Đứa nhỏ kia giống như hiểu lời Cố Ngọc Doãn nói nên ngừng khóc, hai con mắt đen lúng liếng cũng nhìn về phía ngọn tháp kia. Nhưng nàng không thấy “người” trong miệng Cố Ngọc Doãn mà chỉ thấy lửa đỏ hừng hực vì thế lại quay đầu nhìn Cố Ngọc Doãn và cười “Ha ha ha”.
“Ngươi cũng nhìn thấy hắn có phải không?” Cố Ngọc Doãn thấy nàng cười thì cũng cười theo, nhưng chưa được bao lâu nụ cười kia lại cứng đờ hóa thành một biểu tình quái dị.
Hắn nhìn thấy nam nhân trong ngọn lửa hơi cong eo nhặt một mảnh gạch xanh từ trên mặt đất sau đó đặt trên cái nền đã xây được một nửa, trát một tầng vữa sau đó lại khom lưng nhặt một miếng gạch khác. Hắn cứ vậy lặp lại động tác kia, dưới đôi bàn tay linh hoạt của hắn ngọn tháp dần thành hình. Lúc đắp khối gạch xanh cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn bên trên lại phát hiện bầu trời phía trên đã bị tháp chặn mất, cả người hắn chìm trong bóng đêm sâu thẳm, rốt cuộc không có cách nào chạm tới ánh sáng.
Ánh lửa chợt lóe, hắn lại thấy một hình ảnh khác: Nam nhân bưng một chén canh đưa nó cho nữ nhân đang ngồi trên giường. Hắn nói uống đi, để đứa nhỏ có thể nhanh chóng đầu thai, đối với mẹ con nàng đều là tốt. Hắn còn nói: Chúng ta sẽ có đứa con khác, ta bảo đảm, hắn sẽ trở về tìm chúng ta. Vì thế nữ nhân kia ngửa đầu uống cạn bát canh màu nâu nhạt, nhấm nháp mùi vị chua xót nhất trên thế gian này.
“Ê ê.” Đứa nhỏ trong ngực hắn thò một cánh tay ra, dùng ngón tay nhỏ trắng nõn chọc chọc vào ngực hắn. Cố Ngọc Doãn giống như tỉnh mộng cúi đầu nhìn nàng, nước mắt theo nếp nhăn trên khuôn mặt hắn rơi xuống khuôn mặt tròn trịa của đứa nhỏ.
“Là ta,” miệng hắn nhẹ nhàng nói ra hai chữ này. Cả người hắn ngã trên mặt đất phát ra một tiếng không biết là khóc hay cười, “Là ta, là ta xây tòa tháp này, là ta tự tay giết chết con mình, tất cả đều là ta tạo nghiệt.”
Lúc nói ra những lời này bên cạnh hắn bỗng có một cơn gió lạnh cuốn lên, bông tuyết bay hỗn loạn chạy về phía Ngọc Hà phía sau ngọn tháp. Trong gió có tiếng ca phiêu đãng, giọng nói như phá tan màng nhĩ chui vào cơ thể hắn, khiến máu cả người hắn quay cuồng.
Cùng lúc đó hắn thấy vô số dấu chân nho nhỏ từ phía sau chui ra, “Bạch bạch bạch” dẫm lên mặt đất chạy về phía trước, xuyên qua tháp nhỏ chạy về phía Ngọc Hà.
“Tuyệt tự giảm thọ, xuống âm ty sẽ phải chịu tội, sẽ bị phản phệ…… Cho đến khi mất mạng hồn cũng không được yên…… Cho đến khi mất mạng hồn cũng không được yên……”
Tiếng ca quanh quẩn gáo thét trong ngũ tạng lục phủ, đôi mắt Cố Ngọc Doãn chợt sáng ngời, giống như bị ngọn lửa trong tháp thổi bùng lên. Hắn lắc đầu nhìn về phía bóng người càng ngày càng gần phía sau rồi đột nhiên cười khóc nói, “Là ta, không, cũng là bọn họ, một kẻ cũng đừng mong sống sót.”
Nói xong câu đó hắn giơ đứa nhỏ trong lòng lên cao và hét lớn với Bảo Điền đang chạy phía trước đám thôn dân, “Đừng tới đây, ngươi dám tới ta sẽ ném nàng vào trong tháp. Dù sao ta cũng đã thiêu nhiều đứa nhỏ như thế, thêm một đứa nữa cũng chẳng sao.”
Bảo Điền bị những lời này dọa sợ tới mức lập tức ngừng lại, đứng yên không dám động. Nhưng đám thôn dân phía sau hắn lại không để ý mà chạy về phía Cố Ngọc Doãn, không hề có ý dừng lại. Bọn họ không hề để ý tới ánh lửa bùng lên từ ngọn tháp kia, còn có dấu chân rậm rạp xung quanh. Thậm chí bọn họ còn không để ý tới nụ cười lạnh trên mặt Cố Ngọc Doãn mà chỉ chạy về phía bóng người bị ánh lửa chiếu đến mơ hồ phía trước.
