Hứa Tiên Chí

Chương 304: Nâng Cốc



Phan Ngọc cho rằng hắn đang trầm mê trong vũ khúc của Thường Hi, thầm nháy mắt với Vân Yên, Vân Yên cũng xuất ra biểu lộ bất đắc dĩ, sau đó đưa tới lên hông của Hứa Tiên, nhẹ nhàng niết một cái. Hứa Tiên quay đầu lại đã thấy Vân Yên hướng Phan Ngọc bĩu môi, không khỏi cười khổ lắc đầu.

Đợi cho Thường Hi dừng múa, mọi người phát ra âm thanh ủng hộ, say rượu ba phần, tình trạng càng không chịu nổi. Như vừa rồi còn có mấy phần rụt rè, thần sắc vào lúc này lại hận không thể tiến lên xé quần áo của nàng xuống. Nàng nhìn về phía của Hứa Tiên, đã thấy hắn cùng Phan Ngọc trao đổi suy nghĩ, có chút yên lòng, xem ra Hứa công tử thật sự không có sắc tâm với mình, hắn nói nhất định có thể giúp mình.

Rượu đã tới lúc hưng phấn, tam hoàng tử lại bảo mọi người làm thơ giúp vui, lúc này xuất khẩu thành thơ, mọi người nhao nhao xu nịnh nói:

- Thơ hay, thơ hay.

Ý thơ xa xưa, đọc lên vô cùng có dư vị. Điện hạ quả nhiên là thiên phú dị bẩm.

Làm thơ luân phiên, lúc này tới phiên của Hứa Tiên, ngay cả Vân Yên cũng làm một bài, lịch sự tao nhã tinh tế, được không ít ngươi khen ngợi, đã thấy Hứa Tiên vẫn còn tự định giá.

Lập tức có người cười nói:

- Hứa công tử, ngươi còn không vui sao?

- Hứa công tử là Trích Tiên hạ phàm, làm sao không vui được, rõ ràng là xem thường chúng ta.

Tình cảm quần chúng nhất thời phẩn nộ, cho nên vô cùng tức giận tư thái ngạo mạn của Hứa Tiên hôm nay, cho nên lúc này bạo phát ra.

Vân Yên nói:

- Ta sẽ thay phu quân làm một bài thơ!

Có nam nhân say chuếnh choáng, đỏ bừng cả khuôn mặt, chóng mặt nói:

- Không được, phải hiến vũ mới được.

- Hứa công tử quả nhiên tài học cái thế, ẩn giấu công phu mà thôi, sao có thể để nữ nhân thế được.

Vân Yên giận dữ, đang muốn đứng lên, lại bị Hứa Tiên đè lại.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Đã có đom đóm phía trước, trăng sáng cần gì phải nhô cao! Bằng không thì, không cẩn thận quấy nhiễu nhã hứng làm thơ của chư vị, chẳng phải là tội lớn sao.

Bị người ta khiêu khích mấy lần, hắn cũng có chút không nhịn được. Ngụ ý chính là các ngươi chỉ là đom đóm, mà ta là mặt trăng, thời điểm mặt trăng nhô lên cao. Bọn ngươi phải xấu hổ muốn chết.

Tràng diện yên tĩnh, chẳng ai ngờ rằng Hứa Tiên lại nói ra lời như vậy.

- Lớn mật!

- Cuồng vọng!

Âm thanh quát lớn, không dứt bên tai.

Trong mắt của Thường Hi hiện ra vẻ khó tin, không ngờ Hứa Tiên lại nói thế, chỉ có Phan Ngọc mỉm cười nhìn qua Hứa Tiên.

Trong nội tâm tam hoàng tử tức giận, nghe những lời vừa rồi của Hứa Tiên, rõ ràng xem hắn như con đom đóm, cau mày nói:

- Hứa Tiên, nếu như ngươi làm không ra...

Hứa Tiên cười ngắt lời, nói:

- Ngươi làm khó dễ được ta?

Hôm nay ngươi đã không cho ta mặt mũi, còn dám uy hiếp ta.

- Ngươi... Tốt!

Tam hoàng tử không thể nói thêm cái gì được nữa.

Tức giận của mọi người chưa tan, thấy sắc mặt của tam hoàng tử tái nhợt, cảm giác say cũng tỉnh lại vài phần. Hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới hắn không xem tam hoàng tử vào mắt. Bọn họ tuy nhìn thì tiêu sái, nhưng cho dù trong lúc nói cười, cũng phải rất cẩn thận, bởi vì có rất nhiều quy tắc ngầm, phụ thân ngươi là chức quan gì, phụ thân ta địa vị ra sao, đủ loại chuyện, cho nên càng thành thật lão luyện.

Bất luận kẻ nào xúc phạm những quy tắc này, trong mắt bọn họ đều là biểu tượng ngây thơ, nhưng giờ phút này Hứa Tiên đã không phải là xúc phạm, mà là không xem quy tắc của bọn họ vào mắt. Lại không biết lực lượng của Hứa Tiên, đã siêu thoát thế tục, đương nhiên sẽ không bị quy tắc của thế tục trói buộc, ngày thường hiền hoà chẳng qua là vì tính cách của hắn ôn hòa, nhưng không có nghĩa là hắn gặp ai cũng ôn hòa như thế.

Hứa Tiên cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó lên tiếng ngâm:

Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì,

Ngã kim đình bôi nhất vấn chi!

Nhân phan minh nguyệt bất khả đắc,

Nguyệt hành khước dữ nhân tương tuỳ.

Kiểu như phi kính lâm đan khuyết,

Lục yên diệt tận thanh huy phát

Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai,

Ninh tri hiểu hướng vân gian một.

Bạch thố đảo dược thu phục xuân,

Thường nga cô thê dữ thuỳ lân.

Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt,

Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.

Cổ nhân kim nhân nhược lưu thuỷ,

Cộng khan minh nguyệt giai như thử.

Duy nguyện đương ca đối tửu thì,

Nguyệt quang thường chiếu kim tôn lý.

Dịch thơ:

Trăng kia đến tự thuở nào? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nay ta ngưng chén rượu đào hỏi trăng!

Người không vin được trăng vàng,

Trăng cùng người mãi dặm ngàn có đôi.

Gương trăng vút tận cõi trời,

Trăng tan khói biếc, rạng ngời muôn nơi.

Biển đêm người thấy trăng soi,

Đâu hay mai sớm trăng côi tạ từ.

Thỏ còn giã thuốc xuân, thu,

Hằng Nga đơn bóng thẩn thờ gió mây.

Vầng trăng cổ tích ai hay?

Trăng này từng chiếu mấy đời cổ nhân.

Người xưa nay, tựa nước nguồn

Đã từng chung ngắm trăng non một thời

Ta say ca hát rượu mời,

Mong vầng trăng toả sáng soi chén vàng.

* Đây là bài Nâng chén rượu hỏi trăng của Lý Bạch.

Đợi cho Hứa Tiên ngâm xong câu đầu tiên, Phan Ngọc cùng Vân Yên đã hiện ra thần sắc bình yên. Mọi người dồn hết trí lực tìm ra câu chọc ngoái, đợi cho toàn bộ bài thơ ngâm xong, tất cả vắng lặng. Thơ của Lý Bạch, lưu truyền thiên cổ, minh diệu cổ kim, thường nhân sao có khả năng bắt bẻ được.

Trong nội tâm Thường Hi tán thán, nói:

- So sánh với những bài thơ vừa rồi, đúng là đom đóm so với ánh trăng đấy!

Câu "Trăng này từng chiếu mấy đời cổ nhân. Người xưa nay, tựa nước nguồn." ý vị sâu xa, làm cho người ta cảm khái thật sâu. Nhưng lại không biết, câu "Hằng Nga đơn bóng thẩn thờ gió mây", là nói mình sao?

Phan Ngọc ra mặt giảng hòa, tam hoàng tử gượng cười ứng vài câu, hứng làm thơ của mọi người tan hết, không bao lâu liền tán tịch rời đi.

Phan Ngọc nói:

- Thời điểm không còn sớm, đêm nay chúng ta nên nghỉ lại chỗ này một đêm.

- Ở chỗ này?

Phan Ngọc nói:

- Nếu là muốn người thị tẩm, có thể đi xuống dưới chọn một người.

Hứa Tiên khẽ mĩm cười nói:

- Ta muốn ngươi thị tẩm.

Phan Ngọc xấu hổ tránh lui, an bài gian phòng.

Phòng trong Phù Dung Viên còn hào phóng xa xỉ hơn phòng của Phan gia. Bảy tám cây nến chiếu sáng khắp căn phòng, trong phòng toàn bộ do giường trúc trải thành, chân trần dẫm lên trên, xuất hiện cảm giác mát lạnh.

Hứa Tiên đem thân thể ném lên giường, cảm thấy lúc này vô cùng hưởng thụ, mở ra hai tay nói:

- Đến đây, hai vị mỹ nhân!

Vân Yên đã tiến vào trong ngực của hắn.

Phan Ngọc do dự một chút, cũng chầm chậm nằm bên cạnh hắn, bị cánh tay lớn của hắn ôm vào trong ngực.

Hứa Tiên nhẹ ngửi ngửi hương thơm khác nhau của hai người, tâm thần nhất thời bình yên.

Phan Ngọc ngồi dậy nói:

- Các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta ở ngay bên cạnh.

Để tránh bị người ngoài nhìn thấy sinh ra lòng nghi ngờ. Nàng tự nhiên không có khả năng ngủ cùng phòng với Hứa Tiên.

Hứa Tiên lại nói:

- Đi trong phòng một vòng, cũng phải trở lại nơi này.

Vân Yên cũng cười nói:

- Đúng vậy a, Phan công tử, hôm nay đa tạ ngươi dẫn ta đến, cho nên ta phân một nửa phu quân cho ngươi.

Phan Ngọc hơi sẳn giọng:

- Cái đó ngươi cũng muốn phân.

Xấu hổ nhìn Hứa Tiên nói:

- Ân, chờ một chút ta sẽ tới đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv