Kình Sâm lau chút lệ vương trên khóe mắt, dẫn đầu mọi người quỳ xuống trước mặt Nguyệt Tích Lương, dõng dạc hô lớn.
\- " Bái kiến tân trưởng môn! "
Tất cả các đệ tử và trưởng lão của Quỷ Âm môn đều không có gì dị nghị, cũng theo đó mà hạ đầu gối, cảm kích nói theo.
\- " Bái kiến tân trưởng môn! "
Bọn họ có được ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ vào công lao của Nguyệt Tích Lương. Không có nàng, Quỷ Âm môn đã sớm tuyệt tích. Mặc dù trước mặt chỉ là một thiếu nữ tuổi thành niên, nhưng bọn họ nguyện trung thành với nàng, quyết không hai lòng.
Nguyệt Tích Lương bị hành động của đám người làm cho kinh sợ, vội vàng xua tay, đỡ Kình Sâm đứng dậy, mỉm cười nói.
\- " Kình Sâm gia gia, ta có thể làm trưởng môn, nhưng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Quỷ Âm môn sau này.... vẫn phải cần người lãnh đạo rồi. "
Mấy năm ở chung, Nguyệt Tích Lương coi như đã hiểu cách đối nhân xử thế của Quỷ Âm môn. Tuyệt đối không phải hạng tà ma ngoại đạo như ngoại giới vẫn đồn thổi. Môn phái này, nàng phải hảo hảo mà quý trọng.
Kình Sâm đã biết thân phận thực sự của nàng là Tích Lương quận chúa, cũng là Nhị vương phi tương lai của Cảnh Lăng đế quốc. Với thân phận đó, nàng đương nhiên không thể dễ dàng lộ mặt trong giang hồ.
Lão gật đầu đáp ứng, bất quá vẫn còn nói thêm một câu.
\- " Người là trưởng môn, mệnh lệnh của người luôn luôn là tối thượng.... "
Nguyệt Tích Lương cười cười, cũng yên lòng hơn đôi chút. Nàng không muốn làm một chủ tử không có thực quyền cho lắm.
Bởi vì Quỷ Âm môn đã biến mất từ lâu, có nhiều thứ cần phải gây dựng lại từ đầu cho nên Kình Sâm mang theo chúng đệ tử chào tạm biệt Nguyệt Tích Lương, có ý định về nơi ở trước kia.
Lúc các môn phái đại chiến, nơi ở không bị phá hủy hoàn toàn, bây giờ chắc là đã mọc rêu đầy tường rồi. Muốn quật khởi một lần nữa, bọn họ phải sửa soạn lại mới được, hơn thế.... công khai chiêu mộ tân đệ tử là điều khẩn thiết.
Kình Sâm phái tôn tử Kình Hạo cùng với Y Y đi theo hầu hạ Nguyệt Tích Lương. Hai người, một người đã mười tám tuổi, người còn lại mười hai tuổi. Trên đường đi có thể chiếu cố nàng.
.......
Năm ngày sau, ở một thành trấn nhỏ thuộc biên giới Mạc Thanh.
Lúc này trên đường phố xuất hiện ba đạo bóng dáng chẳng khác gì khất cái. Y phục bọn họ không những rách rưới mà còn dính đầy bụi bặm, khuôn mặt phong trần mệt mỏi, không nhìn rõ dung mạo.
Tiểu cô nương Y Y chun mũi, khó chịu hướng trên người mình ngửi ngửi vài cái, lè lưỡi nói.
\- " Tích Lương tỷ tỷ, chúng ta đã đi không ngừng nghỉ mấy ngày rồi. Nghỉ ngơi một chút có được không? "
Quan trọng hơn là nàng muốn tắm rửa một phen, cả người hôi chết rồi.
Dù cho Y Y không đề nghị thì Nguyệt Tích Lương cũng đã có ý định như vậy. Là nữ tử, có ai không muốn thơm tho, xinh đẹp đâu chứ.
Nàng nhìn xung quanh một lượt, chỉ về phía khách điếm gần đó nhất, vừa mở miệng vừa nhấc chân bước đi.
\- " Vậy chúng ta nghỉ ở đó. "
Hai người đằng sau không ngừng gật đầu, cun cút chạy theo nàng vào khách điếm.
Nguyệt Tích Lương vứt cho tiểu nhị một tờ ngân phiếu có mệnh giá nhỏ nhất. Hết cách, trên người nàng chỉ có ngân phiếu mà thôi, không có bạc.
May mà bảy năm trước, khi rơi xuống suối, nàng vẫn mang theo phần lớn của cải. Nếu không, bây giờ nàng đã trở thành người nghèo rồi.
Không để ý đến tiểu nhị đang trợn mắt há mồm nhìn tờ ngân phiếu, Nguyệt Tích Lương thản nhiên lên tiếng.
\- " Chuẩn bị cho bọn ta ba gian phòng thượng hạng, mỗi người một vài bộ y phục, nước nóng,.... Bọn ta cần tắm rửa. "
Khách điếm bình thường sẽ không chuẩn bị cho khách nhân những thứ đồ lặt vặt như y phục. Nhưng mà nếu có tiền, đương nhiên ai cũng nguyện ý thay ngươi làm việc.
Chỉ thấy tiểu nhị tươi cười như hoa, khom lưng, nịnh nọt nói.
\- " Mời khách quan lên lầu, đồ sẽ được đem tới ngay. "
Nguyệt Tích Lương gật đầu, đi theo hắn đến gian phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Ba người tự mình thu xếp một hồi, lại nằm ngủ đến tận chiều tối mới chịu tỉnh dậy. Cảm thấy có chút đói bụng, Nguyệt Tích Lương liền gọi Y Y và Kình Hạo xuống lầu dùng bữa.
Lầu một của khách điếm có tác dụng như tửu lâu, dành cho khách nhân ăn cơm. Bây giờ ở đó cũng đang có kha khá người, tiếng cười nói rôm rả.
Sự xuất hiện của mấy người Nguyệt Tích Lương làm cho không khí đang sôi nổi ấy bỗng nhiên lắng xuống. Không gian trở nên yên lặng lạ thường.
Không phải vì cái gì khác, chính là vì dung mạo của hai nữ, một nam này.
Kình Hạo là tôn tử của cựu trưởng môn Kình Sâm, trong dĩ vãng được gọi là thiếu chủ. Không những võ công cao cường mà ngoại hình của hắn cũng thuộc dạng không tầm thường.
Kình Hạo mặc một thân hắc y, hiển lộ rõ thân hình cường tráng cùng hữu lực. Đằng sau hắn đeo một thanh đại đao không vỏ, chỉ quấn hờ bằng mảnh vải dài, thấp thoáng có thể thấy được lưỡi đao sắc bén rợn người. Khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc nào cũng tỏ vẻ thành thục cùng cơ trí.
Tiểu cô nương Y Y chỉ mới mười hai tuổi, bất quá cũng rất khả ái, xinh đẹp, có đôi chút rụt rè. Nàng mặc y phục màu hồng phấn, bên hông có mấy cái chuông bạc, theo chuyển động của nàng mà kêu lên những tiếng " đinh đang " vui tai.
Y Y núp sau Kình Hạo, ngó đầu ra, mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, lát sau lại ngó đông ngó tây. Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy nhiều người lạ như vậy ngoài đệ tử của Quỷ Âm môn, có chút sợ hãi.
Hai người đều là dung mạo xuất chúng, ngàn dặm có một, vậy nhưng ánh mắt của mọi người hầu hết đều tập trung vào Nguyệt Tích Lương đứng giữa.
Nàng thật đẹp, đẹp một cách không giống thật, tựa như cửu thiên huyền nữ hạ phàm.
Không giống như bảy năm trước, giờ đây Nguyệt Tích Lương đã không còn nét ngây thơ cùng đáng yêu. Nói gì thì nói, nàng đã qua sinh nhật mười lăm tuổi.
Nguyệt Tích Lương khoác lên mình bộ y phục màu lam nhạt, thân hình cao gầy, có lồi có lõm, thướt tha và yểu điệu.
Ba ngàn sợi tóc đen được được nàng tùy ý cột lên một nửa, nửa còn lại giống thác nước xõa tung trên vai càng thêm phần phóng khoáng, phiêu dật. Lại nhìn đến gương mặt của nàng, quả là xinh đẹp động lòng người, thánh khiết như phù dung. Làn da trắng mịn, mắt hồ thu trong trẻo, sáng ngời, chiếc mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng, ướt át,....
Nói nàng khuynh thành tuyệt sắc cũng không ngoa.
Ực!
Mọi người đồng loạt nuốt vào một ngụm nước miếng.
Nguyệt Tích Lương nhíu mày nhìn lướt qua đám người, dẫn đầu hướng một cái bàn trống đi đến, ngồi xuống.
Nàng vẫy tay, cố đánh thức tiểu nhị nào đó đang ngây người.
\- " Uy! chúng ta gọi món. "
\- " Nga, nga.... "
Tiểu nhị gật mình bừng tỉnh, vội vàng quệt miệng, dâng lên thực đơn.
Hành động của nàng cũng thuận tiện phá tan bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị trong khách điếm.
Mọi người phục hồi lại tinh thần, hiếu kì liếc nhìn ba người các nàng, liên tục cảm thán. Không biết đây là công tử, tiểu thư của nhà nào nữa. Chậc chậc, nhìn khí chất cao quý này xem....
Chẳng bao lâu sau, đại sảnh lại tràn ngập tiếng nói chuyện ồn ào, náo nhiệt.
Nguyệt Tích Lương vừa ngồi thưởng thức món ăn, vừa yên lặng lắng nghe, muốn tìm kiếm chút thông tin gì đó thật hữu dụng. Nàng mất tích bảy năm, không biết thế giới bên ngoài ra sao rồi.
Quả nhiên, chủ đề của mọi người đã chuyển hướng sang tình hình chiến sự của hai quốc.
\- " Các ngươi nghe nói gì chưa, Cảnh Lăng vậy mà dám ứng chiến Mạc Thanh ta. Bọn hắn không muốn sống hay sao? "
\- " Cái này không cần ngươi nói, đến trẻ lên ba cũng đã biết rồi. "
\- " Cảnh Lăng cậy có một chiến thần như Bắc Mạc Quân. Gì chứ? Chiến thần cái rắm ấy! Bảy năm trước không phải vẫn sợ hãi Mạc Thanh ta sao? "
\- " Ta cá chắc bọn hắn sẽ thảm bại mà thôi. Các ngươi cứ chờ mà xem, muốn lấy ít địch nhiều ư? Không có cửa đâu. "
\- " Đúng vậy, đúng vậy! "