Hoàng đế vừa bộc lộ sự sắc bén trên triều đã đổ bệnh.
Quanh năm suốt tháng, Chung Ly Sóc ốm vặt liên miên. Dù rất lo cho thân thể nàng, Huyên Cảnh Thần vẫn lạc quan cảm thấy đây chỉ là một hồi cảm lạnh. Nhưng bắt đầu từ hôm phát sốt, đã năm ngày trôi qua mà Hoàng đế vẫn sốt cao nhiều lần. Đến ngày thứ sáu, cơ thể lại xuất hiện những vết ban máu hình vân như cánh ve mùa hạ. Thái y hoàn toàn hết cách, ngay cả Đại Ty Mệnh của Giám Thiên Ty cũng không nhìn ra Hoàng đế đây là bị bệnh gì, chỉ xem như sức khỏe Hoàng đế vốn đã yếu ớt, không chống được ngoại tà nên đành dưỡng trong thâm cung.
Hoàng đế đổ bệnh lần này khiến triều chính vừa mới hơi lắng xuống lại bắt đầu dậy sóng. Đế vương ốm yếu, đau bệnh như thế, có thể sống qua ngày đông giá rét này hay không đã trở thành vấn đề mà các quý tộc thành Nguyên Châu rất mực quan tâm. Thậm chí vì tương lai, họ đã dần chuyển sang nhắm vào Vân Trung Vương.
Triều chính bất ổn, Hoàng đế lại bệnh liệt giường. Đối mặt tình thế rối ren, lo ngại như thế, Hoàng hậu dù có trấn định thế nào cũng phải nóng ruột đến thượng hỏa, môi khô nứt, đỏ thẫm. Ngày ngày nàng canh bên cạnh Hoàng đế khi tỉnh khi mê, vừa chăm sóc bệ hạ, vừa phê duyệt tấu chương. Cứ thế chịu đựng hơn tháng, Hoàng đế mới tỉnh táo trở lại.
Đợt bệnh lần này dường như đã rút cạn sinh khí của Chung Ly Sóc. Sau khi tỉnh lại, nàng vẫn nằm mãi trên giường, không thể cử động. Dù vô cùng hung hiểm nhưng cuối cùng cũng tỉnh, thế đã đủ để khiến Hoàng hậu vẫn lo lắng không thôi buông lỏng đôi mày.
Thân thể mang bệnh vô cùng yếu ớt, chỉ có thể nằm yên trên giường mặc người chăm lo. Chung Ly Sóc vùi trong ổ chăn mềm mại, hơi híp mắt, cảm thụ cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái khi chiếc khăn ấm lau trên thân mình. Nàng ngẩng đầu, cố gắng nhìn nữ tử đang cúi người phía trên mình, nhìn chiếc cằm đã trở nên gầy nhọn hơn trước của người nọ, khẽ thở dài: "Tử Đồng, gầy nhiều rồi. Hơn tháng này là cô liên lụy nàng."
"Trước khi nói lời này thì điện hạ thật sự nên nhìn lại cơ thể mình đã."
Suốt một tháng này, địa long tại Thần Cung đều thiêu ấm như xuân. Hoàng hậu huyết khí tràn đầy chỉ mặc một bộ trung y mỏng, ngồi bên giường, cúi mắt nhìn thân thể gầy yếu trắng nõn như ngọc trước mặt. Ánh mắt nàng đảo qua những vết ban đỏ lấm tấm trên làn da trắng tuyết kia, đau lòng nói: "Điện hạ bệnh lần này, sợ là phải vài năm mới dưỡng lại được."
Thân hình vốn đã gầy gò kia, sau trận ốm lại càng mảnh mai đến nỗi không còn một chút thịt thừa, chỉ dư lại da bọc xương.
Ánh đèn sáng ngời trong điện hòa vào mắt Hoàng hậu, làm dấy lên những đốm lửa le lói. Bất luận là Huyên Cảnh Thần hay Chung Ly Sóc, lúc này đều cảm thấy như bị tra tấn một cách dị thường.
Ánh vào mắt Huyên Cảnh Thần chính là thân thể gầy gò của Hoàng đế. Thân thể bị ốm đau tra trấn ấy, như tượng trưng cho sự trắc trở, khổ đau mà Hoàng đế trẻ tuổi phải chịu trong suốt cuộc đời. Nỗi đau ấy, Huyên Cảnh Thần hận không thể cùng gánh chịu.
