Tình hình chiến sự tại tiền tuyến căng thẳng, quần thần trong triều lại rục rịch manh động. Chung Ly Sóc chỉ ổn định thế lực trong triều thôi mà đã tiêu hao hơn nửa tinh lực. Cũng chính vì lẽ đó mà sau khi vào hạ, thân thể vốn dĩ đã yếu ớt của nàng lại ngày càng trở nên lụn bại.
Hiện tại trong triều phải lấy Bắc phạt làm đầu, nếu nàng ngã bệnh lần nữa, triều thần nhất định sẽ làm dấy lên một phen sóng dữ, từ đó ảnh hưởng đến tiền tuyến. Chung Ly Sóc chỉ đành gắng gượng với cơ thể ốm yếu, khắp nơi cẩn trọng, đổi hết những người gần mình thành Giám Thiên Ty trung thành tuyệt đối.
Nhưng từ sau lần thổ huyết đầu tiên, Chung Ly Sóc đã ngày càng hữu tâm vô lực. Mãi đến khi ngất xỉu trong ngự thư phòng vì đau đầu, y công Trang Tử Lễ cật lực ngăn cản, hôm sau nàng mới không tiếp tục thượng triều.
“Cô… còn gắng gượng được bao lâu nữa?” Giữa hè tươi đẹp, Chung Ly Sóc quấn áo khoác dày nặng, ngồi trên giường, cúi đầu nhìn y công trung niên đang quỳ bên giường, cười khổ hỏi.
“Bệ hạ, sau khi lật hết những điển tịch y học ở Hoằng Văn Quán và so sánh các loại bệnh, ta đoán bệ hạ hẳn đã trúng cổ. Việc cần làm trước mắt là phải sai người đến Nam Cương tìm thuốc, đồng thời nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không nên quá bận tâm quốc sự nữa.” Trang Tử Lễ ngẩng đầu nhìn đế vương sắc mặt trắng bệch, đau xót nói.
“Cô chỉ hỏi ngươi, cô còn gắng gượng được bao lâu.” Chung Ly Sóc hỏi riêng vấn đề này, một đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Trang Tử Lễ: “Có thể giúp cô sống qua mùa hạ khốn khổ này được không?”
Đại quân của Hoàng hậu đã chiếm lại Ải Vọng Nguyệt, đuổi Man tộc trở về thảo nguyên, qua hạ là có thể tiêu diệt vương đình Man tộc, khiến Đại Sở triệt để yên ổn. Chỉ cần ráng được đến khi ấy rồi lại dưỡng bệnh cũng không muộn.
“Bệ hạ!” Trang Tử Lễ kêu lên, giọng đầy không đành lòng.
“Không phải cô giấu bệnh sợ thầy. Thật sự là triều chính bây giờ không có cô không được. Nếu phái người đến Nam Cương mà để lộ tiếng gió, cô…” Nàng dằn lại những lời còn chưa kịp nói hết, hít sâu một hơi, quay sang Trang Tử Lễ mà rằng: “Thế nên, làm phiền Trang đại nhân.”
Trang Tử Lễ thật sự bất lực, không thể làm gì khác hơn ngoài đáp lời đế vương. Nhưng ông ta vẫn chưa bỏ cuộc, cứ tiếp tục tìm hiểu các loại sách cổ, mãi cho đến khi nhận ra cổ độc trên người Hoàng đế.
Đó là cổ Huyết Thiền, cổ độc khiến người ta tiêu vong giữa ngày hè rực rỡ nhất. Nếu vẫn không chữa trị, Hoàng đế sẽ không sống qua được mùa hè này. Ý thức được điều đó, Trang Tử Lễ hoảng loạn đi cầu đế vương. Đúng lúc này, đệ tử của ông ta cũng phát hiện ra chuyện ấy. Sau mấy lần cân nhắc, cuối cùng Hoàng đế chọn phái đệ tử của Trang Tử Lễ cầm mật chỉ đến Nam Cương xin thuốc.
Ngay trước khi Hoàng đế phái người đi Nam Cương mấy hôm, hồng thủy nhấn chìm Uyển Châu. Thứ sử Uyển Châu nhân lúc đại quân Sở quốc đều tập trung tại Bắc Man* mà phản.
