Editor: Sứa Không Não
Tang Giản Nghi vẫn tiếp tục nói vài câu, nhưng Sầm Nguyễn đã không còn nghe rõ bà đang nói gì nữa. Trong đầu cậu chỉ còn quanh quẩn câu "về thăm mẹ" vừa rồi.
Cậu đoán có thể con của người phụ nữ này đã mất tích, nên trong cơn nguy kịch, bà đã nhận nhầm cậu là con của mình.
Thật đáng thương.
Sầm Nguyễn cảm thấy lòng mình chua xót.
Đội cứu hộ rất nhanh đã đến, lập tức sơ cứu cho người phụ nữ. Sầm Nguyễn lùi lại, nhường chỗ cho họ, ánh mắt lo lắng dõi theo tình hình của bà.
Trong lúc cậu còn đang lo lắng, chợt có ai đó khoác tay qua vai cậu, chắn đi cơn gió lạnh đang thổi vào người. Hơi ấm của người kia khiến mọi bất an trong lòng Sầm Nguyễn lập tức tan biến.
Cậu ngẩng đầu lên, giọng nói phảng phất chút ỷ lại, “Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Tần Viễn Hành thuận tay xoa xoa đầu cậu, như thể đang an ủi. Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người phụ nữ đang được cấp cứu dưới đất, cho đến khi bà được đưa lên cáng cứu thương, bàn tay đang nắm chặt mới hơi thả lỏng ra.
Anh bình tĩnh hỏi: “Nguyễn Nguyễn, lúc xuống đây em có thấy ai khác không?”
Sầm Nguyễn lắc đầu, “Lúc em xuống chỉ thấy mỗi dì ấy thôi.”
Tim cậu bất giác siết lại, “Sao… sao vậy ạ?”
Tần Viễn Hành không trả lời thẳng, ngược lại, anh cúi người, hai tay khẽ nâng lấy khuôn mặt cậu thiếu niên, dịu dàng nói: “Anh đã cử người đến đây rồi, nếu em mệt thì về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
Sầm Nguyễn chưa từng thấy Tần Viễn Hành nghiêm trọng như thế này bao giờ. Cậu ngẩn ngơ nhìn vào mắt anh, trong lòng nảy lên một suy nghĩ, giọng lắp bắp, rụt rè hỏi: “Dì ấy… có phải là người dì mà anh hay nhắc đến không?”
Mười phần thì đến tám, chín phần là vậy. Ngoài người dì ấy ra, cậu chưa từng nghe anh nhắc đến ai khác ở đất nước này.
Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng cậu.
May quá, may mà họ đã đến đây, nếu không, dì ấy e rằng đã gặp nguy hiểm lớn.
Sầm Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi nhanh chóng cảm thấy có gì đó không ổn. Trong mắt Tần Viễn Hành không chỉ có lo lắng, mà còn ẩn chứa thứ gì đó mà cậu không thể hiểu nổi.
Cậu lập tức nắm chặt tay Tần Viễn Hành, giọng kiên định, “Em không mệt, em không về đâu. Anh đi đâu, em sẽ đi theo đó!”
Tần Viễn Hành cũng không ngờ Sầm Nguyễn lại nhạy bén đến vậy. Anh trấn an: “Không có gì nghiêm trọng đâu, có lẽ chỉ là anh suy nghĩ quá nhiều thôi.”
Anh vừa mới biết rằng người dì mà anh quen thời đại học là người của Kỳ gia. Theo lý mà nói, bên cạnh Tang Giản Nghi hẳn phải có người bảo vệ, không thể nào lại ngất đi ở đây mà không rõ sống chết thế này được.
Gần đây giữa họ và Kỳ gia lại đang có một số mâu thuẫn.
Mà nơi này, trùng hợp thay, lại là một khu trượt tuyết ít người.
Việc gia đình Tần gia xuất hiện ở đây cũng đã được ghi lại.
Trong thời điểm nhạy cảm này xảy ra sự cố, khó mà không khiến người ta nghi ngờ.
Sầm Nguyễn không suy nghĩ sâu xa như Tần Viễn Hành, cậu chỉ quan tâm đến tình hình của người dì kia, “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện thăm dì ấy.”
Bệnh viện không xa, Tang Giản Nghi nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu. Đèn đỏ phía trên cánh cửa bật sáng, tạo nên một cảm giác căng thẳng không yên.
Tần Viễn Hành đi lo thủ tục, còn Sầm Nguyễn ngồi chờ trên ghế ngoài cửa. Cậu không rõ đã qua bao lâu, cuối cùng Tang Giản Nghi cũng được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh cao cấp. May mắn là cậu phát hiện kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng của bà.
Không hiểu sao, khi nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh còn đang mê man, trong lòng Sầm Nguyễn dấy lên một cảm xúc khó diễn tả, khiến cậu chẳng thể rời mắt. Cậu chỉ biết ngồi đó, vụng về gọt một quả táo trong phòng bệnh.
Tang Giản Nghi nhìn qua là biết xuất thân từ một gia đình danh giá, quý phái. Năm tháng dường như không để lại nhiều dấu vết trên bà, có thể hình dung vẻ đẹp rực rỡ của bà khi còn trẻ.
Sầm Nguyễn nhìn đến ngây người, tự dưng cảm thấy ở một vài khoảnh khắc, cậu và bà có chút gì đó tương đồng, nhất là ở đôi mắt và sống mũi, gần như được chạm khắc từ cùng một khuôn mẫu.
Quả thật có chút kỳ lạ.
Sầm Nguyễn suy nghĩ miên man, trong đầu thoáng qua một ý tưởng rất hoang đường, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ ngay.
Cậu bình tâm lại, tiếp tục ngồi trên ghế cạnh giường bệnh trông chừng Tang Giản Nghi.
---
Chuyện xảy ra tại khu trượt tuyết nhanh chóng lan ra trong giới, rằng Tang Giản Nghi của nhà họ Tang đã rơi xuống dốc tuyết, nguyên nhân không rõ.
