Cũng trong thời gian từng đấy năm, Nguyệt Tích Lương chìm đắm vào việc học tập cách phá giải trận pháp. Dùng máu tươi của nàng làm vật dẫn, kết hợp với cách phá giải cổ xưa, Kình Sâm đảm bảo sẽ thành công.
Thế nhưng, nghe thì có vẻ đơn giản, thực tế phức tạp hơn rất nhiều. Nguyệt Tích Lương không biết đã thất bại bao nhiêu lần, bị trận pháp phản phệ dẫn đến thương nặng.
Các trưởng lão Quỷ Âm môn lắc đầu, nói thể chất của nàng quá mức yếu ớt, phải rèn luyện nhiều hơn. Bọn họ thay phiên nhau bắt ép nàng tập võ công.
Nguyệt Tích Lương lệ rơi đầy mặt, đành phải làm theo.
Chỉ là.... nàng rất lười biếng, học võ không bao giờ đến nơi đến chốn, xa xa không đủ điều kiện mà các cường giả nào đó đặt ra.
Nói một cách khái quát là như thế này: nội lực cũng hòm hòm, khinh công thuộc loại thượng thừa, quyền pháp biết một chút, kiếm pháp hiểu sơ sơ, tiễn pháp mười phát trúng ba, đao pháp đã cầm được thanh đại đao, tiên pháp mù tịt.
Chung quy, võ công của nàng là thuộc loại mèo quào, đủ phòng thân, dùng để chạy trốn là thích hợp nhất.
Bởi vì nàng chỉ giỏi mỗi khinh công mà thôi. Không chạy trốn thì để làm gì?
Cơ mà tuyệt học của Quỷ Âm môn quá nhiều, nàng học được chút da lông này đã là không tồi.
Võ công không đấu lại bọn họ, Nguyệt Tích Lương đã làm gì để Quỷ Âm môn quy phục?
Đơn giản lắm.... nàng chỉ cần một gói thuốc xổ hạng nặng là đã giải quyết xong xuôi.
Không phục? Ta cho ngươi sống trong nhà xí nửa đời còn lại, xem ngươi có bị hun chết không!
Trưởng môn Kình Sâm ngồi trong nhà xí, không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân, vẫn chưa nhận ra là mình sai chỗ nào.
Cô nãi nãi, tại sao ta cũng bị lôi vào thế này? Ta tuổi già sức yếu, không chịu nổi sự giày vò của ngươi nha, ô ô ô....
Thời gian qua đi kèm theo những sự thay đổi kinh người như vậy. Nhưng mà, cái yên bình cũng không thể duy trì được mãi, đến cuối cùng thì quốc gia nào đó vẫn không kìm được mà rục rịch, gây ra những biến động về chiến sự.
Lúc này, ở biên cương Cảnh Lăng đế quốc.
\- " Báo! "
Một tiểu binh gấp gáp chạy vào doanh trướng chủ soái, trên tay còn đang cầm một con chim bồ câu béo ục ịch.
Bắc Mạc Quân bình tĩnh đặt thanh trường kiếm trở lại giá, xoay người lại, liếc nhìn tiểu binh một cái, mở miệng.
\- " Nói. "
Tiểu binh nào đó bị ánh mắt sắc lạnh của hắn làm cho run cầm cập, bất giác nuốt một ngụm nước miếng, rụt rè nói.
\- " Có..... có thư gửi đến cho vương gia! "
Bắc Mạc Quân bây giờ đã hai lăm, hai sáu tuổi, từ tâm tính lẫn ngoại hình đều đã trưởng thành hơn rất nhiều. Bớt đi một chút nông nổi, kiêu ngạo, thêm vào đó là sự thiết huyết, trầm ổn, không giận mà uy.
Trong hàng vạn binh lính, không một ai là có gan nhìn thẳng hắn.
Bắc Mạc Quân nhướng mày, giơ ra ngón tay trỏ, con chim bồ câu liền tự động giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của tiểu binh, bay đến đậu lên tay hắn.