*Khúc này tác giả để đại quân tập trung hết ở Nam Cương, cơ mà phía Bắc mới đúng chứ nhỉ?
Phản quân Uyển Châu tràn qua hai châu Trung, Uyển như nước lũ, chỉ mười ngày đã đánh tới ngoại thành Nguyên Châu. Trong triều phái ngựa Vô Ảnh đi cầu viện các châu, nhưng tin tức nhận được chỉ có các châu đều nhân Uyển Châu phản loạn mà ồ ạt nổi dậy.
Lúc này, Chung Ly Sóc biết, quốc gia đã gieo đầy mầm mống dị tâm từ đợt loạn chư vương này, sớm muộn gì cũng sẽ bị lũ dữ nuốt chửng. Người duy nhất nàng có thể cầu viện chỉ có đại quân đang chinh phạt tại Tố Bắc xa xôi.
Dòng chảy phản loạn này sẽ chôn vùi Sở quốc bằng khí thế như chẻ tre.
Đại hạ tương khuynh.
Đó là cảm giác duy nhất của Chung Ly Sóc khi nhìn đến viện quân Hoàng hậu phái đi bị chặn tại Uyển Châu. Lúc này, nàng đã dự kiến được cái chết ắt phải đến của mình.
Thế nên, nàng hạ lệnh, mệnh Kim Bào Vệ phá vòng vây, đưa các quý tộc Nguyên Châu đi, từng nhóm một.
Nàng đã quyết sẽ chắp tay dâng ra thành Nguyên Châu. Đúng như những gì các quan viên suy nghĩ, sẽ lập Bắc đô Lê Châu làm đế đô mới. Nàng sắp xếp chu toàn hết thảy, gồm cả những dân chúng trong thành.
Thủ lĩnh phản quân dùng đại nghĩa mà thảo phạt nàng, trong đó chứa rất nhiều móc nối quyền lợi. Thế nên, nàng lấy đại nghĩa làm cớ, hạ ba chiếu tội kỷ, để đạo nhân của Thái Nhất Quan truyền đi khắp Cửu Châu, bảo vệ những bá tánh chẳng may rơi vào cảnh chiến loạn.
Chung Ly Sóc gánh vác bêu danh của tổ tông ba đời, cuối cùng cũng đợi được lúc cả hoàng cung trở nên trống vắng. Nàng giải tán hết những thị hầu trong cung, mệnh Ty Mệnh của Giám Thiên Ty che chở những bá tánh muốn trốn lên phía bắc, còn mình thì chờ trong tòa cung điện cô tịch này cùng Kim Bào Vệ.
Triêu Huy Điện yên ắng, không một bóng người. Nàng khoác áo bào dày nặng, ngồi ngay ngắn trước án thư, chép lại phần chiếu thư duy nhất mà mình sẽ lưu lại thế gian.
Đó là chiếu thư nhường ngôi cho Hoàng hậu.
Tinh mệnh từng nói Hoàng hậu của nàng chính là quân chủ thiên mệnh sẽ chấm dứt vương triều Chung Ly. Bây giờ, chính là lúc tinh mệnh ứng nghiệm.
Chung Ly Sóc biết mình không sống qua được mùa hè này. Người có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế của hoàng thất Chung Ly, ngoại trừ nàng ra thì chỉ còn Chung Ly Mạc. Nhưng nàng hiểu rất rõ tính cách Chung Ly Mạc, cũng nhìn thấu tình thế hiện nay. Nếu Chung Ly Mạc kế thừa ngôi vị thì sẽ chỉ là một quân vương bù nhìn khác. Trọng trách thiên hạ quá nặng nề, đệ đệ nhỏ tuổi của nàng không thể gánh vác nổi. Huống hồ, Sở quốc cũng chẳng cần thiết phải kéo dài.
Đây hẳn nên là quốc gia của bá tánh Đại Khánh. Chỉ có quân chủ được Đông Hoàng lựa chọn mới có thể mở màn cho Đại Khánh. Thế nên, nàng chọn nhường ngôi vị Hoàng đế lại cho Huyên Cảnh Thần.
Nàng đề bút viết, viết quân vương thích hợp nhất trong lòng mình lên chiếu thư truyền khắp Cửu Châu. Viết xong nét cuối cùng, nàng giơ lên ngọc tỷ trong tay, đóng dấu thật mạnh.
Chung Ly Sóc thở phào, từ tốn cột chiếu thư vừa viết xong lại, đặt bên án. Nàng thả lỏng thân thể, nhìn đăm đăm vào mặt bàn. Một cơn đau nhói chợt dấy lên trong lòng, Chung Ly Sóc che miệng, khom người ho khan mấy tiếng. Tiếng ho vang vọng trong cung điện trống vắng, cô quạnh hệt như ánh mắt nàng.
Chung Ly Sóc ho một lúc mới ngừng. Nhìn vết máu trong lòng bàn tay, nàng rút chiếc khăn lụa, chậm rãi lau đi cùng gương mặt tái nhợt. Hít thở sâu mấy hơi, Chung Ly Sóc mới thẳng lưng, lấy tờ giấy cạnh bên, đề bút viết chữ.
Tay nàng run lẩy bẩy, nhưng ngòi bút rơi trên giấy lại vững đến lạ kì. Ngòi bút mềm lướt trên trang giấy Tuyên tinh tế, từng nét viết:
“Tử Đồng như ngộ. Cô dùng thư này vĩnh biệt với nàng…”
Nàng ho khan. Ngòi bút run rẩy vẽ xuống một nét mực thật đậm. Chung Ly Sóc thở hổn hển, tay run run đổi một tấm giấy khác, lại viết:
“Khi trước người đi, mưa giăng mờ lối. Nay ta quay về, dương liễu luyến lưu.”
Tay nàng vẫn đang run, phải cố gắng kìm lại, giữ nhịp thở mà gắng gượng viết tiếp. Nàng viết về hẹn ước mùa hoa anh đào của mình cùng Hoàng hậu bên dưới thành lâu. Nhưng Hoàng hậu mãi không về, bỏ lỡ mùa hoa. Anh đào đã nở, đã tàn, nàng vẫn chưa chờ được Hoàng hậu.
“Rất hối hận, giờ gửi gió lời chia ly.”
Nếu sớm biết sẽ thế này thì bất luận có làm gì, nàng cũng phải bộc bạch lòng mến yêu với Hoàng hậu một lần.
Đối với Hoàng hậu, nàng hẳn nên vừa gặp đã xiêu lòng, thế mới không phụ phần tình cảm lên men nhờ bao năm gắn bó sau đó.
Mồ hôi túa ra trên trán Chung Ly Sóc. Bàn tay nàng run rẩy. Chữ viết trên trang giấy dần nhòe đi. Nàng nhìn nét chữ giờ đã trở nên mơ hồ, vừa ho khan, vừa run run viết thêm một hàng nữa. Chữ viết nối liền với tiếng ho. Chung Ly Sóc ghi, “Xuôi đến Quy Khư, cùng nàng vĩnh biệt.”
Nàng ho kịch liệt. Cả người run rẩy như lá rụng phất phơ trong gió Bắc. Tay gồng sức siết chặt. Chung Ly Sóc gần như là nắm cả thân bút mà viết xuống một nét cuối cùng. Nàng buông bút, buông luôn bàn tay đang che miệng, run run đứng dậy, hai tay chạm nhau đặt trên mặt giấy. Mồ hôi cùng vết máu làm vấy bẩn trang giấy trắng. Chung Ly Sóc chống tay lên mặt bàn, nhìn nét chữ mềm oặt, yếu ớt kia, rồi lại bắt đầu ho dữ dội.
Một tiếng nối tiếp một tiếng, như muốn nôn cả tim phổi mà ra. Nàng ho đến cả người mướt mồ hôi lạnh. Trong ánh nhìn mơ hồ, nàng cầm lấy một góc giấy, rồi xé toạc, vò bức thư vừa viết xong thành cục, sau đó ném mạnh ra ngoài.
“Haha… Haha…”
Nàng bắt đầu cười, tiếng cười càng lúc càng cao, ngửa mặt lên trời mà cười thật lớn, như điên dại. Rồi máu ộc ra chặn ngang cổ họng, nàng phải cúi đầu, chống lấy án thư mà phun ra một ngụm đầu. Tiếp sau đó là từng ngụm cách quãng.
Vết máu vấy lên tấm lụa trải sẵn trên án. Chung Ly Sóc nhìn nó, run rẩy vừa khóc vừa cười, “Cô không muốn chết… Cô không muốn chết…”
Nàng cho rằng ít ra cũng được mười mấy năm nữa. Nàng cho rằng mình có thể đợi được Hoàng hậu.
“Cô…”
“Tại sao lại là cô… Vẫn luôn là cô…”
“Bởi vì ngươi họ Chung Ly… Ngươi là quân chủ Đại Sở!”
“Bởi vì ngươi có tội!”
Nàng gào khóc, đưa tay mò lấy cái chặn giấy gần đó mà ném mạnh ra ngoài. Tiếp sau đó là bút son, là sách vở, là tất cả những gì có thể với tới, đều ném hết đi, chỉ còn lại bức chiếu thư được cất kĩ kia.
Nước mắt đổ rào hòa lẫn cùng máu tươi chảy xuống cằm, rồi nhỏ lên cổ áo trắng nõn. Chung Ly Sóc dùng sức đẩy án thư một cái, cả người lảo đảo lui về sau, đụng phải ghế tựa rồi ngã ra đất.
Phiến đá cứng va vào người khiến nàng đau đớn. Nàng nằm trên mặt đất, bị nỗi đau cả trong lẫn ngoài tra tấn đến co rụt người. Nàng ôm lấy mình, cuộn tròn, khóc không thành tiếng.
Trong Triêu Huy Điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của Chung Ly Sóc, như thú non gào thét, ngập tràn tuyệt vọng.
Nàng yêu quý tính mạng mình như thế, sợ hãi cái chết như thế, nhưng lúc này lại không cách nào tránh né cái chết mà mình đã chọn.
Có lẽ là một khắc, hoặc cũng có lẽ vài canh giờ, nỗi đau đớn do cổ trùng gây nên tạm lắng xuống. Chung Ly Sóc chậm rãi quỳ dậy từ mặt đất. Nàng giơ tay, lau nước mắt, đứng dậy ôm lấy chiếu thư đã viết xong, lảo đảo đi hướng Thần Cung.
Từ hôm qua, những thị hầu trong hoàng cung đã chạy trốn gần hết. Nàng ôm chiếu thư, lướt qua hành lang yên ắng không người, bước đến tẩm cung của chính mình, đứng trước bộ miện phục đã chuẩn bị từ sớm.
Không có thị hầu, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng nước trà đã lạnh tẩm ướt khăn gấm, lau sạch vết bẩn trên mặt. Lần đầu tiên nàng một mình thay miện phục trang trọng, ngồi trước gương chải lại mái tóc rối bù, cuối cùng đội lên chiếc mão Bình Thiên*. Nàng ngồi trước gương, nương ánh chiều tà mà đánh giá dáng điệu với một thân miện phục của mình.
Lẫm liệt mà uy nghiêm, là dáng vẻ mà một Hoàng đế nên có. Vì thế, nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy với lấy miếng ngọc bài tượng trưng cho vương thất, lại cài cây xích bát Hoàng hậu đưa cho, ôm bản chiếu thư kia đi đến Càn Nguyên Điện, ngẩng cao đầu hướng về cái chết.
Đó là buổi chiều tà cuối cùng trong cuộc đời. Nàng mở hết những cánh cửa sổ trong Càn Nguyên Điện, cuối cùng ngồi lên ngự tọa chí cao vô thượng. Trên ngự tọa, Chung Ly Sóc mặc miện phục, nhìn ánh hoàng hôn phủ khắp Triêu Huy Điện.
Đó là buổi hoàng hôn dài nhất, thanh thản nhất mà nàng từng trải qua, từ sau năm mười sáu tuổi đến giờ. Nàng không cần nghĩ đến triều thần, không cần bận tâm bá tánh, cũng không cần cân nhắc tương lai.
Khoảnh khắc cuối cùng đọng lại trong đời nàng chính là dáng vẻ Huyên Cảnh Thần mặc áo cưới đỏ rực như lửa xuất hiện trong Càn Nguyên Điện, khiến tất cả phải kinh diễm, sững sờ.