Chuyện này ban đầu không phải điều gì đáng chú ý, dù gì mỗi năm trượt tuyết cũng thường xảy ra vài sự cố, nhưng lần này lại khác. Sau sự việc, Kỳ gia vừa nghe tin đã lập tức phong tỏa khu trượt tuyết.
Trùng hợp là sắp tới sinh nhật bảy mươi của ông cụ Kỳ, sự chú ý từ bên ngoài đang ở mức cao chưa từng thấy. Với động thái này của Kỳ gia, các gia tộc trong giới đều đoán rằng người gặp tai nạn hẳn phải có quan hệ mật thiết với Kỳ gia.
Một số gia tộc có thủ đoạn nhạy bén rất nhanh đã điều tra ra được rằng Tang Giản Nghi chính là con dâu của Kỳ gia, vợ của đại thiếu gia Kỳ Trấn.
Có liên hệ với Kỳ gia thì bản chất của sự việc hoàn toàn khác đi.
Đặc biệt là vào thời điểm đó, nhà họ Tần cũng có mặt tại khu trượt tuyết. Cả hai gia tộc này đều rất nổi tiếng, không tránh khỏi có người tung ra thuyết âm mưu rằng Tang Giản Nghi bị như vậy là do nhà họ Tần giở trò. Tóm lại, đủ loại lời đồn thổi.
Ông cụ Kỳ vừa nghe tin Tang Giản Nghi gặp nạn, thậm chí còn không kịp ngồi lên xe lăn, đã tức tốc cùng trợ lý chạy thẳng đến bệnh viện.
Ông cụ lo lắng vô cùng, xưa nay luôn coi trọng tình thân, tuyệt không thể chấp nhận việc người nhà mình gặp chuyện.
Nhưng khi vừa đến cửa phòng bệnh, trông thấy gương mặt của cậu thiếu niên bên trong, ông như thể bị ghim chặt tại chỗ, bàng hoàng nhìn hai người trong phòng. Không gian lúc này vô cùng yên bình và tĩnh lặng.
Ông đứng ngoài cửa nhìn vào khoảng mười giây, đang định đẩy cửa bước vào thì bỗng nghe thấy một giọng nói hơi lạ phía sau.
“Ông Kỳ, lâu rồi không gặp, không biết tôi có thể trò chuyện với ông một chút không?”
Ông cụ Kỳ quay lại, thấy Tần Viễn Hành thì ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hai gia tộc họ dù ngoài mặt là quan hệ hợp tác, nhưng thật sự rất ít khi tiếp xúc riêng tư. Ông cụ Kỳ không ngờ Tần Viễn Hành lại muốn nói chuyện với mình ngoài những vấn đề lợi ích, mà đây lại là bệnh viện, chắc chắn chuyện Tần Viễn Hành muốn nói không liên quan đến công việc.
Nhưng đó sẽ là chuyện gì đây...
Trong lòng ông cụ Kỳ mơ hồ đã có câu trả lời.
Ông ra hiệu cho trợ lý ở lại ngoài cửa phòng bệnh, còn mình thì cùng Tần Viễn Hành bước vào một phòng nghỉ ít người. “Cậu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng.”
Tần Viễn Hành không vòng vo, giọng điệu bình tĩnh và lạnh lùng nhưng lại đi thẳng vào vấn đề, “Tôi biết nửa năm nay ông vẫn luôn điều tra sự thật mười năm trước, ông đang nghi ngờ rằng có phải Sầm Nguyễn là cháu trai của ông hay không.”
Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Phải nói rằng, câu nói này của hắn đâm thẳng vào tâm tư của ông cụ Kỳ. Cái chết của Kỳ Noãn đã luôn là vết thương trong lòng ông. Khó khăn lắm mới có được chút manh mối, nhưng lại chẳng thể tiếp tục điều tra, khiến ông cảm thấy chưa bao giờ bị dồn ép đến mức như vậy.
Giờ nếu có thể trao đổi, ông không cách nào từ chối.
“Cậu muốn gì?” Ông cụ nghiêm túc hỏi.
Lẽ ra ông nên biết, nhà họ Tần không bao giờ làm ăn mà không nắm chắc phần thắng, Tần Viễn Hành lại càng như vậy. Chắc chắn rằng Kỳ gia lần này sẽ phải trả giá không nhỏ.
Tần Viễn Hành ngồi đối diện ông, thản nhiên đàm phán, “Tôi không cần gì cả, chỉ mong ông Kỳ đồng ý với tôi ba điều kiện.”
“Cậu nói đi.”
“Thứ nhất, việc Sầm Nguyễn có muốn trở về Kỳ gia hay không phải phụ thuộc vào ý muốn của em ấy, không ai trong chúng ta được ép buộc.”
Nghe vậy, ánh mắt ông cụ Kỳ thoáng qua sự băn khoăn, nhưng rõ ràng ông cũng thở phào, thái độ trở nên ôn hòa hơn đôi chút, “Điều này tất nhiên rồi, cậu ấy có muốn nhận tôi là ông hay không là quyền tự do của cậu ấy.”
“Thứ hai, nếu Sầm Nguyễn quay về, gia đình ông không được để em ấy chịu ấm ức hay thiệt thòi, nếu không, tôi sẽ đưa em ấy trở lại.” Tần Viễn Hành nghiêm túc nói: “Cậu ấy nhất định sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của Kỳ gia, nắm giữ cổ phần lớn nhất của tập đoàn nhà ông.”
Ông cụ Kỳ có chút bối rối, cả hai điều kiện đều nghiêng về quyền lợi của đứa cháu ngoan. Tần Viễn Hành rốt cuộc đang nhắm vào điều gì…
“Thứ ba, hai người có thể nhận lại nhau, nhưng việc công khai phải để tôi lo liệu, và chỉ được thực hiện sau hai năm nữa. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ở bên Sầm Nguyễn. Tất nhiên, nếu gia đình ông muốn gặp em ấy, có thể đến nước B bất cứ lúc nào.”
Ông cụ Kỳ: “?”
Điều kiện cuối cùng là gì đây?
Ông thực sự không hiểu ý nghĩa của nó là gì.
Lần đầu tiên trong đời ông cụ Kỳ gặp tình huống này, cái gì gọi là có thể nhận nhau nhưng phải công khai dưới sự kiểm soát của hắn? Cái gì gọi là trong hai năm tới hắn sẽ chăm sóc Sầm Nguyễn, còn gia đình ông muốn gặp thì phải đến nước B?!
Ông cụ Kỳ cảm thấy điều kiện này có hơi quá đáng, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không đến nỗi nghiêm trọng như ông tưởng.
Ông nhận ra mình thực sự già rồi, không tài nào hiểu nổi giới trẻ bây giờ đang nghĩ gì.
“Nếu vậy, tôi sẽ về soạn thảo thỏa thuận.”
“Tôi đã bảo trợ lý thu thập đủ bằng chứng, vài ngày nữa tôi sẽ đích thân đến tìm ông.”
“Cậu đúng là khác với những gì tôi tưởng tượng.”
Tần Viễn Hành cười nhẹ, “Như ông thấy đó.”
Ông cụ Kỳ liếc nhìn hắn, “Vậy rốt cuộc cậu nhắm vào điều gì?”
Tần Viễn Hành không trả lời, ánh mắt hướng ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng sâu thẳm bên trong lại mơ hồ khó lường.
Tần Viễn Hành đưa Sầm Nguyễn đến nước A không chỉ đơn thuần là để chơi, vốn dĩ định ở lại đây thêm mười ngày nửa tháng, nhưng Sầm Nguyễn lại nói cậu nhớ người thân…
Tần Viễn Hành yêu Sầm Nguyễn đến vậy, làm sao hắn có thể từ chối mong muốn của cậu chứ?
Hơn nữa, Tang Giản Nghi cũng đã gặp Sầm Nguyễn rồi, chuyện này cũng không thể giấu quá lâu.
Điều kiện thứ ba là để thỏa mãn lòng riêng của hắn. Hắn dùng hai năm để đánh cược, cược rằng Sầm Nguyễn sẽ thích hắn… Đến khi đó, Sầm Nguyễn sẽ không còn là con nuôi của nhà họ Tần, mà là người thừa kế mới tìm lại của Kỳ gia.
Lúc đó họ sẽ có thể đường đường chính chính ở bên nhau.
Tần Viễn Hành cố chấp, hắn không thể không có Sầm Nguyễn.
Nếu trong hai năm này hắn không thể khiến Sầm Nguyễn yêu hắn, vậy thì hắn sẽ buông tay và không còn dây dưa với cậu nữa, nhưng nhà Tần và nhà Kỳ vẫn sẽ là những đối tác hợp tác mạnh mẽ nhất.
Tần Viễn Hành suy nghĩ rất rõ ràng, có thể trên phương diện tình cảm hắn chưa làm tốt, nhưng về sự nghiệp thì hắn hoàn toàn có chỗ đứng vững chắc. Chỉ cần điều này vẫn còn, thì tương lai hắn và Sầm Nguyễn nhất định sẽ có điểm giao nhau.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Kỳ lão gia rời đi trước.
Tần Viễn Hành ngồi nguyên tại chỗ, không nói lời nào, trông vô cùng cô độc và trầm lặng.
Sầm Nguyễn vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng này, cậu bước tới, vỗ nhẹ vai người đàn ông, “Sao lại ngồi đây, có tâm sự à?”
Nhìn tình cảnh này chắc chắn là có tâm sự rồi, chẳng lẽ là vì chuyện của dì?
Sầm Nguyễn nghĩ ngợi rồi an ủi, “Bác sĩ nói dì không sao đâu, đợi dì tỉnh lại là ổn thôi. Trợ lý của dì cũng tới rồi, chúng ta là người ngoài, đợi dì tỉnh rồi đến thăm một chút là được.”
Tần Viễn Hành bỗng nắm lấy tay cậu, “Mệt không?”
Sầm Nguyễn duỗi người một cái, vai cậu hơi ê ẩm, “Lâu rồi không vận động, đúng là khá mệt.”
Cậu mệt mỏi tựa vào người đàn ông, cằm đặt lên vai hắn, có chút làm nũng, “Em mệt đến không muốn động đậy nữa rồi, muốn ăn tôm anh bóc cho, anh đút em! Rồi tối anh mát-xa cho em ngủ nhé.”
Nói xong, Sầm Nguyễn tự cảm thấy nổi da gà, không nghĩ mình có thể nói ra lời sến súa đến vậy.
Có chút tổn hại hình tượng của bản thân.
Cậu định đứng lên thì Tần Viễn Hành lại ôm lấy eo cậu, hoàn toàn chặn đường lui của cậu, khiến Sầm Nguyễn có chút ngẩn ngơ.
Sầm Nguyễn: “?”
Tần Viễn Hành nghiêm túc hỏi, “Không phải nói là mệt sao?”
Sầm Nguyễn: “À…”
Anh à! Em chỉ đùa cho vui thôi mà!
Sầm Nguyễn nào ngờ rằng chính mình lại tự gài bẫy mình. Cậu úp mặt vào cổ người đàn ông, không dám nhìn ai, và lúc Tần Viễn Hành đứng lên, sự chênh lệch chiều cao càng rõ rệt.
Với tư thế này, Sầm Nguyễn chẳng khác nào bám chặt vào Tần Viễn Hành, trở thành món “phụ kiện sống” của hắn.
Tần Viễn Hành một tay ôm chặt lấy cậu, khiến cậu không thể rời đi, chỉ có thể duy trì trạng thái đó.
Người đàn ông có sức mạnh lớn, bế cậu thiếu niên mà chẳng tốn chút sức nào, qua lớp áo, Sầm Nguyễn còn có thể cảm nhận rõ ràng bắp tay rắn chắc của đối phương.
May mà khoảng cách đến cửa bệnh viện không xa, nếu không Sầm Nguyễn chắc sẽ xấu hổ đến chết. Trước khi được đặt xuống ghế phụ, cậu một mực không dám ngẩng đầu lên.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, trong đầu Sầm Nguyễn hiện lên rất nhiều điều, cậu ngửi thấy mùi hương nam tính nơi cổ của người đàn ông, mơ màng nghĩ không biết tối nay có lại mơ giấc mơ kia không.
Những điều tốt không đến, nhưng điều tệ thì lại xảy ra, quả thật đúng như Sầm Nguyễn dự đoán.
Tối hôm đó, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trong giấc mơ, cả người cậu cứ như bị sét đánh trúng.
Cậu vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, "Sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ của em nữa rồi!"
Sầm Nguyễn nhìn quanh một vòng, rất tốt, lần này còn táo bạo hơn, trực tiếp ngay trên giường luôn. Nhưng cậu vẫn không thể thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Là anh, nhưng lại có vẻ như không phải. Cảm giác lần này không sống động như đêm trước, giống như chỉ là một nhân vật công cụ được tạo nên trong mơ, thậm chí còn không biết nói chuyện.
Không phải là người của đêm hôm trước, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Không hiểu sao, Sầm Nguyễn bỗng thấy có chút tiếc nuối.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, cậu đã tự làm bản thân hoảng sợ.
Cậu mở mắt lần nữa, trời đã hoàn toàn sáng. Sầm Nguyễn bật dậy, dường như vẫn còn chìm trong thế giới của giấc mơ.
Môi hơi khô, cậu định với tay lấy nước ở tủ đầu giường, nhưng chỉ vừa nhúc nhích một chút thì phát hiện phía dưới có điều gì đó khác lạ.
Sầm Nguyễn đột ngột cứng đờ, từ từ kéo chăn ra, và ngay lập tức nhìn thấy "người bạn nhỏ" của mình đang tỉnh táo… Điều này với một người đàn ông bình thường là rất bình thường, nhưng…
Mặt Sầm Nguyễn đỏ bừng lên, cậu nhìn chằm chằm đến cả nửa phút, rồi rất cứng nhắc đứng dậy, từ tủ lấy ra một chiếc quần mới để thay.
Trên ga giường cũng có dấu vết!
Cậu xấu hổ ôm chiếc ga giường mới đến, vụng về thay lại, tim đập dồn dập không ngừng. Đến khi xong xuôi và không còn dấu vết gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu kiệt sức ngồi phịch xuống giường, đầu óc lờ đờ như bị lỗi, từng dòng suy nghĩ chạy qua.
Giờ thì cậu có thể chắc chắn về giấc mơ đêm trước. Có vẻ như cậu đã lạc vào giấc mơ của anh trai, rồi… chuyện gì đến đã đến… Thảo nào khi tỉnh lại, cậu phát hiện ga giường đã được thay mới, hóa ra là vì lý do này.
Còn đêm qua… không còn nghi ngờ gì nữa, cậu không vào giấc mơ của ai cả, chỉ đơn thuần là mộng xuân của chính mình.
Sầm Nguyễn cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, không biết nên chấp nhận sự thật nào trước.
Thứ nhất, người trong giấc mơ trước đó là anh trai, và đêm kia anh ấy cũng mơ, hai người còn hôn nhau, cùng "giải tỏa" cho đối phương – kết luận: anh trai có lẽ thích cậu.
Thứ hai, đêm qua cậu thực sự đã mơ xuân, và đối tượng vẫn là anh trai.
Sầm Nguyễn cảm thấy mình sắp phát điên.
Cậu cố gắng bình tĩnh để phân tích, nhưng… aaahh không thể bình tĩnh được!
Giống như một con ruồi mất đầu bay vòng quanh phòng, không còn cách nào, cậu lấy điện thoại ra, định hỏi ý kiến của Thu Ninh.
—------
[Aurora: Hỏi bạn chút chuyện, là bạn của mình ấy…]
[Thu Ninh: ? Lại cái mở đầu quen thuộc này]
[Aurora: Thật sự là bạn mình mà! Bạn ấy vừa mơ giấc mơ kiểu đó, bình thường không?]
[Aurora: Hơn nữa đối tượng là anh trai không cùng máu mủ của bạn ấy.]
[Thu Ninh: Cái này nghe có hơi sốc, nhưng cũng không ngoài dự đoán...]
[Aurora: Sao lại thế?]
[Thu Ninh: Gần gũi lâu ngày nảy sinh tình cảm thôi, với lại anh của bạn ấy chắc cũng rất có sức hút chứ gì, rung động cũng là điều dễ hiểu.]
[Thu Ninh: Mình giờ chỉ tò mò anh trai bạn ấy có cảm giác gì với bạn ấy thôi?]
Sầm Nguyễn suy nghĩ một lúc rồi trả lời, [Mình cảm giác anh ấy cũng thích bạn mình một chút…]
Rốt cuộc ai lại ôm em trai mà hôn môi, hôn cổ chứ, Tần Viễn Hành đã là nam chính công trong truyện đam mỹ, chắc chắn không phải là trai thẳng.
[Thu Ninh: Đã thích nhau rồi thì cứ tới thôi! Đừng chần chừ! Đi đi bạn tôi, theo đuổi tình yêu nào!]
[Aurora: Nhưng, nhưng tầng cửa số giấy còn chưa đâm thủng mà. Chẳng lẽ mình hỏi thẳng là anh có thích mình không, muốn ở bên mình không?]
Càng nói, Sầm Nguyễn càng bị cuốn vào câu chuyện, nhưng hoàn toàn không nhận ra. Thu Ninh thấy thế cũng không đính chính, chỉ tiếp tục khuyên, [Tỏ tình thì phải để anh Tần mở lời trước chứ. Cậu cứ lơ lửng mà dẫn dắt ảnh đi. À mà hỏi một câu tế nhị này, hai cậu không cùng hộ khẩu chứ?]
[Aurora: Không cùng. Nhưng làm sao để "dẫn dắt" bây giờ?]
[Thu Ninh: Với cậu thì dễ thôi, cứ dùng chiêu lấy lùi làm tiến, ít nói chuyện với ảnh, tỏ ra xa cách một chút, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thu hút ảnh... ]
Thu Ninh từng thấy sự chiếm hữu của Tần Viễn Hành đối với Sầm Nguyễn, chỉ cần Sầm Nguyễn tỏ ra lạnh nhạt chút thôi, Tần Viễn Hành chắc chắn sẽ không kiềm chế nổi.
Sầm Nguyễn càng nghe càng thấy hồi hộp, [Làm vậy có được không nhỉ?]
Còn chưa kịp bàn tiếp thì cậu nghe thấy tiếng quẹt thẻ cửa, anh trai đã về!
Cậu vui mừng chưa đến một giây thì chợt nhớ đến chiêu mà Thu Ninh dạy, lập tức thu lại nụ cười, giả vờ nghiêm túc, đứng đắn.
Vài phút trước, nhân viên khách sạn vừa đẩy xe đồ ăn đến, Sầm Nguyễn đang ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ ăn mì nhưng ánh mắt thì không kìm được mà liếc nhìn bóng dáng ở cửa, quyết tâm thực hiện triệt để nguyên tắc "địch không động thì ta bất động."
Thường ngày, khi anh về là Sầm Nguyễn sẽ vui vẻ chào đón ngay, nhưng lần này, Tần Viễn Hành chờ mãi cũng chỉ nhận được một bóng lưng cùng một tiếng “ừm” hờ hững.
Tần Viễn Hành mím môi, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra lúc anh đi vắng sao?
Dường như Sầm Nguyễn không vui.
Có ai khiến cậu ấy giận ư?
Tần Viễn Hành thu lại nghi vấn trong lòng, gọi cậu một tiếng như mọi khi, "Sầm Nguyễn." Nhưng kết quả vẫn chỉ là một tiếng "ừm" cực kỳ lạnh nhạt.
Đôi môi của Tần Viễn Hành gần như mím thành một đường thẳng. Anh cố nhớ xem có phải mình đã làm gì khiến Sầm Nguyễn giận không.
Tần Viễn Hành dằn lại sự nghi ngờ trong lòng, gọi cậu bằng giọng như thường lệ: “Nguyễn Nguyễn.” Nhưng đổi lại, hắn chỉ nhận được một tiếng “Ừm” cực kỳ lạnh nhạt.
Tần Viễn Hành môi gần như mím chặt thành một đường thẳng. Hắn cố nhớ lại xem mình có làm điều gì khiến Nguyễn Nguyễn giận không.
Có phải lần trước trong giấc mơ hắn đã đi quá đà không?
Đối diện với chuyện liên quan đến Sầm Nguyễn, Tần Viễn Hành hoàn toàn không thể giữ được sự bình tĩnh và lý trí như khi hắn thương thảo trên bàn đàm phán, hoàn toàn mất đi phong thái thản nhiên thường ngày.
Hắn ngồi phía đối diện bàn ăn, nhanh chóng quan sát sắc mặt của cậu thiếu niên.
Biểu hiện của cậu chẳng khác gì ngày thường, cúi đầu ăn từng miếng mì, hai má phồng lên trông rất đáng yêu, chỉ là cậu quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tần Viễn Hành cảm thấy không quen.
Tần Viễn Hành vẫn tiếp tục ăn mì, nhưng thi thoảng lại kín đáo quan sát Sầm Nguyễn.
Đáng tiếc là hắn chẳng thấy được điều gì cả.
Trong lòng hắn thoáng qua một chút thất vọng, tay nắm chặt đôi đũa đến mức gần biến dạng mà bản thân hắn cũng không hề hay biết.
Đúng lúc ấy, Sầm Nguyễn ngẩng đầu lên, ánh mắt rời khỏi bát mì, lướt qua Tần Viễn Hành một cách nhanh chóng, rồi nháy mắt phải rất điệu nghệ, cực kỳ điệu đà, làm một cái nháy mắt cực kỳ đẹp.
Tần Viễn Hành: “!”
Trái tim hắn khẽ run lên.
Trong lòng Sầm Nguyễn hốt hoảng: Hỏng rồi, mình còn chưa học cách làm ánh mắt quyến rũ từ Thu Ninh, mình không biết làm đâu!
Không khí căng thẳng lập tức tan biến.
Sầm Nguyễn lo lắng nhìn lén Tần Viễn Hành một lần nữa, rồi lại nhanh chóng nháy mắt trái lần nữa, như để chắc chắn cú nháy mắt ấy có đủ quyến rũ không.
Chắc lần này đủ rồi nhỉ, quyến rũ rồi nhỉ…
Cậu còn chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe thấy tiếng đũa rơi xuống sàn, ngẩng lên chỉ thấy trong mắt Tần Viễn Hành ẩn chứa một cảm xúc mãnh liệt sắp không kiềm chế nổi.
Sầm Nguyễn: ●v●
Kể từ khi phát hiện ra Tang Giản Nghi là người của Kỳ gia, sự việc ở khu trượt tuyết đã gây chấn động lớn ở nước A. Thêm vào đó, lại liên quan đến gia tộc danh tiếng khác là nhà họ Tần, ngày càng nhiều người chờ đợi Kỳ gia đưa ra kết quả điều tra.
Dù sao thì ai cũng có mắt, không ai tin rằng Tang Giản Nghi tự ngã từ trên dốc xuống.
Vậy thì chỉ có thể là có người đứng phía sau đẩy bà để gây ra “tai nạn.”
Người ở gần Tang Giản Nghi nhất lúc đó là hai người thừa kế của nhà họ Tần, mà chính Sầm Nguyễn là người đầu tiên phát hiện và cứu bà. Tuy nhiên, vẫn có thuyết âm mưu cho rằng nhà họ Tần cố ý làm vậy để gây nhiễu dư luận, với mục đích lật đổ nội bộ của Kỳ gia.
Chỉ sau một đêm, các bài đăng phân tích về sự việc này ngày càng nhiều.
Kỳ gia ra lệnh phong tỏa thông tin và kiểm soát mức độ thảo luận, nhưng trong ngầm không thể nào ngăn cản được những tin đồn.
Các bài viết dẫn dắt dư luận rất nhiều, đã ảnh hưởng đến cổ phiếu của hai tập đoàn, những người khác dòm ngó với ánh mắt sắc lạnh, mong muốn hai tập đoàn tổn hại một phần, dù không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng đầu óc họ đã hình thành một loạt giả thuyết có lợi cho bản thân.
Các lời đồn tiêu cực về nhà họ Tần cũng rất nhiều, và người bị nhắc đến nhiều nhất là Sầm Nguyễn.
Đây là thiếu gia nhỏ tuổi của nhà họ Tần, người từng làm nổi bật tại hội nghị ở nước V với tài năng xuất sắc.
Vì không dám bàn về Tần Viễn Hành, họ chỉ biết bắt nạt người nhỏ bé, yếu thế này.
Tang Niệm Cảnh nhìn vào luồng dư luận trên mạng, môi hé ra một nụ cười khó hiểu. Đám bạn bè chẳng ra gì của hắn lần này lại có chút giá trị, có thể giúp hắn đạt được mục đích.
Hắn ghét Sầm Nguyễn, căm hận cậu cướp đi vận may chủ đạo vốn thuộc về hắn.
Lúc này không đồn đại thêm thì còn chờ gì nữa.
Đáng tiếc là tên vệ sĩ kia quá nhút nhát, chỉ dám đẩy Tang Giản Nghi xuống dốc tuyết, mà không thể lấy mạng của bà.
Tang Niệm Cảnh bây giờ rất không mong Tang Giản Nghi sống sót, bởi một khi bà tỉnh lại, bà sẽ rất khao khát tìm đứa con ruột của mình, đến lúc đó, tình cảnh của hắn sẽ càng thêm rắc rối, nền tảng cốt lõi của nhân vật chính sẽ hoàn toàn tan biến.
Lúc đó, Sầm Nguyễn sẽ thay thế hắn, trở thành nhân vật chính mới của thế giới này.
Ánh mắt Tang Niệm Cảnh lóe lên tia căm hận.
Sầm Nguyễn thật là mạng lớn, tại sao lần tai nạn xe trước không khiến cậu chết đi chứ, đám nhánh họ Tần đó đúng là vô dụng.
Cả ý thức thế giới này cũng vậy, không thể bảo vệ nổi nhân vật chính, lại để cho một kẻ vô danh dẫm lên đầu hắn.
Tang Niệm Cảnh đến giờ vẫn không thể quên được cảnh mình bị bẽ mặt trong buổi hoạt động đồng đội, sự thờ ơ của Tang Giản Nghi và sự không thừa nhận của ông cụ Kỳ gia.
Tang Niệm Cảnh căm ghét cực độ, cuộc đời hắn không nên như thế này, tất cả là do tên Sầm Nguyễn chết tiệt kia xuất hiện mới khiến cuộc đời hắn trở nên như vậy. Giá mà Sầm Nguyễn chết trong vụ tai nạn xe đó thì tốt biết bao.
Như vậy, mọi thứ sẽ vận hành theo đúng dự định ban đầu, hắn sẽ đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, có một tương lai rực rỡ.
Người thừa kế của Kỳ gia sẽ là anh, và thiếu gia lớn của nhà họ Tần cũng là của anh.
Quyền lực và vinh hoa phú quý không sao đếm xuể.
Tang Cảnh Niệm làm sao có thể từ bỏ những thứ đó chứ.
Vì vậy, khi biết Tang Giản Nghi muốn nhận lại Sầm Nguyễn, anh đã phái người đẩy bà một cái, mong sao bà nhắm mắt mãi mãi. Sau đó, anh sẽ trút toàn bộ sự nghi ngờ lên Sầm Nguyễn.
Đến lúc ấy, Kỳ gia vì cái chết của Tang Giản Nghi sẽ sinh ra ác cảm với Sầm Nguyễn, và chắc chắn sẽ không nghĩ rằng Sầm Nguyễn chính là đứa con đã mất tích hơn mười năm trước của họ.
Tang Cảnh Niệm đã tính toán kế hoạch này, nhưng anh không ngờ Tang Giản Nghi lại không chết.
Hơn nữa, còn có một số chuyện mà anh không hề hay biết, chẳng hạn như việc ông cụ Kỳ đã gặp và thậm chí xác nhận danh tính của Sầm Nguyễn.
Những ngày gần đây, Tang Cảnh Niệm luôn tìm cơ hội để ra tay với Tang Giản Nghi, nhưng lại liên tục bị các chuyện khác làm gián đoạn, khiến anh ta không thể ra tay như mong muốn.
Sau khi được cứu sống, Tang Giản Nghi hôn mê vài ngày và hôm nay mới tỉnh lại. Kỳ Trấn đã đưa bà về nhà chăm sóc, làm cho Tang Cảnh Niệm càng không có cơ hội phái người hành động.
Kỳ Trấn là người rất khôn ngoan, ông rất yêu thương vợ mình.
Chính vì Tang Giản Nghi mà bao năm qua ông vẫn đối xử khá tốt với Tang Cảnh Niệm, nhưng anh biết rõ, Kỳ Trấn chưa bao giờ xem anh như con ruột, cũng chưa từng cho anh một chút lợi ích nào.
Kỳ Trấn đã bôn ba từ khi còn trẻ, chỉ một ánh mắt của ông cũng đủ làm người ta khiếp sợ.
Tang Cảnh Niệm cũng vậy, từ nhỏ đến lớn, anh luôn sợ gặp người cha trên danh nghĩa này, anh luôn cảm thấy Kỳ Trấn có thể nhìn xuyên qua vẻ ngoài của mình để thấy được tham vọng bẩn thỉu và tham lam của anh.
Trớ trêu thay, số phận cứ đẩy đưa đúng thứ mà Tang Cảnh Niệm sợ hãi.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Kỳ Trấn đến phòng của anh.
“Cha… Cha ạ?”
Tang Cảnh Niệm trong lòng hoảng sợ nhưng cố gắng kiềm chế, cố gắng kiểm soát cảm xúc để trông bình tĩnh như thường.
Ánh mắt của Kỳ Trấn vẫn lạnh lẽo và sắc bén, khiến Tang Cảnh Niệm cảm thấy không thể nào giấu giếm, cứ như thể tất cả những toan tính của anh đều bị nhìn thấu. Trong nỗi sợ hãi tột độ, anh ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
“Con không có gì muốn giải thích sao?” Giọng của Kỳ Trấn trầm thấp, tựa như sự yên lặng trước cơn bão.
Tang Cảnh Niệm không hiểu Kỳ Trấn đang ám chỉ điều gì. Anh có gì để giải thích chứ? Hay là Kỳ Trấn đã phát hiện ra điều gì đó? Nhưng anh đã hành động rất cẩn thận, chẳng lẽ Kỳ Trấn vẫn phát hiện ra?
Trong tích tắc, Tang Cảnh Niệm chọn cách giả vờ ngây thơ, ánh mắt vô tội, gắng gượng nở một nụ cười, “Cha đang nói gì vậy? Con không hiểu.”
Kỳ Trấn tiến lên vài bước, bóng dáng của mấy vệ sĩ cũng hiện ra, họ nhanh chóng bao vây anh trong phòng, không có lối thoát.
Nhìn thấy tình hình này, Tang Cảnh Niệm hoàn toàn hoảng hốt.
“Con vẫn không chịu nhận sao? Bằng chứng đã quá rõ ràng.” Kỳ Trấn trực tiếp ném vài bản báo cáo lời khai lên bàn, Tang Cảnh Niệm run rẩy nhặt lên, đó là những lời khai chi tiết của mấy kẻ vô dụng từ đầu đến cuối vụ việc.
Tang Cảnh Niệm cố giữ bình tĩnh, trái tim đập dồn dập. Anh ta giải thích: “Nhưng cha, họ bôi nhọ Sầm Nguyễn thì có liên quan gì đến con chứ? Con không biết họ sẽ làm như vậy, con hoàn toàn không hề hay biết.”
Nhưng khi nghe thấy nội dung từ bút ghi âm trong tay Kỳ Trấn, sắc mặt anh dần dần tái nhợt từng chút một. Đó là cuộc trò chuyện trong nhà vệ sinh, giọng của từng người đều rõ ràng, rành mạch.
Nói gì mà đợi đến khi Kỳ lão gia thọ bảy mươi tuổi sẽ dạy cho Sầm Nguyễn một bài học.
Đương nhiên, đó không phải là điểm mấu chốt, mà vấn đề ở chỗ Tang Cảnh Niệm không thể hoàn toàn đổ trách nhiệm lên mấy người kia. Không ai tin rằng những hành động của họ lại không có sự liên quan gì đến anh ta.
“Anh lấy đâu ra đoạn ghi âm này?” Tang Cảnh Niệm mặt tái nhợt, vẫn cố gắng biện hộ: “Cha, con chỉ là ghét tên đó, muốn cho hắn một bài học thôi, cha không thể chỉ vì điều đó mà trừng phạt con…”
Kỳ Trấn tức đến bật cười, “Nó đã đắc tội gì với con? Làm con mất mặt rồi thì ghi hận sao?”
“Tang Cảnh Niệm, Kỳ gia dạy con hơn mười năm qua mà chỉ có được thế này thôi à? Nhỏ mọn, nóng tính, lại còn bịa đặt vu khống người khác nữa, con có vẻ gì là một thiếu gia nhà danh giá không hả?”
Tang Cảnh Niệm bị nói đến mức cảm thấy chột dạ trong giây lát, nhưng rồi sự bất mãn và oán hận tích tụ bấy lâu chạm đến ngưỡng, anh ta lớn tiếng: “Cha vốn dĩ chưa từng thừa nhận con, vậy còn bận tâm đến con làm gì nữa!”
Chỉ với một câu nói bâng quơ, anh ta đã phủ nhận toàn bộ sự nuôi dưỡng của Kỳ gia trong hơn mười năm qua. Nếu không có Kỳ gia, Tang Cảnh Niệm chỉ có thể lớn lên trong trại trẻ mồ côi, làm gì có cuộc sống đầy đủ vật chất như bây giờ.
Kỳ Trấn nghiến răng: “Vậy nên con mang lòng thù hận, sai người đẩy mẹ con xuống dốc núi, định giết bà ấy sao?”
Như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, Tang Cảnh Niệm toàn thân lạnh toát, mối thù hận vừa bừng lên liền tắt lịm, thay vào đó là nỗi sợ hãi tột cùng. Anh ta run rẩy, “Làm sao cha biết được chuyện này…”
Còn có thể làm sao nữa, Kỳ Trấn đã tự tay bắt người ngay trên chuyến bay trở về. Nếu chậm một chút, ông cũng không thể tìm được hắn.
“Tội cố ý giết người,” ông lạnh lùng tuyên bố, “còn cả vụ tai nạn xe ở V quốc lần trước, con cũng biết chuyện đó đúng không…”
“Tang Cảnh Niệm, lần này không ai cứu được con nữa đâu.”
Khi Sầm Nguyễn nghe từ miệng anh trai mình sự thật này, cậu gần như nghĩ mình nghe nhầm.
Nhân vật chính thụ định sát hại dì mà không thành, bị Kỳ gia báo cảnh sát bắt giữ.
Cậu thấy thế giới này thật quá kỳ diệu, đến mức trên mạng còn có cả tin tức đưa tin về chuyện này, ngay lập tức trả lại sự trong sạch cho nhà họ Tần. Dưới phần bình luận có rất nhiều người xin lỗi Sầm Nguyễn và chỉ trích Tang Cảnh Niệm.
Thế giới này quả là sụp đổ nhanh quá…
Sầm Nguyễn có phần bần thần, cầm theo giỏ trái cây, vì nghe nói Tang Giản Nghi đã tỉnh lại nên cậu mua ít trái cây đến thăm. Vừa bước vào khu vườn, cậu đã thấy Tang Cảnh Niệm bị cảnh sát áp giải đi ra ngoài.
Tang Cảnh Niệm nhìn thấy Sầm Nguyễn thì cảm xúc trở nên rất kích động, nhưng anh ta đã hoàn toàn thất bại, chẳng còn tương lai. Nghĩ đến đây, anh ta lại cảm thấy chán nản, trong ánh mắt tràn đầy thù hận, hướng về phía Sầm Nguyễn nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Sầm Nguyễn hơi dừng bước, không ngờ nhân vật chính lại đề nghị muốn nói chuyện với cậu vào lúc này.
Cậu cũng tò mò không biết nhân vật chính định nói gì vào lúc này.
Thấy cậu không từ chối, cảnh sát lui ra xa một chút, nhưng khoảng cách vẫn an toàn, nếu có bất trắc họ có thể kịp thời can thiệp.
Tang Cảnh Niệm đeo còng tay, chăm chú nhìn Sầm Nguyễn, giọng điệu vô cùng mỉa mai, “Bây giờ cậu chắc vui lắm nhỉ, cậu đã cướp đi vận may thuộc về tôi, cướp đi tất cả mọi thứ của tôi.”
Nghe lời nhân vật chính, có vẻ như đối phương cũng biết về thế giới trong cuốn sách. Sầm Nguyễn không phải kiểu người để mặc người khác ức hiếp, bị Tang Cảnh Niệm vu oan thế này, đương nhiên cậu không để bản thân chịu thiệt.
Cậu hỏi ngược lại: “Anh nghĩ mình xứng đáng làm nhân vật chính sao?”
Tang Cảnh Niệm ngẩn người, sau đó bực bội đến đỏ mặt: “Sao tôi lại không phải là nhân vật chính chứ? Rõ ràng là vì cậu nên tôi mới rơi vào hoàn cảnh này.”
Sầm Nguyễn nghiêng đầu, mỉm cười đáp trả: “Là tôi khiến anh sai người đâm xe tôi sao? Là tôi khiến anh tự chuốc lấy khổ trong buổi tập huấn nhóm à? Hay là tôi xúi anh đi sát hại phu nhân Kỳ gia?”
Dĩ nhiên tất cả những điều này chẳng liên quan gì đến Sầm Nguyễn, chỉ là Tang Cảnh Niệm đã mắc kẹt trong cơn oán hận và không ngừng gây rối với cậu, cuối cùng tự hại mình.
“Nếu cốt truyện chưa bắt đầu, thì anh là nhân vật chính kiểu gì chứ?”
Một loạt câu hỏi khiến đầu óc Tang Cảnh Niệm quay cuồng. Anh ta trừng mắt nhìn Sầm Nguyễn, “Cậu—Cậu sẽ bị ý thức thế giới xóa sổ, không còn sót lại gì đâu!”
Sầm Nguyễn hừ lạnh, quay lưng đi thẳng, tay xách giỏ trái cây. Tang Cảnh Niệm vẫn lẩm bẩm chửi rủa phía sau, nhưng liền bị cảnh sát nhanh chóng áp giải đi.
Khi đến cổng khu biệt thự, cậu ấn chuông cửa, đồng thời quan sát xung quanh, trong lòng thắc mắc sao anh trai cậu vẫn chưa về.
Người mở cửa là một người đàn ông trưởng thành mặc vest, Sầm Nguyễn lễ phép mỉm cười, “Cháu chào chú, cháu là Sầm Nguyễn, cháu đến thăm dì.”
Nghe đến tên Sầm Nguyễn, mắt người đàn ông thoáng đỏ, cả người toát lên vẻ bi ai không diễn tả được.
Sầm Nguyễn không để ý, cúi nhìn giỏ trái cây trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mua một ít trái cây và hoa hồng cho dì, cũng không biết anh trai cháu đã đi đâu…”
Kỳ Trấn sợ cậu mỏi tay, vội vàng đón lấy giỏ trái cây, giọng có chút khàn, “Vào đi cháu.”
Sầm Nguyễn nhạy bén cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vừa thay giày vừa quan sát khắp xung quanh.
Trên lầu có tiếng động, cậu ngẩng đầu lên, thấy Tang Giản Nghi đang không để ý đến vết thương ở tay mà chạy xuống, mặt lộ rõ vẻ sốt ruột, vừa nhìn thấy Sầm Nguyễn liền thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Trấn vội vàng bước tới đỡ bà, “Chậm thôi, chậm thôi.”
Sầm Nguyễn chớp chớp mắt, thấy phu nhân trước mặt hơi ửng đỏ trên mặt, có lẽ vì mới chạy xuống nên hơi mệt. Bà nở nụ cười rạng rỡ nhìn cậu, đưa tay ra, muốn một cái ôm, “Nguyễn à, lại đây để mẹ nhìn con nào.”