Hứa Tiên Chí

Chương 315: Bằng Hữu



Nếu dùng ánh mắt của người hiện đại mà nhìn nhận, một người con gái muốn tìm được nam nhân tuân thủ tình cảm với mình như một, sẽ nhận được ủng hộ tuyệt đối.

Cho nên nữ tử đời sau cũng phân tích được những hợp lý của chế độ một vợ một chồng. Cuối cùng làm tổng kết làm một câu: "Thà rằng cô độc sống quãng đời còn lại, cũng không thể tiện nghi cho những nam nhân chần chờ."

Đơn giản mà nói, hắn không có sắc tâm với Doãn Hồng Tụ, nam nhân không phá được hàng rào tâm lý của nữ tử, sống hay chết với hắn không sao cả, hắn cũng có tính toàn gia cố hàng rào tâm lý của Doãn Hồng Tụ rắn chắc hơn nữa. Bởi vì cũng có liên quan đôi chút tới tâm lý của nam nhân, nghĩ tới chuyện mỹ nhân như hoa như ngọc nằm trong ngực của nam nhân khác, vẫn còn có chút khó chịu a!

Doãn Hồng Tụ cũng tự an ủi tâm lý của mình một phên. Cũng không thể giống như nữ tử thế kỷ hai mươi mốt, trở thành nữ tính độc lập trong miệng của Hứa Tiên.

Hơn hai mươi năm nay, chỉ có một người nhận đồng tiêu chuẩn của nàng, chính là nam nhân trước mắt này! Đây chính là tri kỷ trong truyền thuyết.

Nam nhân này không có giống với những nam nhân khác, bên người có không ít nữ tử chờ đợi. Căn cứ thiên tính đa nghi của nữ nhân, nàng giơ tay lên, nói:

- Hứa công tử, chúng ta tới vỗ tay minh ước đi!

Hứa Tiên khó hiểu nói:

- Cái gì?

Doãn Hồng Tụ nói:

- Chúng ta đời này kiếp này, chỉ là bằng hữu.

Suy nghĩ đôi chút, cho dù có một ngày ta dao động, muốn tùy tiện tìm nam nhân gả cho, cũng tuyệt đối không lựa chọn ngươi, vỗ tay qua đi, ngươi cũng không cần tưởng niệm gì tới ta cả.

Hứa Tiên rất sung sướng nói:

- Tốt! Chỉ làm bằng hữu cũng được.

Sau đó giơ tay phải lên.

Doãn Hồng Tụ thấy hắn không có chút do dự nào, trong nội tâm chẳng còn chút tư vị gì, chẳng lẽ ngươi thực sự chưa từng động tâm tư nửa phần với ta hay sao? Chẳng lẽ mị lực của ta không đủ sao? Không thể không nói, tâm tình của nữ nhân, quả nhiên khó dò hơn mò kim đáy biển.

Hai chưởng vỗ nhau, phát ra âm thanh thanh thúy, bọn họ nhìn qua đối phương. Sau đó cười rộ lên. Cười cười với nhau, bọn họ cảm thấy ít đi một tầng ngăn cách, cho nên lời lẽ bắt đầu tùy ý với nhau. Từ đó cũng càng thưởng thức đối phương hơn, làm bằng hữu bình thường cũng rất đơn giản.

Lời nói một phen, Hứa Tiên nói:

- Doãn quận chúa, thời điểm không sai biệt lắm, ta đi gặp công chúa được chưa?

Doãn Hồng Tụ khẽ giật mình, vừa rồi mình quá nhập tâm nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà quên, đáng thương cho tiểu Nhu Gia đang gấp a.

- Công chúa tại hoa viên, ngươi mau đi đi.

Do dự một chút, nói:

- Về sau nếu chỉ có hai người chúng ta, ngươi nên gọi ta là Hồng Tụ a.

Hứa Tiên nói:

- Cũng tốt.

Nói chuyện đứng dậy, đã thấy Doãn Hồng Tụ không có động tác gì.

- Ngươi không đi sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Doãn Hồng Tụ khẽ lắc đầu, nói:

- Ta còn có chút chuyện.

Hứa Tiên đme chuyện phải rời khỏi kinh thành, Nhu Gia cũng sắp sửa gả cho người khác, thời gian bọn họ ở chung không còn quá nhiều.

- Vậy thì lần sau gặp lại... Hồng tụ!"

Doãn Hồng Tụ nghe được cách gọi nỳ, sóng mắt ngưng tụ, sau đó mỉm cười, đợi cho Hứa Tiên đi rồi, nàng nằm vật xuống bàn, gối lên cánh tay, bộ dáng cao nhã lúc nãy biến mất vô ảnh vô tung, ngược lại có biểu lộ phức tạp, có chút vui sướng, lại có chút sầu lo, khóe mội hồng nhuận phơn phớt khẽ nhúc nhích. Sau đó nói thầm:

- Bằng hữu... Hữu... Sao?

Nhu Gia công chúa đang ngoan ngoãn ngồi lên đu dây, bờ môi có chút trắng bệch, thân thể đã hơi co rúm lại, ánh mắt lại nhìn thẳng đường mòn đi vào hoa viên. Tuy bây giờ là đầu xuân, nhưng thời tiết còn lạnh, nàng vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, đương nhiên cảm thấy lạnh rồi.

Thấy thân ảnh của Hứa Tiên xuất hiện trên đường mòn, đôi mắt của nàng sáng lên, há miệng lên, mặc dù trong nội tâm có nhiều lời muốn nói, nhưng trong thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì.

Hứa Tiên vừa thấy bộ dáng của nàng, nhanh chóng bước tới trước, cầm lấy cổ tay của nàng, truyền một cổ linh lực vào thân thể nàng, sắc mặt của nàng từ từ hồng nhuận phơn phớt hơn trước, nhưng không biết có phải lúc truyền linh lực, hắn nắm cổ tay của nàng, nên nàng mắc cỡ hay khôn.

Hứa Tiên cau mày nói:

- Ta phải ngươi đi hoạt động, cũng không phải bảo ngươi đi ra ngoài ngồi dưới trời lạnh như thế này.

Hắn trách cứ làm cho Nhu Gia công chúa cảm thấy rất ủy khuất, lại không biết nên nói như thế nào, cúi đầu cắn môi nói:

- Biết... Biết rõ.

Lại sợ hắn giận, cho nên ngẩng đầu lên, nói:

- Lần sau ta không như vậy nữa.

Bộ dáng của nàng đáng thương làm cho Hứa tiên sững sờ, sờ sờ cái mũi, giống như hắn đang lam cái chuyện cầm thú gì đó với nàng vậy. An ủi sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nàng ngoan ngoãn cúi đầu, trong nội tâm lại cảm thấy ôn hoa, chút ủy khuất vừa rồi đã tan biến như tuyết tan giữa trời xuân, rồi sau đó lòng tràn đầy vui mừng nhìn qua Hứa Tiên.

Giống như một đóa hoa nho uể oải dưới trời đông, được ánh nắng mặt trời làm thoải mái, cho nên có sức sống bừng bừng.

Hứa Tiên cảm giác thân thể nàng đã tốt hơn rất nhiều, thấy trị liệu của mình có hiệu quả, ít nhất cũng không dễ dàng sinh bệnh giống như quá khứ, trước khi rời khỏi kinh thành nhất định phải điều dưỡng giúp nàng vài lần, mới có thể khiến nàng có được sinh hoạt như người bình thường!

Hứa Tiên vỗ vỗ tay nói:

- Tốt, như vậy đã không có vấn đề, ta đi đây.

Thời điểm này, Phan Ngọc cùng Vân Yên có lẽ đang đợi hắn về ăn cơm.

Lần đầu tiên vui đùa, đó là khi hắn không có chuyện gì làm, thứ hai là hứng thú, hắn là một đại nam nhân đương nhiên sẽ không ưa thích trò chơi của tiểu hài tử, tính trẻ con cũng chỉ bộc phát ngẫu nhiên mà thôi.

Nhu Gia công chúa hoàn toàn sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, những mong chờ của nàng đã biến thành thất bại, không có nhảy dây, không có đánh trận tuyết, không có cái gì cả, qua trong chốc lát chỉ còn lại có chính mình, từ hy vọng bừng bừng đã rớt xuống đáy cốc, làm cho nội tâm của nàng đau đớn một hồi.

Nàng cúi đầu hàm hồ ứng một tiếng, nhưng không thấy biểu hiện sắc mặt của nàng.

Mặc dù Hứa Tiên không phải là người trì độn. Nhưng cuối cùng cũng khó quan sát biểu tình của nữ tử, huống chi cả hai tiếp xúc thân mật với nhau quá ít. Quay người đang muốn rời đi, lại nghe sau lưng có tiếng nức nở bị đè nén xuống cực thấp, đột nhiên quay đầu lại, đã thấy Nhu Gia chăm chú bụm lấy miệng của mình, nước mắt không ngừng từ trong hốc mắt tuôn ra, bả vai gầy yếu không ngừng rung lên.

- Ngươi làm sao vậy?

Nhu Gia công chúa nghẹn ngào nói:

- Không có quan... Quan hệ, ta... Ta không sao.

Vội vàng lau mặt nước mắt trên mặt, nhưng càng lau càng nhiều.

Hứa Tiên trong nội tâm khẽ động, tận lực ôn nhu sờ sờ nàng đầu, nói:

- Có cái gì không vui sao?

Nhu Gia công chúa không còn chút lục nhẫn nại, cho nên tâm tình tan rã, lôi kéo ống tay áo của Hứa Tiên khóc lớn lên. Hứa Tiên sững sờ, thuận thế ôm nàng vào ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, thẳng đến khi nàng từ từ bình tĩnh trở lại.

- Có phải ta rất đáng ghét không?

Nàng cúi đầu nói, giống như đang chờ đợi thẩm lý và phán xét vậy.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Làm sao lại như vậy?

Nhu Gia công chúa ngẩng đầu lên, nói:

- Thế nhưng mà, các nàng đều nói như vậy, nói ta chỉ biết giả vờ đáng thương, gạt người ta đồng tình.

Biểu tình trên mặt của nàng giống như tán thành "Tội trạng" này của mình, cũng vô cùng bất an sâu sắc với việc mình "Lừa gạt" Hứa Tiên.

- Các nàng?

Hứa Tiên không biết các nàng là ai, rất khẳng định nói:

- Các nàng đều nói bậy, Nhu Gia đáng yêu nhất.

Đây cũng không phải là dỗ hài tử. Tính cách Nhu Gia công chúa nhu thiện nên hắn rất thích.

Nhu Gia công chúa có chút vui vẻ nói:

- Thực sao?

Hốc mắt hơi đỏ lên, trên khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn bao phủ bởi nước mắt day đặc, đặc biệt làm người ta thương tiếc.

Hứa Tiên vừa lau nước mắt giúp nàng, vừa nói:

- Đương nhiên là thực.

Nhưng đột nhiên không rõ tại sao nàng lại nói như vậy.

- Cái kia... Vậy ngươi vì cái gì, tại sao phải đi chứ?

Hứa Tiên lúc này mới chợt hiểu, nhưng không khỏi cười khổ, thì ra nguyên nhân là tại mình, phản bội tin cậy của hài tử sao? Cho nên đành phải đầu hàng:

- Tốt, tốt, là ta sai, không cẩn thận khi dễ tiểu Nhu Gia đáng yêu. Hiện tại chúng ta nên chơi cái gì đây?

Cách nói "Tiểu Nhu Gia đáng yêu" làm cho sắc mặt của Nhu Gia công chúa đỏ ửng lên, lại nói:

- Thực xin lỗi, ngươi nhất định còn rất nhiều việc a, ta không nên khóc, ta không phải cố ý...

Hứa Tiên điểm một ngón tay lên trán của nàng, nói với nàng:

- Muốn chơi cái gì, nên thống thống khoái khoái nói ra đi, đừng có vòng vo, ta không thích.

Nhu Gia công chúa thấy Hứa Tiên nhìn gần như thế, thất kinh như con chim non.

Hứa Tiên cố nén xúc động muốn ôm nàng vào trong ngực an ủi một hồi, nhìn không chuyển mắt nhìn qua nàng.

Nhưng Nhu Gia công chúa thật sự rất đáng yêu, còn sợ gây phiền toái cho người khác, nhưng giờ phút này lại càng sợ bị hắn chán ghét, cẩn thận từng li từng tí nói:

- Nhảy, nhảy dây.

Nói xong lại bổ sung thêm:

- Chỉ cần trong một giây là đủ rồi.

Hứa Tiên mỉm cười, nói:

- Vậy thì nhảy dây, nhưng mà...

Nhu Gia công chúa lúc này bận tâm, nói:

- Cái gì?

Hứa Tiên duỗi nắm đấm ra, nói:

- Trước phải chơi đoán số, người thua phải giúp người thắng nhảy, không cho phép chơi xấu.

- Ân!

- Còn không mau mang dây ra phân cao thấp!

Sau ba lượt chơi đoán số, biểu lộ của Nhu Gia cũng đã sắp khóc lên, bởi vì nàng không thắng được một lần.

Hứa Tiên bằng vào tốc độ phản ứng của mình, muốn thắng nàng quả thực quá dễ dàng, vì vậy hắn cực ky vô sỉ chơi ăn gian, quay mắt nhìn về phía nàng, thấy nàng nhu nhược, trong nội tâm trừ cảm giác muốn bảo hộ nàng ra, thực sự có xúc động muốn hung hăng khi dễ nàng.

Chơi lần thứ tư, rốt cuộc Hứa Tiên thua, Nhu Gia công chúa nhảy lên, hoan hô:

- Ta thắng, ta thắng!

- Rõ ràng là ta thắng, vừa rồi ta muốn ra cái kéo mà!

Nhu Gia công chúa đỏ mặt lên, dậm mạnh chân nhỏ, nói:

- Nói bậy, nói bậy, rõ ràng là tảng đá, ngươi chơi xấu.

Khẩu khí có chút cường ngạng khó có được.

Hứa Tiên cười nói:

- Vậy là ta nhớ lầm rồi.

Nếu như mình không thừa nhận. Đại khái nàng sẽ khóc lên a.

Một buổi xế chiều, chơi trốn tìm, nhảy dây, kể chuyện xưa, Nhu Gia công chúa luôn vô cùng sung sướng. Lúc bị Hứa Tiên khi dễ thì tức giận, tự động xem thường hắn.

Đợi tới lúc hoàng hôn, Hứa Tiên phải cáo biệt rời đi, Doãn Hồng Tụ mỉm cười nói:

- Ta đã phái người đến phủ Phan vương thông báo, buổi tối ngươi sẽ về dùng bữa.

Hứa Tiên chỉ ứng tiếng, trên bàn cơm chỉ có ba người các nàng, có lẽ đây là mưu kế của Doãn Hồng Tụ bày ra, bên cạnh không có thị nữ nào.

Nhu Gia công chúa quên đi lễ nghi, cho nên có chút hưng phấn nói chuyện xế chiều đã diễn ra như thế nào với Doãn Hồng Tụ, trên mặt tràn đầy biểu lộ hưng phấn, làm cho Doãn Hồng Tụ chưa từng thấy qua, tuy nàng bảo vệ cho Nhu Gia, nhưng cũng không có cách nào chơi đùa với Nhu Gia như vậy được, cho nên liếc nhìn Hứa Tiên. Nam nhân này có lẽ có năng lực đặc biệt a, dù là mình, cũng không thể làm được, Nhu Gia hiện giờ rất vui vẻ a.

