Thị nữ cúi đầu giơ cao cánh tay, duy trì chỉ có nữ hài mới sinh, tuy vừa sinh ra rất nhẹ, nhưng qua trong chốc lát, nàng cũng cảm giác hai tay run lên. Nhưng hoàng hậu không tiếp nàng cũng không dám thu tay, hai tay run rẩy, lại càng sợ hài tử bị té, đây chính là tội diệt tộc a.
Trong cung yên tĩnh lại, chỉ có tiếng khóc của nữ hài vừa sinh ra, đang phiêu đãng trong cung. Một tiếng lại một tiếng khóc nỉ non, khàn cả giọng. Ngoài cửa truyền đến tiếng người, thái giám đã hô lên:
- Bệ hạ giá lâm! Nguồn tại http://Truyện FULL
Trên trán của thị nữ đã đổ mồ hôi lạnh, rốt cục cảm thấy hai tay chợt nhẹ, thời điểm này nghe được tiếng bước chân, nàng chỉ nhìn thấy một đôi giầy sáng, cho nên càng cúi đầu quỳ ở một bên, không biết có phải ảo giác hay không, mơ hồ nghe được, vị hoàng hậu nương nương ôm nữ hài vào trong ngực, có chút thở dài.
Tất cả hài nhi của hoàng gia sinh ra không lâu, đều do thái y tiến hành kiểm tra một phen, Thái y già nhất trong thái y viện nói ra hai chữ nữ nhân, đứa nhỏ này, có nguy cơ chết non. Vào thời đại y học lạc hậu này, loại chuyện này, cho dù là hòng gia cũng gặp phải thường xuyên.
Nữ nhân chỉ gật đầu nhàn nhạt, liền giao hài tử cho vú nuôi, sai người khen thưởng thái y.
Nhưng đứa nhỏ này cũng không có chết non, ngược lại lớn lên một chút, chỉ dễ sinh bệnh hơn so với nữ hài tử khác, vô số lần bệnh trạng triền miên, hấp hối. Nhưng lại một lần nữa khôi phục trong kỳ tích, thái y đoán nói chết non, nhưng không có xuất hiện.
Hoàng thất không giống dân gian, cho dù là nữ tử, cũng được giáo dục rất tốt. Trong đám công chúa có tuổi tác giống nhau, thậm chí là hoàng thân quốc thích khác tụ tập lại, cùng học tập trong thư viện của hoàng gia, do lão sư chuyên môn dạy cho các nàng học chữ, quy củ lễ nghi.
Trong đại điện, công chúa xinh đẹp mà nhu nhược, đang mặc hoa phục ngồi ở vị trí gần cửa sổ, sắc trời chiếu sáng da thịt trắng nõn của nàng, gần như trong suốt, hai con ngươi mở to thanh tịnh như nước, trong nữ tử xuất thân cao quý ở đây, cũng không lấn át được nét xinh đẹp của nàng.
Đây là vị trí tốt nhất trong đại điện, thực sự không phải bởi vì nàng thừa kế dung mạo xinh đẹp của mẫu thân nàng, mà là vì mẫu thân của nàng không lâu trước đó vừa mới sinh hoàng tử, triệt để đoạn tuyệt hy vọng xa vời của chư phi trong nội cung, nàng sẽ là tỷ tỷ duy nhất hoàng đế tương lai của Đại Hạ, có lẽ một ngày nào đó, được gọi là trưởng côn chúa.
Nhóm phi tần trong hậu cung phải phủ phục dưới chân của nàng, cũng nhìn thấy gương mặt gạng rỡ của chủ nhân hậu cung đang cười, nhưng các nàng cảm thấy oán hận, cho nên dùng phương thức khác thổ lộ với hài tử của mình, huống chi hài tử trời sinh đã hiểu được ghen ghét, hơn nữa có đôi khi so với người trưởng thành còn tàn khốc hơn. Cho nên vui đùa càng độc ác hơn trước, nàng mềm yếu chính là cái cớ duy nhất.
Rốt cuộc công chúa nhịn không được tố khổ với mẫu thân của mình, nữ nhân mẫu nghi thiên hạ chỉ lo chọc cười hài tử trong ngực của mình, thản nhiên nói:
- Biết rõ.
Mặc dù công chúa có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu được có chút an ủi. Cảm thấy mỹ mãn trở về tiếp tục tiến hành học tập của mình, đó cũng là lần cuối cùng nàng tố khổ với mẫu thân của mình.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Phát sinh chuyện gì?
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ba ngày sau đó, hoàng hậu triệu tập tất cả phi tần trong nội cung, có hai phi tần bị đánh chết, một phi tần bị đày vào lãnh cung, không thể đi ra. Nhu Gia vì chuyện này bị bệnh nặng một hồi, nằm trên giường suốt một tháng.
Trong nội tâm Hứa Tiên phát lạnh, đã có thể đoán được tràng cảnh kế tiếp, Nhu Gia bị cô lập a, thậm chí khi bị khi phụ càng không dám tố khổ với mẫu thân, nhưng vẫn hỏi:
- Sau đó thì sao?
Doãn Hồng Tụ cười khổ, nói:
- Về sau ta về Hàng Châu.
Hứa Tiên thở dài, tâm lý của vị hoàng hậu nương nương kia thật vặn vẹo, loại "Sủng ái" này quả thực là muốn chết, nhưng so sánh với nhau, khi hắn còn bé bị tỷ tỷ câm chổi lông gà đuổi đánh khắp nơi, có thể xem như may mắn! Nhu Gia trông nom nàng, có thể có tính cách hiện tại, đã là phi thường không dễ dàng.
Doãn Hồng Tụ cũng nhìn ra suy nghĩ của hắn, thở dài nói:
- Cô cô cũng không phải người xấu, nhưng ở trong hậu cung, nàng cũng không có biện pháp.
Hậu cung hiểm ác không thấp hơn con đường làm quan, một bước vô ý thì có thể chết oan chết uổng.
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Có lẽ vậy! Ta thấy nàng quá chú trọng quyền lợi của mình. Cho nên bỏ qua cảm thụ của Nhu Gia.
Hoàng hậu có thể chuyên sủng mấy chục năm trong hậu cung, tự nhiên là thủ đoạn phi phàm, giết người cái gì đó, cũng thành thói quen. Nhưng với trí tuệ của nàng chẳng lẽ không hiểu được hậu quả hya sao, nàng căn bản muốn muộn chuyện thái tử vừa sinh để lập uy mà thôi, cho nên phóng Nhu Gia tới tình trạng này. Thiên tính của hoàng gia, quả nhiên vô cùng đạm mạc.
Bỗng nhiên Doãn Hồng Tụ cũng tức giận, nói:
- Nếu không có đàn ông các ngươi ba vợ bốn nàng hầu, thì lam gì có chuyện như thế.
Hứa Tiên giống như bị giẫm cái đuôi mèo.
Hứa Tiên không khỏi cười khổ nói:
- Ngươi không nên bộc phát tính tình với ta chứ.
Doãn Hồng Tụ oán hận nhìn hắn, nói:
- Ngươi còn không phải như vậy sao?
Hứa Tiên buông tay nói:
- Trong nhà của ta rất hòa hài.
Cũng không phải hắn thủ đoạn của hắn cao minh thế nào, ma là đời này, sau khi nữ tử tầm thường xuất giá. Trừ lo chuyện sinh con đẻ cái và hầu hạ phu quân, thì không còn chuyện khác, nhưng loại địa phương vật chất phong phú như hoàng cung, cho nên mới xuất hiện tranh đấu tranh giành quyền lợi với nhau, cho nên cái gọi là: "Trời mưa xuống đánh hài tử, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi ", cũng chỉ có không ngừng tranh thủ tình cảm. Tuy hoàng đế được hưởng thụ triều bái của muôn người, nhưng ở phương diện nào đó năng lực của hắn không bì được với người bình thường a.
Hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng đó là ba ngàn oán phụ khát tình, Hứa Tiên ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ.
Nhìn nữ tử bên cạnh của hắn, đầu tiên là phí tâm tư thật lớn trên con đường tu hành, mà đối với mỗi người tu hành mà nói, đây la chuyện vô cùng trọng yếu. Về điểm này, mọi người nhao nhao tỏ vẻ, không có Hứa Tiên bên cạnh thì càng tốt, hiệu suất rất cao.
Mà Bạch Tố Trinh còn phải giúp Ngao Ly thu phục Trường Giang, Tiểu Thiến thì thống lĩnh thủ hạ mở rộng địa bàn, cũng không có rỗi rãnh. Thân phận của Hứa Tiên là nam nhân của các nàng, nhưng không phải "Mặt trời". Người duy nhất cần "Mặt trời" như Hứa Tiên là Vân Yên, nhưng gần đây thường xuyên phàn nàn, muốn tranh thủ thời gian trở lại bên cạnh Bạch tỷ tỷ, bởi vì đã sắp không chịu nổi thú tính điên cuồng của Hứa Tiên rồi.
Doãn Hồng Tụ ưu nhã vân vê sợi tóc, nói:
- Thực xin lỗi, ta thất thố.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Bằng hữu chính là nơi trút giận mà! Tốt, ta phải đi.
Doãn Hồng Tụ gật gật đầu, nói:
- Chớ để cho Yên nhi chờ sốt ruột.
Hứa Tiên lộ ra nụ cười vô cùng quái dị, nói:
- Nói không chừng đây là may mắn của nàng đấy.
Sau đó nghiêm mặt nói:
- Tốt, nói cho công chúa, ngày mai ta còn tới trị liệu giúp nàng.
h thế trong nội cung sẽ càng hiểm ác.