Nàng từ trên người của Hứa Tiên, có được quyền lợi bỏ qua đám người này, làm chuyện mình muốn làm. Hứa Tiên cũng chỉ là uống rượu, mỉm cười nhìn Vân Yên làm việc.
Lời nói của mọi người giống như rơi vào không trung, không có âm thanh đáp lại, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu nổi, thậm chí tức giận lên. Nhìn qua Phan Ngọc đang ngồi bên kia, nhưng không cách nào phát tác.
Thường Hi cũng suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Lại nhắm mắt lại, tiếp tục khảy đàn, nhẹ nhàng đàn mấy âm tiết, lúc đầu còn trì trệ, nhưng sau đó cũng nhanh chóng lưu loát.
Cho dù là Hứa Tiên mù tịch âm nhạc, cũng nghe ra điểm khác biệt, một câu của Vân Yên làm cho Thường Hi có chỗ đốn ngộ, rõ ràng là cùng một thủ khúc, nhưng hấp dẫn hơn rất nhiều.
Ánh mắt của mọi người nhìn qua Vân Yên, lập tức trở nên bất đồng. Vài câu, đã có hiệu quả như vậy, vậy kỹ nghệ của nàng cao tới thế nào?
Trong đại điện, chỉ có Vân Yên có thể hiểu được cảm thụ của Thường Hi, bởi vì những chuyện này cũng là cảm thụ của nàng trước kia. Cho nên trên con đường bướm hoa này, tuyệt đối giống như một cuộc đời đã qua, cho nên những chỉ điểm của nàng, là thỏa đáng nhất.
Mà Thường Hi cũng vô cùng linh tinh, mới có hiệu quả như vậy.
Âm thanh từ tiếng đàn qua đi, Thường Hi chậm rãi mở to mắt. Chỉ cảm thấy cảm giác lúc này, dường như khoan khoái dễ chịu chưa từng có, đủ loại tích tụ trong nội tâm, cũng trừ khử không ít. Đã không còn làn điệu lo lắng như trước, chỉ nhìn biểu hiện của mọi người, cũng hiểu được một hai.
Đang muốn hướng Vân Yên nói lời cảm tạ, đã thấy Vân Yên đã ngồi xuống ghế của Hứa Tiên từ lúc nào.
Hứa Tiên cùng Vân Yên lúc này đi ra khỏi đại điện, nơi này xem như là chỗ cao nhất của Phù Dung Viên, tầng dưới chót cao mấy trượng làm cơ sở, hơn nữa độ cao bản thân Tử Vân Lâu, đã có thể quan sát hơn phân nửa thành Trường An.
Nhưng trừ dưới chân Phù Dung Viên, địa phương khác đều lâm vào bóng tối, giống nhìn một cáo hồ không có sâu cạn, không biết ẩn tàng độc xà hay là con rồng dưới tán cây.
Một vầng trăng cô độc từ trong mây hiện ra, ánh sáng bàng bạc chiếu rọi cả thành Trường An.
Ánh mắt của Hứa Tiên có thể nhìn thấy, trên mái hiên có tuyết trắng đọng lại, tuy sắp bị hòa tan. Nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi nước rậm rạp phía chân trời, có lẽ không qua bao lâu nữa, sẽ có một đoạt gió tuyết xuất hiện.
Vân Yên vui mừng nói:
- Phu quân, tại đây đẹp quá ah!
Cho dù Vân Yên ưa thích ngồi trong nhà. Nhưng không người nào không ưa thích ngắm cảnh đẹp.
Hứa Tiên tựa đầu vào lan can, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Vân Yên, ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu nói:
- Nếu ngươi ưa thích, có thể thường xuyên đến a, ngươi muốn đi chỗ nào, ta sẽ mang ngươi đi. Doãn quận chúa đã khỏi bệnh, mang ngươi đi vườn hoa đào của nàng ta, hoa đào chỗ đó, rất đẹp.