Nhu Gia công chúa khẹp một miếng thịt gà, do dự lại do dự, rốt cục vẫn bỏ vào trong chén của Hứa Tiên, sau đó xấu hổ cúi đầu xuông, trên cái cổ trắng nõn của nàng hồng lên.

Chuyện này cũng làm cho Doãn Hồng Tụ kinh ngạc, với hiểu biết của nàng với Nhu Gia công chúa, nàng muốn làm như thế, sau khi xoắn xuýt, hơn phân nửa cũng lựa chọn buông tha! Có thể làm chuyện như thế với người khác, thật sự có chú khó tin.

Sắc trời dần dần muộn, Nhu Gia công chúa đã sớm buồn ngủ không chịu nổi, tại trong mơ mơ màng màng bị đuổi về phòng nghỉ ngơi.

Hứa Tiên nghiêm mặt nhìn Doãn Hồng Tụ nói:

- Công chúa nàng, ở trong cung không tốt sao?

Hứa Tiên không cách nào hiểu được. Công chúa thiên chi kiều nữ, ở trong tiểu thuyết và điện ảnh, đại khái đều có tính cách điêu ngoa tùy hứng, ngẫu nhiên có mấy người tính cách ôn nhu, nhưng đó là do tu dưỡng tốt mà thôi, thực chất bên trong vẫn rất kiêu ngạo.

Nhưng trên người của Nhu Gia, hắn chỉ có thể cảm thấy nhát gan cùng tự ti, nếu xuất thân của nàng không tốt thì bỏ đi, nhưng hết lần này tới lần khác nàng là con gái duy nhất của hoàng hậu, là tỷ tỷ duy nhất của thái tử, so với tất cả công chúa còn tôn quý hơn. Hoàn cảnh như thế lại sinh ra tính cách thế này, sợ rằng không phải vô duyên vô cớ a.

Doãn Hồng Tụ thở dài nói:

- Đúng... Không tính là quá tốt a! Thời điểm Nhu Gia lên tiếng, ta đại khái là trong quá trình nàng lớn lên! Khi đó không biết bao nhiêu người trông ngóng nàng được sinh ra, bệ hạ tự mình ở ngoài điện chờ, làm cho ta cũng cảm thấy hâm mộ đấy.

...

Trong cung đình u ám, chỉ có tiếng hài nhi khóc lóc yếu ớt, nhưng âm thanh nhỏ như vậy lại làm chấn động cả hoàng cung.

Nữ nhân xinh đẹp đang đổ đầy mồ hôi nằm ở trên giường lớn, không kịp nghỉ ngơi một chút, thở hào hển hỏi:

- Hài tử, như thế nào rồi?

Dù toàn thân chật vật, nhưng cũng có một cổ uy nghiêm.

Thị nữ ôm hài tử quỳ gối bên giường. Vui mừng nói:

- Nương nương, hài tử không có việc gì, là một công chúa điện hạ.

Sau đó giơ tay đưa hài tử lên, muốn giao cho nữ nhân bên giường.

Nhưng mặt mũi nữ nhân tràn đầy thất lạc nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn qua mái vòng u ám trong màn đêm, bóng tối đêm nay vô cùng tối.

Cũng không thèm nhìn qua nữ hài vừa mới sinh ra. Mười tháng hoài thai, mười tháng hy vọng, vào thời khắc này, hoàn toàn thất bại. Nếu la nam hài, Thiên hạ sẽ có một thái tử, chủ nhân tương lai của Đại Hạ, địa vị của nàng cũng theo đó được vững chắc hơn, không tiếp tục có ai dao động được, nhưng nhân sinh không như ý.

Tuổi của nàng cũng không nho, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất, hôm nay lại bỏ qua. Bệ hạ ân sủng có thể bảo trì bao lâu, trong lòng của nàng không tính toán được, chỉ biết bởi vì nữ hài này giáng sinh, tình thế trong nội cung sẽ càng hiểm ác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv