Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều (Tiểu Thiếu Gia Ngọt Ngào Chỉ Muốn Mỗi Ngày Chắn Tai)

Chương 41: Kiểm chứng



Editor: Sứa Không Não

Vào buổi tối trước ngày gặp lại, trong căn biệt thự ở thành phố A, Tang Giản Nghi đi lại không yên trong sảnh lớn, mấy người hầu xung quanh nhìn bà đầy thận trọng, sợ rằng bà lại làm điều gì đáng sợ.

Chỉ mới hôm qua thôi, phu nhân lại mất kiểm soát.

Bà đã nhầm cậu thiếu niên gặp ngoài phòng nghỉ là đứa con đã mất nhiều năm trước, và sau khi cậu rời đi, bà như phát điên, cố đuổi theo cậu, cho đến khi bảo vệ can thiệp kịp thời để ngăn lại cảnh tượng này. Ai cũng biết, đứa trẻ ấy đã không còn nữa.

Đứa bé đã chết trong trận hỏa hoạn mười mấy năm trước, không thể nào còn sống trên thế gian này được.

Khi đó, Kỳ lão không muốn dựa vào thế lực Kỳ gia mà lựa chọn tự lập, với nhiều biện pháp khác nhau, ông đã định cư ở nước B và đạt được nhiều thành tựu, tạo dựng tên tuổi và danh tiếng tại nước V. Nhưng đồng thời, ông cũng đã động chạm đến lợi ích của những doanh nghiệp khác.

Thế là họ đã âm thầm hình thành nhiều mối thù, và chính vì không điều tra được bối cảnh của ông, họ tưởng ông chỉ là người nghèo vươn lên từ đáy xã hội, nên đã nảy sinh ý đồ xấu, lên kế hoạch khiến chiếc máy bay tư nhân mà gia đình ông thường đi lại gặp tai nạn.

Nhưng vô tình ông bà Kỳ lại không lên máy bay hôm đó. Nhóm người kia phát hiện ra, liền ngay lập tức sắp xếp một vụ tai nạn xe hơi, khiến cả hai bị thương nặng, phải vào viện và hôn mê suốt gần một tuần. Khi tỉnh lại, họ lập tức quay về nước B để kiểm tra tình hình…

Nhưng kết quả vẫn chậm một bước, toàn bộ căn biệt thự đã bị cháy rụi, xoá sạch mọi dấu vết về cuộc sống của họ ở nước B, bao gồm cả đứa con chỉ mới sáu tuổi.

Ban đầu, họ không tin rằng đứa trẻ đã mất. Họ tự hỏi, có thể lúc ấy đứa bé đã không có mặt trong biệt thự chăng.

Mang theo hy vọng này, hai vợ chồng họ gắng gượng từng ngày, cho đến khi người giúp việc đích thân xác nhận rằng đứa bé đã không còn, họ mới biết rằng mọi hy vọng đều đã tắt.

Từ đó, tinh thần của Tang Giản Nghi trở nên không ổn định. Cái chết của con đã giáng cho bà một đòn quá lớn, khiến bà phải ở lại bệnh viện vừa điều trị vết thương vừa được trị liệu tâm lý.

Những năm qua, tinh thần của Tang Giản Nghi vẫn không khá hơn, bà luôn ở lại thành phố A để dưỡng bệnh, có lúc nhớ con quá, bà lại tìm đến các cô nhi viện hay khu vui chơi, những nơi có nhiều trẻ em, để xoa dịu cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Nhưng cảnh mất tự chủ như hôm qua là lần đầu tiên xảy ra, khiến người hầu đều lo lắng.

Khi ấy, phu nhân thậm chí không chịu uống thuốc, chỉ tay ra ngoài bảo rằng cậu thiếu niên kia chính là đứa con yêu dấu của bà.

Có lẽ cậu thiếu niên ấy đã nhận ra điều gì đó nên vội vã rời đi, họ chỉ nhìn thấy cậu chạy ào đến ôm lấy một bóng hình khác, rồi biến mất sau góc rẽ.

Thế lực của nhà họ Kỳ ở thành phố A rất lớn, Tang Giản Nghi không nói lời nào, lập tức dùng danh phận của mình để điều tra camera giám sát và tìm thông tin về cậu thiếu niên ấy. Nhưng danh tính của cậu thiếu niên đó dường như không đơn giản, thế lực của cậu rất lớn, đến mức họ đã sớm sắp xếp để liên lạc với quản lý cấp cao của khách sạn, trước khi bà kịp hỏi.

Phía khách sạn không dám gây sự, không dám nói một lời nào, thậm chí còn xóa luôn dữ liệu camera giám sát.

Tang Giản Nghi không cam lòng, bà dùng quyền lực của nhà họ Kỳ mới ép được một từ khóa— Tần gia.

Tần gia ở Vân Thành, nước B.

Cậu thiếu niên đó là người của Tần gia…

Cụ thể là ai thì vẫn chưa rõ.

Khi nghe thấy câu trả lời, Tang Giản Nghi thậm chí không biết nên biểu lộ cảm xúc thế nào. Nửa năm qua, những chuyện của nhà họ Tần đã ồn ào khắp nơi, dù bình thường bà ít để tâm đến chuyện thương trường cũng đã nghe qua.

Phân nhánh của nhà họ Tần gần như sụp đổ, chỉ còn lại hai người của gia tộc chính, xét theo tuổi thì cậu thiếu niên mà bà gặp ngày hôm qua chắc chắn là thiếu gia nhà họ Tần, Sầm Nguyễn .

Hơn nữa, cậu còn là con nuôi.

Tuổi tác cũng trùng khớp.

Nhận thức này như một cú sốc đánh thẳng vào tâm hồn Tang Giản Nghi, mang đến cảm giác rùng mình lan tỏa khắp người. Bà cảm thấy chắc chắn Sầm Nguyễn chính là đứa con trai thất lạc bao năm của mình, bà không thể nào nhận nhầm được. Nhưng tại sao không ai chịu tin bà?

Suốt cả ngày, cảm xúc của Tang Giản Nghi rất phấn chấn, đến mức gần như muốn dẫn người đi gặp Sầm Nguyễn để chất vấn xem cậu có thực sự là con của bà không.

Bà gọi cho chồng mình, người đang làm việc ở bên ngoài, để bàn bạc xem phải làm sao để thương lượng với nhà họ Tần.

"A Trấn, công việc của anh thế nào rồi? Em có chuyện muốn bàn với anh."

Giọng người bên kia điện thoại dịu lại, có vẻ như hắn đang xem tài liệu, có tiếng lật trang giấy vọng qua, "Sao thế? Anh chắc là hai ngày nữa sẽ về, cũng đã chọn quà xong cho lễ thượng thọ của cha rồi."

Tang Giản Nghi phấn khởi nói: “Anh mau về nhé, em hình như đã tìm được Nguyễn Nguyễn rồi!”

Kỳ Trấn chợt ngưng thở, ánh mắt hiện lên nỗi xót xa. Hắn cảm thấy bệnh tình của vợ mình có lẽ lại nặng thêm, nhưng bác sĩ đã dặn là không được kích thích tinh thần của bà mà phải cố gắng thuận theo lời bà, nên hắn giả vờ vui mừng, giọng điệu vẫn khó giấu nổi lo lắng.

"Vậy sao? Để anh hoãn hết lịch trình lại, ngày mai về sớm, được không? Em đừng vội vàng làm gì cả nhé."

Tang Giản Nghi có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, đáp: "Được, vậy anh mau về nhé. Nhìn thấy Nguyễn Nguyễn chắc chắn anh sẽ vui lắm, thằng bé y hệt như hồi nhỏ vậy."

Bà lại nói: "Anh nói xem em có nên nói cho ông biết không… Thôi vậy, đợi chúng ta kiểm tra DNA và xác minh sự việc đã, rồi cho ông một bất ngờ cũng được."

"Được thôi."

Hai người trò chuyện thêm vài phút rồi cúp máy. Lúc này, Tang Cảnh Niệm bước vào từ ngoài cửa, nhìn thấy Tang Giản Nghi liền nở một nụ cười ngoan ngoãn, “Mẹ, mẹ đang nói chuyện với cha à?”

