Lúc ngẩng đầu Tử Dự cảm thấy mình đã mơ một giấc thật dài, trong mộng bầu trời cũng xanh như khi còn nhỏ, nàng và Từ Xung nắm tay nhau đi dưới bầu trời xanh như biển khơi, trong lòng là vui sướng khôn kể.
Loại tâm tình này cực kỳ chân thật, thế nên lúc nàng từ trong giấc mộng tỉnh lại thì niềm vui trĩu nặng kia vẫn còn đọng trong lòng thật lâu không tan đi.
Tử Dự liếm khóe miệng dính máu, lưu luyến mở mắt nhìn chằm chằm bộ quần áo sũng máu nằm trên tuyết một lúc lâu mới rốt cuộc hoàn hồn và nhận ra mình vừa mới làm gì. Vì thế nàng lùi mạnh về phía sau, tẽ ngã trên tuyết trắng không nhiễm bụi trần.
“Bá…… Bá…… Bá……”
Phía sau truyền đến một loạt những tiếng kỳ quái, Tử Dự quay đầu lại thấy Từ Xung đang ngồi xổm trên mặt đất nắm tuyết lên chà lau Thượng Phương Bảo Kiếm lúc này vẫn dính vết máu của Ngô Nguyên Lễ. Bảo kiếm nhanh chóng được tuyết rửa sạch, thân kiếm bóng loáng phản chiếu bóng dáng hắn vặn vẹo.
Tử Dự cảm thấy gương mặt này lạnh đến mức đáng sợ dù hắn đang cười với nàng, nụ cười ôn nhu giống hệt như khi hắn còn nhỏ.
“Ăn xong rồi sao?” Hắn nói, “Đúng là vừa khéo.”
“Cái gì?” Tử Dự ngẩn ra, không biết những lời này có ý gì, nhưng trong lòng lại bỗng nhiên hoảng loạn giống như đã dự cảm được cái gì đó.
Từ Xung dựng một ngón tay lên môi ý bảo nàng an tĩnh, “Suỵt, ngươi nghe xem, tiếng chân rất gần rồi, bọn họ đã tới,” nói xong câu đó hắn lại cười với nàng ta, chân mày nhướng lên trên, “Ta quên nói với ngươi tiểu lão đệ của ta là người tâm tư kín đáo cực kỳ, nếu để hắn nhìn thấy thi thể thì nhất định sẽ hoài nghi ta. Nếu ta đẩy thi thể xuống vực hắn cũng không bỏ qua, hoặc nhiều hoặc ít hắn vẫn sẽ nghi ngờ ta.”
Hắn hạ giọng, khóe miệng hơi nhếch lên nói, “Tiểu Uyển, không nghĩ tới ngươi lại giúp ta một phen, ngươi ăn hắn rồi thì còn ai biết ta giết Ngô Nguyên Lễ nữa?”
Tử Dự nhất thời không biết hắn đang nói cái gì, nhưng nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn có người gọi tên Ngô Nguyên Lễ thế là nàng ta bỗng hiểu ra toàn bộ.
Không khí chung quanh giống như bị đông cứng, nàng ta cúi đầu nhìn Ngô Nguyên Lễ lúc này chỉ còn là một vũng máu loãng và hai tay mình thì dính đầy máu sau đó run run cười nói: “Từ Xung, ngươi muốn ta thay ngươi gánh tội ư?”
Lần đầu tiên nàng thấy mùi máu tươi gay mũi như thế, thiếu chút nữa đã khiến nàng chảy nước mắt, nhưng nàng vẫn liều mạng nén lại.
Từ Xung chậm rãi đứng lên, khóe môi vặn vẹo thành một nụ cười khó coi, “Ngươi có thể chạy trốn, có một đôi cánh xinh đẹp như thế thì bay tới nơi nào chẳng được? Tiểu Uyển, ngươi biết không? Có đôi khi, ta thật sự hâm mộ đám yêu quái các ngươi, tất cả mọi người đều cho rằng các ngươi trời sinh đã ác độc, cho nên dù các ngươi làm ác thì cũng không có gì kinh ngạc. Không giống ta, bọn họ nâng ta lên trời, thật cao rồi nằm ở chỗ tối nhìn ta từ trên cao rơi xuống.”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhưng khóe miệng vẫn tràn đầy tươi cười như cũ, “Ta không muốn bị bọn họ chế giễu, thắng nhiều năm như thế ta không thể thua.”
Lúc nói ra những lời này tiếng bước chân càng lúc càng gần, những người tới đã phát hiện ra bọn họ, Tử Dự nghe được bọn họ gọi tên Từ Xung, một tiếng tiếp một tiếng, bên trong tràn ngập hưng phấn.
Đúng vậy, đúng như lời hắn nói, nàng có thể chạy trốn, hóa thành huyễn điệp bay về phía bầu trời. Cái này với nàng mà nói thì quá dễ dàng nhưng không biết vì sao nàng lại không muốn đi. Nàng cảm thấy mệt, buổi tối nàng ăn luôn cha mẹ nuôi của mình và suốt những năm bị quan phủ truy đuổi sau đó giống như cũng không mệt như thế này. Những ngày tháng gian khó ấy luôn có chút ánh sáng giúp nàng chống đỡ đi tiếp, nhưng hiện tại ánh sáng đã biến mất, hóa thành vết sẹo trong sinh mệnh của nàng, bản thân nàng cũng không biết con đường phía trước ở đâu.
Tử Dự ngồi tại chỗ nhìn chăm chú vào đám người đang đi về phía này, bọn họ vòng quanh bên cạnh Từ Xung hỏi han ân cần. (Ebooktruyen.net) Hắn vẫn là thần của bọn họ, là người hùng che chở bá tánh của Mão Thành, còn nàng chỉ là một con yêu quái giết người khát máu.
Mọi chuyện chưa từng thay đổi.
Tử Dự cũng học Từ Xung mà nở nụ cười.
“Từ đại nhân, nàng là ai?” Một tiểu nha dịch phát hiện Tử Dự nên chỉ vào nàng hỏi một tiếng sau đó hắn thấy được quan bào của Ngô Nguyên Lễ thì sợ tới mức kêu một tiếng, “Ngô đại nhân, Ngô đại nhân làm sao vậy?”
Mấy chuôi kiếm đồng thời chỉ về phía Tử Dự, tiểu nha dịch cầm đầu hoảng tới độ nói cũng lắp bắp, “Từ…… Từ đại nhân, đây là chuyện gì? Ngô đại nhân……”
“Nàng cũng là bất đắc dĩ, các ngươi đừng……” Ánh mắt Từ Xung chớp động vài cái, làm ra bộ dạng biện hộ giúp Tử Dự.
“Ngô Nguyên Lễ đã bị ta ăn, người nhà họ Vạn cũng bị ta ăn. Ta là yêu quái, tới giết ta đi.” Tử Dự đè thấp giọng, đánh gãy những lời hư tình giả ý của Từ Xung. Nàng không muốn nghe thấy giọng hắn nữa, một chữ cũng không muốn nghe.
“Nàng ta ăn Ngô đại nhân, nàng ta ăn Ngô đại nhân…… Nàng ta là yêu quái……”
Đám người sôi trào nhưng lúc thấy quần áo và đôi tay nhuộm máu của Tử Dự thì bọn họ lại không dám đi về phía trước, chỉ vây quanh nàng ta và dần thu hẹp khoảng cách.
Từ Xung vẫn đứng ở xa không nhúc nhích, mặt hắn không biểu tình, lãnh đạm như mọi chuyện ở đây đều không liên quan tới hắn. Tử Dự nhìn vào mắt hắn chỉ cảm thấy bi thương thật lớn dội lên trong lòng vì thế nàng buồn bã cười và rồi ngẩng đầu thét to với những nha dịch vây quanh, “Giết ta đi, vì Ngô Nguyên Lễ báo thù, tới giết ta đi.”
Trên mặt nàng không hề có chút kinh sợ nào, cái này giống như kinh động tới Từ Xung. Hắn cúi đầu không muốn nhìn thấy chuyện sắp xảy ra.
Bọn nha dịch gào rống, bọn họ chuẩn bị ra tay. Ngô Nguyên Lễ tuy không đủ thông minh nhưng ngày thường đối xử với người dưới rất tốt, đám nha dịch đều coi hắn là đại ca. Hiện tại thấy hắn bị hại, còn chết thảm như thế thì bọn họ đương nhiên căm phẫn, một đám hận không thể chính tay đâm hung phạm.
Từ Xung biết mình có thể ngăn cản thời khắc này, hắn có thể an ủi bọn họ, để bọn họ mang Tử Dự về nha môn giam giữ trước, như thế nàng sẽ có cơ hội đào tẩu. Nhưng hắn không muốn mạo hiểm. Đây cũng là lựa chọn của nàng không phải sao? Nàng một lòng muốn chết, vậy hãy để mọi chuyện kết thúc tại đây đi. Qua mấy ngày nữa chờ mọi chuyện lắng xuống hắn lại tới đây xử lý cỗ thi thể bên vách núi, vậy chuyện này sẽ hoàn toàn được chôn vùi.
Sẽ không ai biết chuyện đã xảy ra ở đây, người biết đều đã chết, chỉ còn mình hắn.
Từ Xung vẫn là vị bộ khoái được mọi người kính ngưỡng.
“Giết nàng, báo thù cho Ngô đại nhân.” Ánh đao chớp động, tiếng gào rống vang lên hết đợt này đến đợt khác.
“Từ Xung, ngươi thắng.” Tử Dự buồn bã cười sau đó ngẩng đầu lên đón vận mệnh thuộc về mình.