Có đôi khi, chỉ cảm thấy nàng thật sự quá mức hiểu chuyện, chưa bao giờ thấy có nan đề gì làm khó được nàng, hiểu chuyện đến mức này, làm cho hắn cũng cảm thấy thua thiệt.
Vân Yên vui mừng nói:
- Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với phu quân là tốt rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn qua Hứa Tiên, ánh mắt lập loè như sao trời, đôi môi đỏ mộng gần trong gang tấc.
Hứa Tiên cúi đầu, hôn lên.
- Ta tới không đúng lúc sao?
Bị âm thanh kinh động, Vân Yên vội vàng cởi bỏ trói buộc của Hứa Tiên, đã thấy là Phan Ngọc, cũng thở ra một hơi.
Hứa Tiên cảm khái, ở hiện đại mà nói, hôn môi trên đường cái cũng không là cái gì, nhưng ở thời đại này, khung cảnh lãng mạn như thế này, bị người ta cắt đứt.
Phan Ngọc thật vất vả mới thoát khỏi tam hoàng tử, đi vào lên trên đài thì thấy hai người đang ôm hôn nhau, tuy đã có chuẩn bị từ trước, trong nội tâm vẫn có chút chua chua.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Minh Ngọc, đêm nay chúng gấp gối đầu giường nói chuyện thâu đêm a!
Trên sân thượng tùy thời có người đi lên. Đương nhiên không có khả năng thân cận cái gì, cho nên lời nói cũng chú ý hơn một chút. Nhưng hôm nay Hứa Tiên cũng hiểu được vài phần tâm tình của nữ tử, mà hắn cũng có áy náy và bất an, ngược lại không bằng buông lỏng ý chí, hảo hảo mang tới vui vẻ cho các nàng.
Phan Ngọc đỏ mặt lên, không khỏi nhớ tới những lúc ngủ chung với Hứa Tiên, cảm giác được Hứa Tiên ôm ấp, cùng với bàn tay thô ráp của hắn, vuốt ve toàn thân của nàng, loại tư vị kỳ diệu này, trong nội tâm có cảm giác chờ mong và sầu lo nói không nên lời, không khỏi lườm hắn một cái, nói:
- Mơ tưởng!
Sau đó dùng tư thái phong tình vạn chủng, trong nội tâm của Hứa Tiên khẽ động, nhịn không được muốn hôn lên miệng của nàng, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòngs.
Phan Ngọc phát giác được suy nghĩ của hắn, vội lui ra sau một bước, hơi sẳn giọng:
- Sẽ có người nhìn thấy đấy!
Hứa Tiên xuất hiện thần sắc bất đắc dĩ, Vân Yên lại cười rộ lên, nói:
- Phu quân quá đáng thương.
Thần sắc Phan Ngọc khẽ động, sau đó mạnh mẽ kéo nàng vào nưực. Cả giận nói:
- Là ta mang theo ngươi tới, chỉ biết hướng về nam nhân của ngươi!
Vân Yên cũng không có chống đẩy, vui vẻ nói:
- Thiếp thân không dám quên đại ân đại đức của Phan công tử, nguyện tự tiến cử cái chiếu, báo đáp đại ân đại đức của Phan công tử.
Lúc còn Thanh Loan, nàng hồ đồ thành thói quen, nhưng lúc này lại dám trêu chọc Phan Ngọc.
Quả nhiên, Phan Ngọc bắt đầu sững sờ.
Hứa Tiên nhìn thấy hai dung nhan tuyệt mỹ đứng cạnh nhau, không khỏi tưởng tượng ra, các nàng cùng nằm trên giường lớn, dục thể ngang dọc, tư thái uyển chuyển ôm nhau thành một đoàn, trong bụng xuất hiện một cổ lửa nóng
Hai nữ nhân chú ý tới thần sắc của hắn, cũng là người có tâm tư thất khiếu lung linh (tâm tư hiểu ý người khác nghĩ gì), sao không đoán ra được chứ.