Anh vừa muốn gần gũi nhưng cũng sợ bà phản ứng lạnh nhạt, đành ngồi xuống sofa bên cạnh bà và hỏi thăm tình hình sức khỏe thêm vài câu.

Người tinh ý có thể thấy rằng Tang Giản Nghi hiện tại đang rất vui, khóe miệng luôn nở nụ cười. Nhìn biểu hiện này của bà, không hiểu sao trong lòng Tang Cảnh Niệm lại dấy lên một cảm giác bất an.

Anh chưa bao giờ thấy Tang Giản Nghi cười như vậy.

Chưa bao giờ.

Tang Cảnh Niệm mím môi, thử hỏi dò: "Mẹ gần đây có chuyện gì vui sao?"

Tang Giản Nghi nhấp một ngụm trà nhưng không nói rõ, chỉ làm vẻ thần bí: “Đến lúc đó con sẽ biết thôi.”

“À, mẹ ơi, con nghe nói mẹ đã đấu giá được chiếc vòng cổ sapphire trị giá năm mươi triệu…” Tang Cảnh Niệm suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nhịn được mà dò hỏi, ánh mắt hiện lên chút mong đợi, nhưng lại vòng vo nói: "Mẹ có phải rất thích món này nên giữ lại sưu tầm phải không?"

Vừa nghe vậy, nụ cười của Tang Giản Nghi lập tức phai nhạt. Bà khéo léo che giấu bằng cách thổi nhẹ vào tách trà còn nóng. Bà tất nhiên hiểu rõ tâm tư của đứa con mà mình nuôi nấng. Bình thường, những gì cậu thích, bà đều đáp ứng, nhưng lần này thì không được.

Bà gần như mỗi tháng đều mua quà cho đứa con đã khuất Nguyễn Nguyễn của mình. Những món đồ quý giá đã có thể chất đầy một căn phòng. Là một người mẹ, bà tự nhiên muốn dành những thứ tốt nhất cho đứa con mình yêu nhất, dù đứa bé ấy đã không còn.

Dù bà rất yêu chiều Cảnh Niệm, nhưng chuyện này đã chạm đến giới hạn của bà rồi.

Không chút do dự, Tang Giản Nghi nói với một chút áy náy: "Sau này nếu con muốn gì, cứ nói với mẹ, mẹ sẽ mua cho con. Nhưng vòng cổ ở buổi đấu giá thì… không được."

Nụ cười của Tang Cảnh Niệm cứng lại trong chốc lát. Sự xấu hổ khi bị từ chối như xộc thẳng lên đầu, khiến anh ta thấy vô cùng khó xử. Cậu cố gắng gượng cười, "Cảm ơn mẹ, con hiểu rồi."

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên WordPress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)

---

Lại là người đó, lại là người đó nữa!

Tại sao người đã mất mà vẫn có nhiều người nhớ thương đến vậy chứ?

Trong lòng Tang Cảnh Niệm dâng lên sự ghen tức. Dù đã được nhận nuôi bao lâu nay, anh vẫn chưa bao giờ được gia đình họ Kỳ công nhận, vẫn giữ họ của Tang Giản Nghi. Ở bên ngoài, anh thậm chí không dám nói mình thuộc gia tộc họ Kỳ, một gia tộc có thế lực mạnh mẽ như vậy tại quốc gia A, tại sao anh lại không thể hòa nhập được?

Bao năm qua, anh vẫn sống dưới cái bóng của người đã chết ấy, và có lẽ cả đời này sẽ mãi bị ràng buộc bởi điều đó.

Tang Cảnh Niệm không cam lòng, rõ ràng ý thức thế giới đã nói rằng anh là nhân vật chính trong cuốn sách, người sẽ đạt được vinh quang mà không ai có được, và người mà anh ta thầm yêu rồi sẽ trở thành người yêu của anh ta…

Nhưng giờ đây, không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó. Đặc biệt là lần tụ tập của câu lạc bộ lần trước, anh đã mất hết mặt mũi trước mặt Sầm Nguyễn. Chưa kể, Tần gia còn phái người đến đe dọa rằng nếu anh còn dám khiêu khích Sầm Nguyễn, kết cục sẽ rất thảm.

Ánh mắt Tang Cảnh Niệm lộ vẻ căm hờn, tay bấu chặt vào sofa, nhưng nhanh chóng giấu nhẹm cảm xúc này đi.

Ý thức thế giới còn nhấn mạnh rằng, Sầm Nguyễn chính là đứa con của Kỳ gia, và cảnh báo anh tuyệt đối không được để Sầm Nguyễn nhận ra mối liên hệ với gia đình họ Kỳ, nếu không vận mệnh nhân vật chính của anh sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Nghĩ đến điều đó, Tang Cảnh Niệm càng thêm ghét Sầm Nguyễn, ghét cả Tang Giản Nghi, người luôn thiên vị, và cả ông già họ Kỳ, người đến giờ vẫn không chấp nhận cậu.

Không được, cậu phải nghĩ cách.

Cậu không thể mãi bị động như thế này.

***

Trong khách sạn, Sầm Nguyễn mặt đỏ bừng, ôm lấy chiếc gối. Những ký ức đêm qua cứ như một cuộn phim liên tục phát lại trong đầu cậu, như thể một hình thức xử phạt công khai.

Mộng xuân thì không nói làm gì, nhưng người trong mộng lại là Tần Viễn Hành, trung tâm của thế giới này! Sao cậu dám có những ý nghĩ đen tối như vậy về hắn chứ?

Sầm Nguyễn  tự trách mình trong lòng.

Không biết bao lâu sau, cậu mới bình tĩnh lại và bắt đầu ngồi xếp bằng để phân tích tình hình.

Thứ nhất, cậu có thể vào giấc mơ của người khác, đồng thời cũng có thể kéo người khác vào giấc mơ của mình. Vậy nên cậu không thể xác định liệu giấc mơ tối qua là do mình gây ra hay… Nhưng khả năng đó là giấc mơ của mình lớn hơn.

Dù sao thì cậu cũng đã vài lần xao động trước những khoảnh khắc bên anh trai, hơn nữa cậu cũng đang ở độ tuổi mới lớn, ở độ tuổi này con trai có cảm giác đó là điều rất bình thường.

Sầm Nguyễn kiềm chế sự xấu hổ, tiếp tục phân tích.

Thứ hai, tại sao cậu lại có thể chia sẻ giấc mơ với người đàn ông ấy? Những lần gặp người quản gia của gia đình họ Kỳ đều là vì họ có công nghệ đó, nhưng còn người đàn ông ấy thì sao? Liệu hắn cũng đã phát triển thiết bị tương tự chăng?

Thứ ba, tại sao người cuối cùng trong giấc mơ lại là anh trai? Trước đây người trong giấc mơ đều là anh ấy sao?

Nghĩ đến khả năng này, Sầm Nguyễn không khỏi hít một hơi lạnh. Cậu nhớ rõ mình đã làm bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ trong những giấc mơ đó… Nếu kể ra thì đó sẽ là ký ức xấu hổ đến mức ám ảnh cậu cả đời.

Và quan trọng nhất là, đó là anh trai của cậu!

Liệu đối phương trong giấc mơ có nhìn rõ mặt cậu không? Vừa nghĩ đến điều này, Sầm Nguyễn  lập tức tự phủ nhận. Nếu anh trai thực sự có thể nhìn thấy mặt cậu, cậu đã sớm bị bóp cổ chết rồi, làm sao còn sống đến giờ chứ.

Sầm Nguyễn tự an ủi mình như vậy trong lòng.

Chưa kịp hoàn toàn bình tĩnh lại, tiếng bíp khi quẹt thẻ cửa vang lên. Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, lưỡng lự hai giây rồi mới bước ra từ phòng, lấp ló sau tường và thò đầu ra, "Anh ơi?"

Mái tóc lòa xòa của cậu hơi rối, buông lỏng trên trán. Lúc này, cậu nắm lấy mép tường, nghiêng đầu lộ ra gương mặt tinh khôi, động tác chẳng khác nào một chú mèo con nhỏ bé, đáng yêu.

Đặc biệt là tiếng gọi khe khẽ đó, khiến trái tim Tần Viễn Hành mềm nhũn ngay lập tức.

