tử Mại, thân là quan viên triều đình mà ngươi lại dùng yêu thuật làm bẩn trong sạch của ta.” Rốt cuộc Từ Xung cũng lên tiếng, nhưng lời nói ra lại làm người ta khiếp sợ, vẻ mặt hắn vẫn trấn định như cũ, ánh mắt có ánh sáng không giận mà uy lóe qua. Hắn giơ trường kiếm lên chỉ thẳng vào ngực Triệu Tử Mại, “Quy định luật lệ đối với văn võ triều ta nghiêm cấm dân gian sử dụng thuật vu cổ, ngươi thân là con trai của Thủ phụ đương triều nhưng không theo luật pháp, ngược lại nói tới mấy thứ mê tín này. Ngươi có biết tội chưa, có nên chịu phạt hay không?”
Thượng Phương bảo kiếm, trên đánh hôn quân, dưới trảm gian nịnh.
Nhưng đây chỉ là cách nói của dân gian, Từ Xung chưa từng để ở trong lòng. Kiếm của hắn không khác gì những thanh kiếm khác ở trên đời, là vũ khí hộ thân. Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ dùng thanh kiếm này để tiền trảm hậu tấu, giết chết quan viên triều đình.
Cho nên lúc chĩa mũi kiếm về phía Triệu Tử Mại hắn cũng khó tránh kinh hãi, Triệu Tử Mại không chỉ là Thông phán của phủ Thuận Thiên mà còn là con trai độc nhất của ân sư. Hắn không biết một kiếm này đâm xuống thì cái chờ đợi mình trước mặt sẽ là gì.
Đầu hắn cực kỳ đau, giống như muốn vỡ tung ra. Môi Từ Xung run rẩy, lộ ra răng nanh như dã thú.
“Giết hắn.”
Vì đau đầu nên trước mắt hắn nổi lên một mảnh sương trắng, hắn nghe theo tiếng gọi trong nội tâm của mình mà cầm kiếm đâm Triệu Tử Mại.