Khi tiểu binh đã lui ra ngoài, Bắc Mạc Quân mới thong thả gỡ ống trúc, lôi thư ra đọc.
Đây là thư của Hoa Thế Thần từ Mạc Thanh gửi đến.
Một lúc sau, môi mỏng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười lãnh khốc. Bắc Mạc Quân vo viên tờ giấy trong lòng bàn tay, thả vào đống than cho nó cháy thành tro tàn, lẩm bẩm.
\- " Các ngươi quả nhiên là không đợi được nữa. Muốn chiến sao? Đến! Đừng tưởng bổn vương là quả hồng mềm thích bóp thì bóp, Bắc Mạc Quân ta đã không còn như lúc trước nữa rồi..... "
Hắn hít sâu vào một hơi, trở lại bên bàn gỗ, chăm chú nhìn vào bức tranh vừa mới họa xong không lâu.
Trên tranh, một nữ hài tử tươi cười khả ái, ánh mắt loan loan hình trăng khuyết.
Ngón tay Bắc Mạc Quân lướt nhẹ qua khuôn mặt nữ hài, trong đầu không ngừng tưởng tượng dáng vẻ của nàng lúc lớn lên.
Tích Lương, nàng hãy dõi theo ta.
Ta sẽ cho nàng thấy, phu quân tương lai của nàng tài giỏi đến nhường nào. Nàng sẽ không phải thất vọng về ta nữa đâu.... ta hứa.
Đoạn, hắn cất thật cẩn thận bức tranh đó đi, trải ra bàn lớn tấm bản đồ biên cương, nơi giáp ranh giữa Cảnh Lăng với Mạc Thanh, vừa suy ngẫm vừa hướng bên ngoài hô lớn.
\- " Gọi các tướng lĩnh đến đây! Nói với bọn hắn, bọn hắn sắp có việc phải làm. "
Không tới một khắc sau, tất cả các tướng lĩnh đều đã có mặt ở trong doanh trướng.
Triển Chính Hi và Kiến Nhất đầu tóc hỗn độn, mặt anh tuấn đỏ bừng bất thường, có vẻ vừa làm chuyện gì đó mờ ám.
Bắc Mạc Quân chỉ cần liếc qua là đã nhận ra, thực ghen tị với bọn hắn, ghen tị, ghen tị!
Các ngươi đây là đang khoe ân ái trước mặt bổn vương sao? Hừ!
Càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt, Bắc Mạc Quân không thèm khách khí, buông lời lạnh lẽo.
\- " Trong quân doanh có quy định cấm sắc dục. "
\- " Khụ khụ khụ! "
Tất cả các tướng sĩ đều đồng loạt sặc nước miếng, muốn cười mà không dám cười, khuôn mặt vặn vẹo quái đản.
Triển Chính Hi cực kỳ quẫn bách, muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Vương gia, ta là vô tội, rất rất rất vô tội!
Kiến Nhất còn lại thì ủy khuất trừng mắt, thêm phần ai oán. Cái gì mà sắc dục? Hắn còn chưa ăn được miếng nào có được hay không?
Thịt sắp đến miệng rồi lại bị lệnh triệu tập của vương gia phá đám. Tức chết hắn mà!
Vì muốn chuyển đi đề tài, Triển Chính Hi không được tự nhiên ho một tiếng, nghiêm túc hỏi.
\- " Vương gia, không biết có chuyện gấp gì? "
Không ngoài dự liệu, câu hỏi của hắn liền thu hút được sự chú ý của mọi người ở đây. Ai nấy đều nghi hoặc nhìn Bắc Mạc Quân.
Mỗ vị vương gia cũng không muốn vòng vo tam quốc nữa, trực tiếp lôi một thanh chủy thủ...
Phập!
Lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tấm bản đồ, ghim một nửa vào cái bàn gỗ bên dưới.
Nhìn kĩ lại, vị trí của chủy thủ không phải là Mạc Thanh đế quốc hay sao?
Bắc Mạc Quân cười gằn, mắt ưng lóe sáng, lên tiếng.
\- " Chiến tranh.... sắp nổ ra rồi. "
Quả nhiên, theo mật báo của Hoa Thế Thần, ba ngày sau, đại quân Mạc Thanh bắt đầu tuyên bố muốn san bằng đất Cảnh Lăng.
Tin tức đó làm cho ngũ quốc lặp tức bùng nổ, tam quốc còn lại mang tinh thần bàng quan, hứng thú theo dõi cuộc chiến.
Ngoài dự liệu của mọi người, Cảnh Lăng vậy mà chấp nhận ứng chiến, không hề có ý định lùi bước, quyết tâm sống mái một phen xem sao.
Đại quân Mạc Thanh lực lượng hùng hậu, có tổng cộng 70 vạn quân tinh nhuệ.
Ngược lại Cảnh Lăng chỉ có 50 vạn quân cùng với một ngàn binh sĩ đặc biệt được Bắc Mạc Quân cẩn thận huấn luyện. Không ai biết thực lực một ngàn binh sĩ đó ra sao, nghe nói là có thể lấy một địch trăm.
Nhưng dù vậy thì vẫn là lấy ít địch nhiều, ai cũng nghĩ Cảnh Lăng sẽ có nguy cơ thảm bại.
Trong sự nghi ngờ của ngũ quốc, biên cương Cảnh Lăng cuối cùng cũng chìm trong khói lửa.
Hai nước đều tinh ranh thành cáo, đầu tiên sẽ không thực sự xuất toàn lực ra chiến mà chỉ thỉnh thoảng xuất binh thăm dò.
Qua vài trận đánh nhỏ lẻ, bọn hắn vậy mà bày ra lực lượng ngang bằng, không ai dành được lợi thế. Mạc Thanh càng không dám coi khinh Cảnh Lăng, hành sự tất cả đều cẩn thận, không dám vọng động dù chỉ một chút.
Nhất thời, trận chiến lâm vào tình trạng giằng co.
.......
Trong khi đó, tại một khu rừng nhỏ quen thuộc tại địa phận Mạc Thanh đế quốc.
Ầm ầm!
Từng tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, cây cối đổ xuống la liệt, các cây mây lúc trước đầy sự sống giờ đây quằn quại dưới nền đất, rất nhanh liền trở nên khô quắt lại, mất đi sinh cơ.
Ầm ầm ầm!
Cát bụi mù mịt cả một khoảng đất trời, trong đống cát bụi đó có một luồng sáng chói mắt lóe lên, thật lâu sau mới tiêu tan.
Vút vút!
Từng đạo bóng dáng như quỷ mị từ sâu trong khu rừng phi ra. Bọn họ tụ tập thành một đoàn người đông đúc trên đường nhỏ, có lớn, có bé đủ cả. Trên mặt ai nấy đều là sự kích động cùng vui mừng tột cùng.
Rốt cuộc.... mong muốn của bọn họ đã trở thành sự thật.
Người đi ra sau cùng là một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi, thân hình mảnh mai, yểu điệu như cành liễu trong gió.
Y phục của nàng bị trận pháp phá đến nát bươm, vạt áo rách phất phơ trong gió. Khuôn mặt thanh lệ, xinh đẹp vốn có được phủ kín bởi một tầng bụi đất nhem nhuốc, chỉ lộ ra một đôi mắt to sáng ngời, hắc bạch phân minh.
Nàng ngửa mặt lên nhìn trời, cất tiếng cười sảng khoái, thét lớn.
\- " Lão nương ta đã trở lại rồi đây! "
Sau bảy năm, cái trận pháp chết tiệt đó cũng bị nàng phá cho tan tành. Nguyệt Tích Lương nàng thật là thiên tài mà, hắc hắc.
Ai đó tính tình vẫn không có gì thay đổi, bắt đầu tự luyến ở trong lòng.....