Anh thay giày, cười trêu: "Sao thế, ngủ đến tận trưa sao?"

Sầm Nguyễn lắc đầu, phồng má phản bác: "Em dậy từ sớm rồi, đâu có ngủ tới giờ."

Tần Viễn Hành nhìn cậu từ trên xuống dưới, nụ cười không hề tắt, "Vậy sao em vẫn mặc đồ ngủ?"

Sầm Nguyễn cúi đầu nhìn, lập tức á khẩu, chẳng biết nói gì thêm. Tất cả là do cậu, sáng nay bị giấc mơ chết tiệt đó làm cho tâm trí cậu hoang mang, thậm chí quên cả việc thay đồ ngủ.

Tình cảnh thế này khiến Sầm Nguyễn quên hết cả chút xấu hổ ban nãy, hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc xấu hổ ban đầu.

Cậu chống nạnh, dõng dạc: “Em đói rồi, trưa ăn gì?”

Dáng vẻ này càng giống như một chú mèo nhỏ ngang bướng, được nuông chiều mà không làm người khác thấy khó chịu, ngược lại chỉ muốn xoa bụng cậu và nghe cậu làm nũng.

Ánh mắt Tần Viễn Hành tối sầm, hắn lại nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Không biết Sầm Nguyễn còn nhớ không…

Liệu cậu có cảm giác gì chăng?

Tần Viễn Hành khẽ lắc đầu, giấu đi những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu, mặt không lộ chút sơ hở nào. Hắn muốn thử thăm dò xem Sầm Nguyễn sẽ có cảm xúc thế nào với hắn.

Hắn cười đáp: “Đi thôi, bảo đảm sẽ cho chú mèo ham ăn này ăn no nê.”

Sầm Nguyễn đỏ bừng tai, lẩm bẩm: "Ăn thì ăn, sao gọi thân mật vậy chứ."

Cậu vẫn chưa quen, nhất là sau chuyện đêm qua.

Cậu liếc nhìn phong cách ăn mặc của Tần Viễn Hành, rồi tìm bộ đồ cùng màu trong tủ đồ, đến khi mặc vào mới nhận ra hành động của mình.

Mẹ ơi, cậu đang làm cái gì vậy chứ!

Sao lại phải mặc đồ giống như đồ đôi với anh ấy chứ!

Điên rồi điên rồi!

Là cậu điên hay là thế giới này điên rồi!

Sầm Nguyễn cảm thấy bộ đồ này như nóng phỏng tay, vừa định thay ra thì giọng của Tần Viễn Hành từ bên ngoài vọng vào, "Sao lâu vậy, Sầm Nguyễn, em ổn không?"

Sợ anh bất ngờ mở cửa bước vào, Sầm Nguyễn vội đáp, "Được rồi được rồi, em thay xong rồi!"

Cậu thở dài một hơi, miễn cưỡng mở cửa bước ra.

Tần Viễn Hành thấy cách ăn mặc của cậu, trong ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.

Sầm Nguyễn liền lên tiếng giải thích trước: "Anh em mình mặc đồ đôi, anh thấy sao?"

Tần Viễn Hành ngừng lại một giây, rồi mỉm cười trả lời: "Đẹp lắm."

Nhận được câu trả lời mong muốn, Sầm Nguyễn hài lòng gật đầu, đi trước vài bước. Cậu sợ nếu không nhanh chóng rời đi, kỹ năng diễn xuất vụng về của mình sẽ bị lộ mất. "Đi thôi, đi thôi, em đói sắp chết rồi."

Bước đi vội vàng, suýt chút nữa cậu tự vấp vào chân mình.

Tần Viễn Hành làm sao không nhận ra Sầm Nguyễn đang nghĩ gì chứ? Hắn chỉ là không vạch trần, đồng thời cũng thầm vui mừng trong lòng vì có lẽ Sầm Nguyễn thật sự có chút thích hắn.

Tuy nhiên, hắn sẽ từ từ dẫn dắt Nguyễn.

Tần Viễn Hành chưa từng có một khao khát mãnh liệt như vậy. Chỉ nhìn thấy bóng lưng của chàng trai trước mắt, hắn đã muốn lao đến ôm chặt và hôn cậu thật lâu.