Dường như chính suy nghĩ đó đã khiến cho động tác của nàng trở nên càng cẩn thận, tỉ mẩn. Mà sự cẩn thận ấy, lại gây cho Chung Ly Sóc một kiểu tra tấn đau đớn khác.
Thân thể non nớt, lại thêm tình cảm ái muội không thể bộc lộ, đã đủ để khiến một người trẻ tuổi bệnh nặng cảm thấy xấu hổ vô cớ.
Chung Ly Sóc nằm sấp trên giường, hai má áp vào chăn, chỉ cảm thấy trên lưng ấm áp. Chiếc khăn ẩm nóng đắp ngay tại xương bả vai. Xúc cảm ấy cùng đầu ngón tay ấm áp của Hoàng hậu từ lưng đi dọc xuống. Chung Ly Sóc siết chặt ngón tay, túm lấy chăn theo bản năng.
"Điện hạ..."
Tiếng gọi khàn khàn, trầm thấp vang lên đằng sau. Cảm giác ẩm nóng vừa rút đi, một thân thể ấm áp cũng kề sát. Phía sau, Hoàng hậu nghiêng người phủ lên nàng, song vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, không áp chặt. Chung Ly Sóc mất tự nhiên co rúm, lại bị hơi thở ấm áp phả bên tai làm cả kinh đến cứng đờ cả người.
Hơi thở hòa nhau, nàng nghe Hoàng hậu khẽ nói như nỉ non.
"Đừng làm ta sợ như thế nữa, ta..."
Nàng... làm sao?
Tử Đồng nàng muốn nói gì?
Huyên Cảnh Thần hít một hơi thật sâu, giấu đi câu nói gần như đã đến bên miệng, sau đó đứng dậy khỏi người Chung Ly Sóc. Vừa giúp đối phương mặc trung y khô ráo, nàng vừa nói: "Sở quốc hiện hạ đều trông vào điện hạ. Nếu điện hạ có mệnh hệ gì thì bọn ta biết làm sao đây?"
Chung Ly Sóc cảm thấy nhẹ nhõm, lại than một tiếng thật khẽ, để yên cho Hoàng hậu giúp mình mặc quần áo: "Thân thể này của cô, đã chuẩn bị từ lâu rồi. Dù cho cô có mệnh hệ gì đi nữa, Sở quốc không phải vẫn còn có Tử Đồng đấy sao?"
"Điện hạ."
Chung Ly Sóc nâng mắt, lại thấy Hoàng hậu nhìn mình bằng vẻ mặt không tán đồng. Nàng cong môi, cười khẽ một tiếng: "Được rồi, sẽ không có mệnh hệ gì. Thân thể cô yếu ớt như vậy, uống thuốc nhiều rồi lại có thể sống lâu trăm tuổi cũng không chừng."
"Nếu có thể sống lâu trăm tuổi, vậy Tử Đồng phải bị cô liên lụy cả đời."
Chung Ly Sóc vươn tay khoát lên mu bàn tay Hoàng hậu, nhẹ nhàng nắm lấy. Nàng ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu của mình, rồi lộ ra vẻ mặt dịu dàng khiến người ta chìm đắm.
Huyên Cảnh Thần chợt thảng thốt trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy một đời này như cứ thế mà trôi qua.
Bệnh của Chung Ly Sóc cuối cùng cũng xem như khỏi hẳn trước đêm giao thừa. Nhằm củng cố triều chính, trấn an lòng người, Chung Ly Sóc khỏi bệnh đã đại yến quần thần vào dịp Nguyên tiêu. Sau bữa tiệc này, Chung Ly Sóc cho rằng mình sẽ nghênh đón một triều đình sạch sẽ, tươi sáng, song lại nhận được tin Tố Bắc tập hợp tám bộ lạc lớn tiến công vào Nguyên Châu.
Xuân đến, đại quân Tố Bắc tràn qua hẻm núi Ải Vọng Nguyệt, chia làm ba đường xuôi nam, chiếm mấy thành của Lan Châu, làm dấy lên mồi lửa chiến tranh tại biên cảnh Sở quốc.
Chiến sự biên cảnh bất lợi cùng thái độ quan sát của chư thần trong triều khiến Chung Ly Sóc nhận ra trận đòn giáng xuống năm ngoái chấn nhiếp được quyền thần, nhưng đồng thời cũng khơi dậy dã tâm của bọn họ.
Cuộc đảng tranh trong triều lại bắt đầu nhen nhóm. Triều thần lấy chiến sự Lan Châu làm cớ, bắt đầu mưu đoạt binh quyền. Các quý tộc yêu sách đòi Vân Trung Vương thay Thiên tử xuất chinh Tố Bắc. Sau mấy lần tranh chấp, tân đảng do Từ Minh Nghĩa đứng đầu thỉnh chỉ xin Hoàng hậu chỉ huy đại quân xuất chiến Lan Châu.
Chung Ly Sóc lưỡng lự giữa ấu đệ và thê tử, cuối cùng nhất trí hạ quyết định cùng Huyên Cảnh Thần.
Sáng sớm ngày xuân, khi nụ anh đào đầu cành vừa mới chớm, Hoàng đế quấn áo khoác dày nặng, bước lên thành lâu võ môn phía bắc. Ngày ấy mưa xuân se lạnh, những hạt mưa phùn như sương giáng lượn lờ trên trường kích của các binh sĩ. Hoàng đế đứng trên tường thành, nhìn những binh lính ẩn trong màn mưa bụi, gõ vang tiếng trống đưa quân đầu tiên.
Tiếng kèn phát lệnh cất lên ngay sau đó. Đế vương yếu ớt đưa mắt nhìn Hoàng hậu đứng bên cạnh, ngàn lời muốn nói đều cô đọng hết trong ánh nhìn ấy.
"Vì Sở quốc ta, tất phải khải hoàn!"
Hoàng hậu rút kiếm, hô to một tiếng. Cờ lệnh đỏ tươi giương cao giữa trời. Đáp lại lời thống soái, mấy ngàn binh lính dưới tường thành đồng thanh: "Vì Sở quốc ta, tất phải khải hoàn! Bệ hạ uy vũ! Hoàng hậu uy vũ!"
Tiếng hô như sấm, chấn động vang trời.
Tiếng trống quân và tiếng kèn lệnh cùng vang lên. Hoàng đế theo Hoàng hậu bước xuống tường thành. Các thị vệ dắt ngựa của Hoàng hậu đến, chờ ngay trước cửa thành.
Chung Ly Sóc đứng bên tuấn mã, nhìn Hoàng hậu một thân giáp bạc trước mắt, cười nói: "Tử Đồng, hoa anh đào rất chóng tàn, kính xin hãy trở về sớm một chút."
Nàng mỉm cười, tựa như chỉ là tiễn Hoàng hậu đi một chuyến đi ngắn hạn.
Huyên Cảnh Thần nhìn chăm chú vào ánh mắt mềm dịu của nàng, nghiêm túc gật đầu: "Điện hạ, ta chắc chắn sẽ mang thắng lợi về cho người."
Hoàng đế cười, lại đưa tay nắm lấy Hoàng hậu, căn dặn một câu: "Bảo trọng thân thể, sớm quay trở về."
Trong đôi mắt nàng như có ngàn lời vạn chữ, nhưng những gì nói ra chỉ ngập tràn chờ đợi. Chung Ly Sóc tin chắc Hoàng hậu sẽ thắng, cũng như tất cả những trận chiến trước đó, sẽ đại thắng trở về.
Huyên Cảnh Thần trịnh trọng gật đầu, rồi phóng lên ngựa trong ánh nhìn chăm chú của Hoàng đế.
Tiếng kèn lệnh vang vọng. Đại Ty Mệnh đã tính toán canh giờ gõ ra tiếng trống xuất phát, giá ngựa cùng quân đội bước ra bước đầu tiên.
Huyên Cảnh Thần ngồi trên lưng ngựa, tay túm dây cương, cúi mắt nhìn Hoàng đế thật sâu một lần nữa, cuối cùng vẫn dứt khoát thúc bụng ngựa, tiến về phương bắc xa xôi.
Tiếng vó ngựa chạy như bay. Đại quân nhanh chóng giẫm đạp cửa bắc vốn bằng phẳng thành một vùng hỗn độn. Trong tiếng trống vang dội, Huyên Cảnh Thần phi trên lưng ngựa ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức bị bóng dáng Hoàng đế đứng nơi cửa thành tóm chặt.
Quân chủ của nàng đứng dưới thành lâu cờ đỏ phấp phới, đứng trước bá quan đông đảo, ngóng nhìn nàng thật chăm chú. Qua màn mưa bụi mịt mù, Huyên Cảnh Thần như có thể nhìn đến nụ cười dịu dàng của người ấy.
Vạn người chưa chắc tìm được một, đây là đế vương của nàng. Là dáng dấp đã in hằng trong lòng vào lần đầu, cũng như lần cuối cùng gặp mặt.
Cả hai người đều không ngờ, một thoáng quay đầu trên lưng ngựa lại trở thành lần sau cuối của cuộc đời này.
Mười ngày sau, Huyên Cảnh Thần đến Lan Châu, chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã đại thắng. Nhưng Tố Bắc lần này thế tới hung hăng, sau một lần thắng lợi, chiến sự cứ thế mà giằng co. Hoàng hậu buộc phải nán lại Lan Châu, ngay cả Đại Ty Mệnh cũng mang Giám Thiên Ty đi cùng vì tình hình chiến sự căng thẳng.
Trong quá trình đánh chiến lâu dài, lương thảo là vấn đề rất quan trọng. Nhằm đảm bảo hậu phương cho Hoàng hậu, Chung Ly Sóc nghĩ hết mọi cách gom góp lương thảo. Một mặt lo lắng chiến sự, một mặt phải vất vả bận rộn việc quốc chính, Hoàng đế vốn đã gầy yếu sau đợt bệnh năm ngoái, giờ sắc mặt lại càng trở nên xám xịt.
Ngay thời điểm quan trọng Hoàng hậu đang chinh chiến tại Tố Bắc, các đại thần vẫn chưa từ bỏ ý định tranh quyền. Lấy lí do Tố Bắc xâm lấn, quốc chính bất ổn, hoặc là Hoàng đế không Hậu, quốc cơ bất ổn, nhân lúc Hoàng hậu không có ở trung cung, họ một mặt dâng tấu cầu Hoàng đế nạp Hoàng thị khác, một mặt thỉnh chỉ sắc lập Vân Trung Vương Chung Ly Mạc làm Hoàng Thái đệ.
Chung Ly Sóc bị đám loạn thần này quấy nhiễu đến đau đầu, cuối cùng dứt khoát bày ra thái độ cứng rắn, dùng cớ lấy chiến sự làm trọng, tất cả chờ Hoàng hậu quy hướng lại bàn mà từ chối hết thảy.
Các đại thần không khuyên nổi nàng, bèn đi giật dây Vân Trung Vương. Nào ngờ Vân Trung Vương lại là một kẻ ruột để ngoài da, vừa nghe người ta nói linh tinh đã lập tức đuổi ra khỏi Vương phủ, còn vội vã vào cung tìm Chung Ly Sóc mách lẻo.
Khi thiếu niên non nớt xông vào Triêu Huy Điện thì Hoàng đế đang tựa vào bàn phê duyệt tấu chương. Nàng như tùng bách bị ép phải khom lưng mà cong người, một tay cầm bút son phê chữa, một tay che miệng mũi, thi thoảng lại ho nhẹ mấy tiếng.
Chung Ly Mạc vừa vào, người còn chưa thấy đâu thì miệng đã bắt đầu bô bô không ngừng: "Hoàng tỷ, Ninh Quốc hầu thật đúng là không ra gì. Tỷ giờ vừa mới hai mươi, muốn hoàng tự còn sớm kìa. Mà tỷ biết gì không, tên này thế mà lại dám dòm ngó gốc rễ quốc gia."
"Cái đồ mặt dày nhà hắn, bản thân có ý đồ riêng, còn muốn lôi ta theo, để ta dỗ ngọt cho hoàng tỷ lập ta làm Hoàng Thái đệ."
"Ta nhổ vào. Này không phải hại ta sao?!"
Chung Ly Sóc ho khẽ mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn Chung Ly Mạc vẫn còn đang lải nhải, vừa định cất lời thì chợt nghẹn một hơi, khiến nàng lại phải ho khan kịch liệt. Bút son trên tay lay động. Nàng còng người, che miệng mũi, ho đến run rẩy.
Tiếng ho chấn động ngắt ngang lời Chung Ly Mạc. Hắn vội tiến lên, nhìn Chung Ly Sóc đã sắp ho ra cả phế phủ, lo lắng nói: "Hoàng tỷ, hoàng tỷ, tỷ làm sao vậy, hoàng tỷ? Người đâu, truyền Thái y!"
Chung Ly Sóc đỡ lấy tay Chung Ly Mạc, kịch liệt ho khan mấy tiếng, bấy giờ mới hoãn một hơi. Nàng quệt khóe miệng, tay nắm thành quyền buông thõng bên người, ngẩng đầu nhìn ấu đệ, khó nhọc nói: "Cô không sao. Đệ nói xem, Ninh Quốc hầu kia làm sao?"
Sắc mặt nàng trắng bệch, không một chút huyết sắc, chỉ có môi là đỏ thẫm như máu.