Quả nhiên, Cố Ngọc Doãn thấy bọn họ tới thì bỗng nhiên xoay người, vòng qua tháp chạy về phía Ngọc Hà. Bông tuyết và gió lạnh xẹt qua mặt hắn đau đớn nhưng hắn không hề để ý, chỉ vươn một tay bảo vệ đầu của đứa nhỏ trong lòng Nàng lại khóc, hẳn là bị tiếng kêu thét phía sau dọa sợ. Đừng sợ, Cố Ngọc Doãn ôm bọc tã lót chặt hơn, bọn họ sẽ không hại ngươi được đâu. Bọn họ sẽ chết, sẽ không bao giờ có thể hại ngươi nữa.
“Tiểu Muội, Tiểu Muội……”
Giọng Vu thị truyền đến từ phía sau mang theo thê lương dọa người, nhưng Cố Ngọc Doãn lại không nghe thấy. Bởi vì nước sông Ngọc Hà đang ùng ục sôi lên, thứ tỏa ra không phải hơi nóng mà là sương trắng lạnh băng.
“Tuyệt tự giảm thọ, xuống âm ty sẽ phải chịu tội, sẽ bị phản phệ…… Cho đến khi mất mạng hồn cũng không được yên…… Cho đến khi mất mạng hồn cũng không được yên……”
Tiếng ca từ mặt sông vọt lên, sắc bén cao vút, giống như muốn chọc thủng da người ta. Nó nhào về phía Cố Ngọc Doãn lúc này đã bị bức tới bờ sông cùng đám người đen nghìn nghịt bao quanh hắn, giống từng móng vuốt điên cuồng cào xé, lật tung ký ức đầy máu tươi của những kẻ này.
“Thật không biết cố gắng, lại là con gái, mau đưa tới chỗ Cố lí chính, đừng để hỏng mất vận số trong nhà……”
“Năm đói khổ này trong nhà lại nhiều thêm một miệng ăn, tiễn đi đi, tiễn đi đi……”
“Đứa nhỏ này gầy yếu, sợ là không nuôi được đâu. Mấy ngày lại bệnh, ngươi và ta còn muốn sống hay không……”
“Một chén thuốc là xong nhưng ngươi còn sợ tốn mấy đồng. Bây giờ sinh đứa nhỏ rồi còn phải tiễn đi, nếu bị quan phủ bắt được thì phải làm sao……”
“Tuyệt tự giảm thọ, xuống âm ty sẽ phải chịu tội, sẽ bị phản phệ…… Cho đến khi mất mạng hồn cũng không được yên…… Cho đến khi mất mạng hồn cũng không được yên……”
Mặt sông chậm rãi nhấc lên từng con sóng lớn, theo tiếng ca càng lúc càng cao, gần như chạm tới không trung đen nghìn nghịt. Trong những con sóng ấy có những mũi băng lấp lánh như kim châm, chúng chuẩn bị ập xuống đầu tất cả.
Đám người lúc này mới hoàn hồn, phát ra tiếng kinh hô rồi vội chạy về sau. Chỉ có Vu thị và Bảo Điền là vẫn chạy lên trước, liều mạng chạy tới bờ sông.
“Bảo Điền, coi chừng Cố Ngọc Doãn.”
Giọng nói nôn nóng của Triệu Tử Mại truyền đến từ sau lưng. Bảo Điền ngẩng đầu vừa lúc thấy Cố Ngọc Doãn buồn bã gật đầu với mình. Ngay sau đó hắn bỗng nhiên nâng cánh tay lên dùng sức ném bọc tã lót về phía Bảo Điền.
“Rầm”, một tiếng nổ vang truyền tới, con sóng lớn từ giữa không trung nhào xuống đám người đang kinh hoảng chạy trốn. Nhưng ngay sau đó mọi thứ đều an tĩnh, bọt sóng lùi xuống, chỉ để lại từng khối thi thể khó mà phân biệt.
Mỗi kẻ trong bọn họ đều bị hàng ngàn hàng vạn mũi băng xuyên qua người.
Còn Bảo Điền lại không thấy đâu, cả đứa trẻ sơ sinh bị Cố Ngọc Doãn ném ra cũng biến mất.
“A…… A……” Khoảng khắc yên tĩnh bị tiếng khóc của Amy đánh tan, nàng giật tay khỏi Susan chạy tới bên Vu thị lúc này đã ngất đi, miệng gào khóc, “Là nàng, nàng là tà ám, ta đã cầu xin nàng đừng giết các ngươi, nhưng nàng vẫn giết muội muội.”