Nhưng không được, hắn phải kiềm chế.

Sầm Nguyễn hoàn toàn không biết rằng mình đang bị một con sói xám lớn để ý, cậu vẫn đắm chìm trong thế giới của mình.

Ở A quốc có rất nhiều món ăn đặc sản, Sầm Nguyễn tìm đến một nhà hàng nổi tiếng với nhiều đánh giá tốt, rồi hào hứng gọi một loạt món trông vô cùng bắt mắt.

Sầm Nguyễn nhận thấy, Tần Viễn Hành rất nhiệt tình gắp đồ ăn cho cậu, đĩa nhỏ của cậu chất đống như một ngọn núi nhỏ, đúng thật là muốn cho "chú mèo nhỏ tham ăn" này được ăn no.

Với đồ ăn ngon trước mặt, Sầm Nguyễn cảm thấy vô cùng thoải mái, no bụng rồi, cậu thậm chí còn trở nên mạnh dạn hơn, muốn thử thăm dò như kế hoạch buổi áng, “Anh ngủ ngon không đêm qua?”

Tần Viễn Hành đang bóc tôm thì dừng tay một chút, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

Sầm Nguyễn thấy vậy, trong lòng mừng rỡ!

Thế là cậu làm ra vẻ ngây thơ như đã chuẩn bị sẵn lời thoại từ lâu, “Chỉ là hỏi thôi, dù sao chúng ta là người trong nhà mà, quan tâm nhau là chuyện bình thường mà.”

“Cũng ổn, mơ thấy giấc mộng đẹp.” Tần Viễn Hành nhàn nhạt đáp.

Sầm Nguyễn trong lòng hít một hơi lạnh.

Tần Viễn Hành không trả lời trực tiếp, định đặt con tôm đã bóc vào đĩa nhỏ của Sầm Nguyễn, nhưng cậu thấy đĩa nhỏ đã quá đầy nên nghiêng người tới và trực tiếp cắn lấy đuôi tôm từ tay hắn.

Cậu còn nói qua miệng đầy thức ăn, “Cảm ơn anh!”

Yết hầu của Tần Viễn Hành khẽ chuyển động, môi mỏng của chàng trai vô tình chạm vào ngón tay hắn, mang lại một cảm giác tê tê như điện giật.

Hắn lại nhớ đến hình ảnh Sầm Nguyễn trong mơ, đôi mắt lấp lánh khiến người ta mê đắm, một động tác đơn giản thôi đã khiến khả năng tự kiềm chế của hắn gần như sụp đổ.

Đúng là quá sức chịu đựng.

Cuộc đời này, hắn thực sự đã bị Nguyễn làm cho đầu hàng rồi.

Trước đây Tần Viễn Hành chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích ai đó đến mức này, thích đến mức sẵn sàng làm mọi thứ vì người đó.

Hắn vốn là người rất lý trí, nhưng khi đối mặt với Sầm Nguyễn, lý trí đó như tan biến.

Sầm Nguyễn ăn hết tôm, vui vẻ rồi lại bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên thử thăm dò thế nào. Cậu mạnh dạn tiếp tục câu chuyện, “Giấc mơ đẹp gì vậy, cho em nghe với.”

Thế nhưng, Tần Viễn Hành chỉ chậm rãi nói, “Không nhớ rõ.”

Sầm Nguyễn: “?”

Sầm Nguyễn chưng hửng.

Cậu không tin hỏi lại, “Chẳng phải giấc mơ đẹp sao, tại sao lại quên được chứ!?”

Tần Viễn Hành nhướng mày, “Chẳng lẽ Nguyễn nhớ rất rõ các giấc mơ của mình?”

Sầm Nguyễn lập tức nói, “Đúng vậy, trí nhớ của em rất tốt nên chắc chắn là nhớ rất kỹ!”

Vừa nói xong, cậu nhìn thấy trong ánh mắt của Tần Viễn Hành một nụ cười không thể che giấu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, nhìn lại thì chẳng thấy gì cả.

Sầm Nguyễn: “…”

Sao tự nhiên lại thấy như bị mắc bẫy nhỉ.

