Các thôn dân nhìn bóng dáng Cố Ngọc Doãn biến mất trong bóng đêm thì lập tức nghị luận.
“Ai cũng đừng mong sống tốt, hắn có ý gì?”
“Chẳng lẽ hắn muốn đi báo quan?”
“Mỗi một nhà giết mấy đứa hắn là rõ nhất, nếu hắn cứ thế đi báo quan thì ai cũng đừng mong thoát. Không bằng kéo hắn về, xong hết mọi chuyện.”
Không biết là ai nói ra câu “Xong hết mọi chuyện”, nhưng bốn chữ này lại giống như một liều thuốc độc mọc rễ trong lòng mọi người.
“Đuổi, mau đuổi theo hắn.”
Sau một tiếng thét mọi người lập tức hưởng ứng, tiếng bước chân như sấm mùa xuân chấn động, đoàn người chạy về phía Cố Ngọc Doãn vừa biến mất.
“Không tốt rồi công tử, hình như bọn họ đang đi về phía con đường chính.” Bảo Điền nhìn thoáng về phía ánh đuốc rồi nôn nóng quay đầu lại nói, “Những người kia còn đang ở đó chờ chúng ta, mong không có chuyện gì.”
***
Cố Ngọc Doãn đón gió chạy về phía trước, giày đã sớm rơi dọc đường, bàn chân bị rách da chảy máu nhưng hắn lại chẳng cảm thấy đau. Hiện tại hắn hầu như chẳng cảm nhận được gì nữa.
Gió gào thét giống như tiếng nói mềm nhẹ của Từ thị, nàng ta ôm bọc tã lót màu xanh có hoa nhỏ mà cười với hắn nói, “Quan nhân, chúng ta mong lâu như vậy rốt cuộc cũng có con. Chàng xem, khuôn mặt nhỏ béo tròn của hắn thực đáng yêu, giống hệt chàng.”
“Con.” Cố Ngọc Doãn vươn tay ra với nàng, bên tai hắn quả thực như có tiếng trẻ con khóc, giòn nộn như hắn đã nghe thấy vô số lần. Hắn ôm tã lót vào lòng, ngón tay khẽ chạm lên làn da mềm nhẵn của đứa nhỏ, “Con, con của ta, con của chúng ta……”
Cùng với tiếng nỉ non là tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, bên tai còn có tiếng nữ nhân thét lên, giống một con dao nhỏ rạch vào đầu hắn.
Cố Ngọc Doãn cảm thấy bọn họ thật sự phiền, vất vả lắm hắn mới có đứa con của mình, mới ôm được một lát. Sao những kẻ đó lại cứ phải khóc la quấy rầy cha con hắn ở chung như vậy? Vì thế hắn chán ghét nhìn về phía sau, tay vẫn ôm chặt bọc tã lót vào ngực, chân chạy nhanh về phía trước.
Hắn không biết mình muốn đi đâu, hắn chỉ muốn chạy thật xa khỏi nơi này, trong tiềm thức hắn biết chỗ này không an toàn, bất kể là với hắn hay con hắn. Đứa nhỏ trong ngực giống như cũng hiểu tâm tư này nên lại càng khóc lớn hơn. Tim hắn siết lại, vừa an ủi đứa nhỏ vừa chạy càng nhanh hơn về phía trước.
Tuyết càng rơi càng lớn, con đường đá cuội dưới chân lạnh lẽo trơn ướt nhưng Cố Ngọc Doãn lại không ngã lần nào. Chung quanh hắn có một làn khí lạnh băng giúp nâng hắn dậy, vây quanh hắn tiến về phía trước. Nếu cẩn thận lắng nghe còn thấy tiếng ca nhợt nhạt vang lên, nhưng hiện tại lòng hắn chỉ muốn thoát khỏi đây nên chẳng để ý tới gì hết.
“Chớ tưởng trẻ nhỏ si ngốc, không biết oán hận. Lấy mạng của người khác ắt sẽ gặp báo ứng, tuyệt tự, giảm thọ, xuống đến âm ty sẽ phải chịu phản phệ. Vương pháp có thể trốn, nhưng đạo trời làm sao đây. Kiếp này và kiếp sau tội ai cũng không thể tránh…….”
Tiếng ca tan trong trời đầy tuyết, những bông tuyết rơi xuống đất hóa thành một đám tro đen đủ màu sắc, chúng theo sát Cố Ngọc Doãn chạy về phía tháp nhỏ tràn ngập tôi ác kia.
“Tiểu Muội, Tiểu Muội,” Vu thị chạy vài bước lại bị trượt ngã lảo đảo may mà Mục Tiểu Ngọ kịp đỡ nàng ta lên. Nàng ta khập khiễng chạy về phía trước, cố khàn giọng gọi tên Tiểu Muội lúc này đang bị Cố Ngọc Doãn ôm chạy về phía xa.
Mới vừa rồi lúc Cố Ngọc Doãn chạy qua bên cạnh nàng ta không hiểu sao lại đoạt mất đứa nhỏ. Một tay Vu thị nắm tay Thâm Nhi nên nhất thời không kịp phản ứng để hắn ôm đứa nhỏ chạy mất. Nàng ta gấp đến độ không biết làm sao, chỉ có thể đuổi theo. Cũng may mấy người Mục Tiểu Ngọ kịp thời đuổi tới, Triệu Tử Mại lập tức lệnh cho Bảo Điền đuổi theo mang đứa nhỏ về, còn mấy người cũng đi theo sát.
“Công tử, có chút không thích hợp, sao Cố Ngọc Doãn lại chạy về phía tháp trẻ con?” Mục Tiểu Ngọ nhìn bóng Bảo Điền rời đi thì trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác bất an. Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, lúc nàng nhìn thấy dấu chân trên con đường sỏi thì lập tức hét lên, “Chúng nó cũng đi theo hắn đến tháp trẻ con……”
Lời nàng nói bị tiếng bước chân của các thôn dân đuổi theo áp xuống. Bọn họ giống như một đám sói đói chạy về phía Cố Ngọc Doãn mới vừa rời đi. Nhưng biểu tình trên mặt bọn họ lại khắc trong lòng Mục Tiểu Ngọ thật lâu không thể tan đi: Đó là vẻ điên cuồng, bọn họ như trúng cổ, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với mọi việc xung quanh, chỉ chạy vội theo con đường hướng về phía cất giấu bí mật chôn ở đáy lòng của bọn họ.
“Tiểu Muội, Tiểu Muội……”
Vu thị kéo lấy tay Mục Tiểu Ngọ thật chặt. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của nàng ta, trong lòng Mục Tiểu Ngọ bỗng giật nảy: Nàng biết cái gì nên tới sẽ tới, mỗi người trong Tam Bình thôn này cuối cùng đều sẽ không tránh được vận mệnh kia. Nó đang đứng trước tháp nhỏ chờ bọn họ tới.
***
“Ca, huynh còn nhớ không? Khi còn nhỏ mẹ thường nói phía cuối con đường này chính là nơi thần tiên ở.”
“Chúng ta sẽ xây tháp ở nơi đó, cũng coi như có chốn về không tệ cho bọn họ.”
Tháp được xây trong một cánh đồng cỏ hoang, bị cỏ che khuất hơn một nửa, chỉ lộ ra đỉnh tháp nhọn. Đỉnh tháp hình hoa sen, thực thô ráp nhưng xây được nó cũng tốn rất nhiều công sức Cố Ngọc Doãn cũng không biết khi ấy mình nghĩ cái gì mà lại muốn xây một tòa tháp có đỉnh hoa sen. Là áy náy? Chuộc tội sao? Có lẽ thế. Nhưng hiện tại tất cả đều không quan trọng, bởi vì hắn thấy cục đá khắc hình hoa sen kia đang sáng đỏ lên, giống một đóa sen hồng thực thụ.
“Hay quả thực có thần tiên hiển linh,” hắn bước chậm lại, kéo hai bắp đùi nặng trịch về phía tháp nhỏ, miệng vẫn lải nhải, “Thần tiên tới, thần tiên…… thần tiên tới……”
Nhưng trong lúc nghiêng ngả lung tung xuyên qua bụi cỏ chạy tới phía tháp nhỏ hắn lại nở nụ cười, cực kỳ tuyệt vọng. Bởi vì hắn thấy trong tháp trẻ con lúc này hừng hực lửa đỏ, giương nanh múa vuốt xông thẳng lên đỉnh tháp khiến đóa hoa sen kia đỏ bừng.
“Làm gì có thần tiên, không có…… không có thần tiên, không ai cứu được, không cứu được ai.” Cố Ngọc Doãn giống một đứa nhỏ ê ê a a chạy từng bước tới tháp trẻ con. Lúc còn cách tháp vài bước hắn đứng lại, nhìn khói trắng “tư tư” tỏa ra mà cười to.
Đứa nhỏ trong ngực hắn gào khóc, tiếng khóc lảnh lót nỉ non cắt qua bầu trời. Cố Ngọc Doãn ngây người sau đó bỗng ôm chặt lấy bọc tã lót trong ngực và bước gần tới tháp nhỏ. Ánh mắt hắn mê mang, khóe miệng hơi nhếch lên, đầu nghiêng sang một bên giống như bị thứ gì đó trong tháp hấp dẫn.
Trong lúc ấy hắn vươn tay ra, miệng nói với đứa nhỏ trong lòng, “Suỵt, xem đi, mau xem, thế nào mà trong tháp lại có người đứng.”