Vân Yên nháy nháy mắt nói:
- Phu quân đang muốn làm chuyện không tốt.
Phan Ngọc xấu hổ khẽ gắt một tiếng, nói:
- Mơ tưởng.
Bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân truyền tới, vội vàng buông Vân Yên ra.
Ánh mắt Thường Hi lóe lên, làm như thấy cái gì đó, nhưng vẫn tiến lên phía trước, nói:
- Vừa rồi cám ơn Vân tỷ tỷ.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng dưới ánh trắng, trong đôi mắt đen mang theo nét u buồn, càng lộ ra nét xinh đẹp.
Vân Yên khen:
- Ngộ tính của ngươi rất tốt, chỉ cần dùng nhiều tâm tư chút ít, thì tạo nghệ trên cầm sắt rất cao. Ta còn đang suy nghĩ tới một thời điểm, cùng ngươi cầm sắt hợp tấu.
Thường Hi thi lễ nói:
- Đa tạ Vân tỷ tỷ nâng đỡ.
Trên khuôn mặt của nàng xuất hiện thần sắc đắng chát.
- Nhưng thành tựu cao hơn nữa thì thế nào, không thể thay đổi được sự thật.
Tất cả tài hoa của nàng, chỉ vì gia tăng giá trị của nàng lên mà thôi.
Vân Yên vỗ bả vai của nàng, nhưng cũng biết nàng khó xử, so với mình lúc trước, áp lực còn lớn hơn nhiều. Chỉ có thể nói chút ít lời an ủi ngữ.
Phan Ngọc cũng nói:
- Thường Hi cô nương, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, chuyện gì cũng có khả năng chuyển cơ.
Thường Hi nhìn qua Phan Ngọc nói:
- Phan công tử, ngươi nguyện ý ban thưởng Thường Hi cơ hội chuyển cơ sao?
Trong mắt có hào quang chờ mong.
Lúc này, một đám mây đen che phủ ánh trăng, cho nên bầu trời tối lại, trên đài, cũng tối sầm xuống. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Cái này...
Phan Ngọc do dự, muốn chuộc thân cho Thường Hi, nhưng phải được ông chủ chân chính của Phù Dung Viên đồng ý, nhưng đây là chuyện không thể nào, mặc cho ai cũng không chịu dễ dàng buông tha cây rụng tiền của mình, tại Hàng Châu dựa vào thế lực của Phan gia, đương nhiên có thể dễ dàng chuộc thân cho Vân Yên, nhưng ở kinh thành thì không đơn giản như vậy.
Gần đây đã truyền ra tiếng gió, Cạnh Hội Hoa Xân tiếp theo của Phù Dung Viên, Thường Hi sẽ lên đài.
Cái gọi là Cạnh Hội Hoa Xuân chính là lúc kỷ nữ phải phá thân, bày ra dáng người, dung mạo và tài nghệ xuất chúng của mình ra cho người ta xem, cho tất cả khách quý trả giá cao, người trả giá cao nhất sẽ có được trong trắng của kỹ nữ, sau khi trải qua lần hội này, thì nàng không còn giữ mình trong sạch được nữa, lại thấy Thường Hi tâm thần đại loạn, xem ra là thật.
Thần sắc chờ mong của Thường Hi biến thành ảm đạm, lại từ ảm đạm hóa thành cô tịch, nói:
- Là Thường Hi làm cho Phan công tử khó xử, Thường Hi xin cáo lui.
Trong nháy mắt lại hóa thành tiên tử băng lãnh, trong mắt đã hiện ra một cổ quyết tuyệt.
Trong sát na nàng quay người đi, Hứa Tiên nói:
- Thường Hi cô nương, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi.
Trong lòng của hắn đã có lập kế hoạch, chuộc không được, vậy thì đoạt ra, mang đi là được, tuy an bài có rất nhiều phiền toái. Nhưng phiền toái cũng chỉ là sau đó mà thôi.
Thường Hi kinh ngạc xoay đầu lại, đã thấy Hứa Tiên dùng ánh mắt khẳng định nhìn mình, khuất thân nói:
- Đa tạ Hứa công tử.
Tâm tình tuy khẩn thiết, nhưng cũng không tin Hứa Tiên thật sự có đủ khả năng giúp nàng.
Phan Ngọc nói:
- Ngươi không cần hoài nghi, hắn đã nói có thể giúp ngươi, thì sẽ làm được, ngươi trở về chờ là được.
Thường Hi thấy Phan Ngọc cũng khẳng định như thế, cũng tin tưởng, vội vàng hành lễ nói:
- Nếu Hứa công tử có thể cứu Thường Hi ra khổ hải, ta... Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Nàng vốn định nói muốn lấy thân báo đáp, làm nô tỳ, nhưng với tính tình của nàng, chung quy không cách nào nói ra những lời này, bởi vì nàng không có thẻ đánh bạc, dù sao đến lúc đó cũng chỉ có con đường ủy thân cho hắn, cũng không cần nói thêm cái gì.
Hứa Tiên nói:
- Cũng không cần ngươi báo đáp, ai, tính toán, đến lúc đó rồi nói sau! Tại đây gió lớn, ngươi mặc đơn bạc, nên đi vào nhanh đi.
Hôm nay mình tới đây lần đầu tiên, hoa khôi của Phù Dung Viên biến mất, không khỏi làm cho người ta hoài nghi. Hắn chuẩn bị chờ thêm hai ngày, liền trực tiếp đem Thường Hi lén ra ngoài, đến lúc đó lại cho Phan Ngọc an bài cho nàng là được.
Thường Hi thấy bộ dáng tự tin của hắn cũng bình tĩnh trở lại, trong khoảng thời gian ngắn giống như tìm được chỗ dựa, tâm thần của nàng mấy ngày nay vô cùng hỗn loạn, ánh trăng xuyên qua mây đen, lại lộ ra ánh sáng màu bạc chói lọi, nước mắt trên mặt của nàng chảy dài, tràn đầy sáng rọi.
Cảm kích nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Vậy Thường Hi sẽ đợi tin lành của Hứa công tử.
Thi lễ thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Trắng sáng phía chân trời, lại một lần nữa tiến vào trong mây đen.
Con mắt của Phan Ngọc có chút nheo lại, Vân Yên thì mở to mắt phượng nhìn qua Hứa Tiên.
Hứa Tiên cảm thấy không được tự nhiên, nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì, tuyệt đối không như các ngươi tưởng tượng đâu!
Hắn tự nhận mình không có khao khát mỹ nữ tới mức như các nàng suy nghĩ.
Vân Yên rất tri kỷ nói:
- Phu quân, ngươi cao hứng là tốt rồi, ta cũng không ngại nhiều thêm muội muội.
Phan Ngọc cũng rất sáng lạn. Nói:
- Đúng vậy a, hoàn toàn không cần cân nhắc tới chúng ta đâu.
Hứa Tiên thở dài thật sâu, nói:
- Biết rõ không tín nhiệm nam nhân của mình sẽ có kết cục gì không?
- Cái gì?
Hứa Tiên hung ác nói:
- Buổi tối các ngươi sẽ biết rõ!
Vân Yên vô ý thức bảo vệ bờ mông, Phan Ngọc mở quạt xếp ra, ngạo nghễ nói:
- Ngươi dám!
Quạt cây quạt, rõ ràng là che dấu bất an trong nội tâm của mình.
Góc đông nam của Tử Vân Lâu, chẳng biết lúc nào có một đạo thân ảnh màu trắng, đứng dưới chân quan sát Phù Dung Viên, cười hì hì, nói:
- Thật náo nhiệt ah! Nếu như có một mồi lửa, chẳng phải sẽ càng náo nhiệt hơn sao?
Bộ dáng tươi cười tủm tỉm, giống như tiểu hồ ly trộm gà. Vào lúc này giơ tay nhấc chân, cũng sinh ra mị lực.
Bỗng nhiên hô hấp của nàng rối loạn, nhãn châu đáng yêu xoay động, cái đầu đang ngửi ngửi tìm kiếm cái gì đó, rốt cuộc chóp mũi nhìn lên đỉnh câu nhất của tòa lầu, trong mũi phun ra một ngụm khí trắng, nói:
- Hừ, là mùi thúi của hai gia hỏa kia.
Nàng không khỏi mài mài hàm răng bén nhọn.
Ồ, dường như có cái gì khác? Là mùi của sói, chẳng lẽ ba gia hỏa kia nhập thế rồi sao?
Nàng cười rộ lên, đến đây đi, loạn đi, càng loạn càng tốt, một đám người giết tới giết lui chơi mới nhất.
Nhưng hiện tại còn cần một chút đồ vật phải chuẩn bị, đơn đả độc đấu không phải yêu thích của nàng, hơn nữa khó có được một lần hạ giới, tên khốn kia là chuyện nhỏ, hảo hảo vui đùa một hồi mới tốt.
Nàng nhanh chóng tìm được chuyện khiến nàng thú vị, nàng nhìn thấytrong những ngọn đầu dầu huy hoàng của Phù Dung Viên, che dấu bóng tối thật sâu, Tử Vân Lâu nguy nga, chôn sâu những câu chuyện cũ sắp quên mất. Có lẽ thi hài đã hóa thành tro bụi, nhưng oán hận thì không cách nào tiêu tán theo thời gian, chỉ biết càng ngày càng sâu, càng áp cũng lệ.
Hận, vĩnh viễn còn khó quên hơn yêu.
Lúc này, rất nhiều bồi bàn đang mang bàn đi lên đài. Đang thu dọn yến hội.
Tam hoàng tử dẫn mọi người rời khỏi đài, Hứa Tiên vừa hỏi mới biết, Thường Hi đang muốn biểu diễn vũ điệu dưới ánh trăng, đây là một trong những tuyệt nghệ của Thường Hi.
Trong mắt tam hoàng tử đã có vài phần men say, cầm kim bôi, cười nói:
- Đối với rượu và ca vũ, chính là nhã hứng của Tào Mạnh Đức. Nay chúng ta tụ tập, càng vượt qua người xưa, mà Trích Tinh Đài này cao hơn cả Đồng Tước Đài. Lại ngắm mỹ nữ múa dưới trăng, so với Tào Mạnh Đức, còn cao hơn vài phần, đến, bổn hoàng tử kính chư vị một ly.
Hứa Tiên âm thầm nhíu mày, bởi vì tam hoàng tử rất có tâm của bá vương, lại lấy mình so sánh với Tào Mạnh Đức. Nhưng mà, tuy mình không hiểu xem bói, thực sự cảm giác ra ví von này có rất nhiều không ổn, Tào Mạnh Đức đại yến Trường Giang, sau khi hoành giáo làm thơ, lập tức đại bại ở Xích Bích.
Nhưng tam hoàng tử đang có cao hứng, mọi người chỉ là nhao nhao hòa cùng, ai đi trêu chọc hắn. Tam hoàng tử nguyện làm Tào Tháo, bọn họ cũng không muốn làm Lưu Phúc.
Sau đó Thường Hi đổi vũ phục đi ra. Kỹ thuật nhảy được xưng tụng là cực đẹp, có lẽ bởi vì nàng không còn phiền não, trong nội tâm vui sướng, múa càng tận hứng.
Nhưng trong nội tâm của Hứa Tiên, đã sớm có được nữ tử múa dưới trăng rồi, ngày đó Tiểu Thiến múa dưới ánh trăng, đến nay nhớ lại vẫn có cảm giác kinh diễm. Xem tình cảnh này, không khỏi nhớ tới Tiểu Thiến ở xa ngàn dặm, tâm tình nhất thời kích động.