Tần Viễn Hành nói: “Thì ra Nguyễn Nguyễn giỏi đến mức vậy, ngay cả giấc mơ đêm qua cũng nhớ được cơ à.”

Sầm Nguyễn hơi bối rối, sao cậu lại cảm thấy giọng của anh trai có chút bất lực, như thể đang lo lắng rằng cậu quá ngây thơ, dễ bị lừa vậy.

Đột nhiên món ăn không còn ngon nữa.

Sầm Nguyễn mơ hồ nhận ra ý tứ trong lời nói của Tần Viễn Hành. Đùa giỡn cậu như vậy, chẳng phải ý là người trong giấc mơ đó chính là anh trai hay sao!!

Cậu cũng không biết liệu có phải mình suy nghĩ quá nhiều không. Cậu thật muốn nói thẳng ra, nhưng không thể! Sầm Nguyễn không đủ mặt dày để nói mấy chuyện như thế.

Cậu ngập ngừng, định nói rồi lại thôi, không muốn chịu thua nên nói: “Anh không muốn biết em mơ thấy gì tối qua sao?”

“Thế em mơ thấy gì?” Tần Viễn Hành vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt dừng trên cái chân cua trong tay, sau khi bóc xong lại đặt vào đĩa nhỏ.

Hắn bình tĩnh và chín chắn đến kỳ lạ, còn Sầm Nguyễn lại như một đứa trẻ được hắn chiều chuộng chơi đùa.

Đúng là, họ thực sự có mối quan hệ anh em.

Sầm Nguyễn thầm bổ sung thêm câu đó trong lòng.

Thấy đối phương bình thản như vậy, cậu không chắc liệu mình có suy nghĩ quá nhiều không. Nhỡ đâu người trong giấc mơ kia không phải là anh ấy, mà chỉ là một giấc mơ hão huyền thôi.

Sầm Nguyễn vốn rất nhạy cảm, không muốn mất mặt thêm nữa.

Thế là cậu nói: “Em mơ thấy người nhà mình.”

Cậu còn bổ sung thêm: “Người nhà có quan hệ huyết thống với em.”

Cậu bắt đầu nhớ đến cha và những anh chị em dưới địa phủ, chưa bao giờ rời nhà lâu như vậy, cậu cảm thấy khó chịu không biết bày tỏ cùng ai.

Nhưng lời này lại mang ý nghĩa khác trong tai Tần Viễn Hành. Động tác của hắn trở nên chậm lại, ánh mắt tối lại một chút, “Đừng lo, rồi em sẽ gặp lại họ.”

Hắn đã có được chút manh mối về sự thật, nhưng vẫn cần thêm sự xác nhận.

Sầm Nguyễn nghe vậy, xúc động không thôi.

Đúng rồi, cậu sẽ trở về địa phủ sớm thôi.

Hu hu hu, anh trai tốt quá.

“Vài ngày nữa anh sẽ dẫn em đi gặp dì ấy.”

“Được, chúng ta cũng có thể đón Tết ở bên dì ấy luôn.”

Đây là lần đầu tiên Sầm Nguyễn đón Tết trên dương gian, cậu có chút phấn khích, đã chuẩn bị nhiều kế hoạch để tận hưởng không khí Tết, như thể muốn trải qua tất cả những gì một cái Tết có thể mang lại trong đời.

Sau khi ăn xong, Tần Viễn Hành dẫn Sầm Nguyễn đi chơi ở nhiều nơi vui vẻ. Cả hành trình vô cùng thoải mái, hoàn toàn không biết rằng nhà họ Kỳ vẫn đang âm thầm theo dõi.

Sau mấy ngày rong chơi, ăn uống thoả thích, Sầm Nguyễn đã kiệt sức. Cậu thấy trong các hoạt động vui chơi, chỉ có trượt tuyết là sở thích lớn nhất của cậu. Mặc dù cậu chơi không giỏi nhưng cậu vẫn thích tưởng tượng mình trượt tuyết một cách ngầu lòi.

Lần này, Sầm Nguyễn đến một khu trượt tuyết lớn hơn, phí vào cổng cũng cao hơn gấp đôi nên rất ít người. Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy vài bóng người lác đác, tạo cho cậu cảm giác như đang bao trọn cả khu trượt tuyết.

Tần Viễn Hành không đứng quá xa, thấy Sầm Nguyễn nói khát nước nên hắn đi mua nước cho cậu.

Lúc này đúng thật chỉ còn cậu một mình trên thế giới này.

Sầm Nguyễn đang từ từ di chuyển bằng ván trượt, bỗng thấy một dốc nhẹ ở phía xa, rất thích hợp cho một người mới như cậu. Cậu từ từ lướt tới đó, định thử thách một phen, nhưng khi đến gần mới thấy dốc này hơi cao hơn cậu nghĩ, hoàn toàn không phải tầm của một tay chơi nghiệp dư như cậu có thể chinh phục.

Sầm Nguyễn biết rõ khả năng của mình, định quay lại thì thấy ở dưới dốc có người nằm bất tỉnh.

Người đó mặc áo trắng, gần như hòa vào tuyết, nếu không thấy đầu lộ ra thì Sầm Nguyễn đã không phát hiện ra có người ở đó.

Tim cậu đập nhanh, vội bấm nút khẩn cấp để gửi định vị cho người phụ trách.

Sau đó cậu trượt qua một dốc nhẹ hơn để xuống tới chỗ người đó, hành động nhanh nhẹn tiến đến bên cạnh.

Đó là một người phụ nữ bảo dưỡng tốt, nhìn có vẻ rất quý phái, từ trang phục đến trang sức đều toát lên rằng bà không phải người bình thường.

Sầm Nguyễn không biết gì về sơ cứu, chỉ có thể phán đoán sơ bộ rằng có lẽ bà bị ngã từ trên xuống, không biết có gãy xương hay bị thương ngoài da không, cậu không dám di chuyển cơ thể bà, sợ gây tổn thương thêm.

Cậu khẽ ngồi xuống kiểm tra xem bà còn dấu hiệu sống không, may quá, bà vẫn còn thở, dù hơi thở yếu ớt nhưng cũng là một tia hy vọng.

Trong khi cậu vẫn đang bấm nút khẩn cấp, người phụ nữ dường như có chút ý thức, mắt hơi mở ra, giọng nói yếu ớt thì thầm vài từ, Sầm Nguyễn liền ghé sát để nghe.

“Nguyễn… Nguyễn Nguyễn…”

Từng từ ngắt quãng, như thể đó là tên của một người.

Sầm Nguyễn nhíu mày, không nghe rõ lắm.

Sang Giản Nghi trước mắt mờ mịt, chỉ thấy lờ mờ bóng dáng ai đó, bà cố gắng để nhìn rõ xem người đó là ai.

Sầm Nguyễn lập tức nói: “Sẽ có người đến cứu dì nhanh thôi, cố gắng lên!”

Khuôn mặt cậu lộ vẻ căng thẳng, liên tục nhìn xung quanh, chờ đội cứu hộ đến. Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với tình huống như vậy, nói không hoảng sợ là không thể.

Sang Giản Nghi đột nhiên nắm lấy tay áo của Sầm Nguyễn, trong khoảnh khắc ấy bà nhìn rõ gương mặt trước mặt mình, chính là cậu thiếu niên đã gặp trong phòng nghỉ hôm đó! Cũng chính là đứa con của bà!!

Cuối cùng bà đã gặp lại con mình rồi!

Sầm Nguyễn đang chăm chú nhìn vào màn hình định vị, không lâu sau cậu thấy đội cứu hộ xuất hiện từ xa, cậu vẫy mạnh tay phải, cố gắng để họ đến nhanh hơn.

Cậu cúi xuống trấn an Tang Giản Nghi, “Dì đừng sợ, cố gắng lên, sắp được cứu rồi!”

Tang Giản Nghi siết chặt tay áo của cậu không buông, khóe mắt đã đỏ lên, bà khó khăn cất lời, “Con ơi, cuối cùng con cũng… trở lại tìm mẹ…”

Có lẽ vì khoảng cách gần, Sầm Nguyễn nghe được câu này, cậu nhìn bà với vẻ khó hiểu, “Dì đang nói gì vậy?”

“Nguyễn… Nguyễn Nguyễn…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv