Sau đó, qua lời kể của Nguyệt Kinh Thiên, Bắc Mạc Quân cùng Nguyệt Tích Lương rốt cuộc cũng đã hiểu được Lăng Tiêu Nhiên bị bắt đi như thế nào.
Hai phu thê Nguyệt Kinh Thiên vốn đang du ngoạn ở một thành trấn nhỏ thuộc Mạc Thanh đế quốc.
Một hôm, Lăng Tiêu Nhiên không biết nhìn thấy cái gì, thần sắc kinh hách từ bên ngoài trở về, không nói một lời mà vội vàng thu dọn đồ đạc.
Nguyệt Kinh Thiên có hỏi nhưng nàng nhất quyết không chịu nói, chỉ bảo hắn nhanh chóng rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
Nguyệt Kinh Thiên dù còn có nghi vấn, bất quá hắn luôn nghe lời nương tử. Đi thì đi, dù sao chơi ở đây cũng không ít ngày rồi.
Nhưng hai người không ngờ đến rằng, ở ngoài trấn nhỏ đang có sẵn mai phục chờ bọn họ sa lưới.
Võ công của đám hắc y nhân đấy không tính là cao cường, hai phu thê họ hợp lực đánh cho bọn hắn thừa sống thiếu chết.
Đến cuối cùng, có một người bí ẩn xuất hiện cứu mạng đám hắc y nhân. Người đó vậy mà đánh ngang tay với Nguyệt Kinh Thiên.
Chiến đấu với nhau được một lúc, người nọ đột ngột quay đầu bỏ chạy. Nguyệt Kinh Thiên háo thắng nên lặp tức đuổi theo truy sát. Ai ngờ người đó khinh công không tồi, Nguyệt Kinh Thiên chẳng mấy chốc liền mất dấu.
Chán nản quay trở lại chỗ cũ, đập vào mắt hắn là con đường không một bóng người. Hắc y nhân không thấy, Lăng Tiêu Nhiên cũng không thấy. Trên nền đất chỉ còn lại cây trâm cài đầu của nàng.
Nguyệt Kinh Thiên sợ hãi đi tìm nàng khắp nơi, tìm hết ba ngày ba đêm vẫn không có tin tức.
Lúc ấy, hắn mới ngộ ra một điều. Nương tử hắn đã bị bắt đi rồi. Đám hắc y nhân đó dùng kế điệu hổ ly sơn, cố tình dẫn hắn rời xa nàng, thừa cơ bắt người.
Thật là đáng giận!
Nếu hắn cẩn thận hơn thì đã không xảy ra chuyện. Tất cả là tại hắn!
Nguyệt Kinh Thiên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, bất lực ngồi ôm đầu, thoáng chốc như đã già đi mấy tuổi.
Nguyệt Tích Lương nhìn lão cha nhà mình khổ sở cũng cảm thấy đau lòng. Nàng lại gần ôm lấy cánh tay hắn, an ủi.
\- " Phụ thân, con nghĩ bọn chúng trăm phương ngàn kế muốn bắt sống nương, chứng tỏ nương bây giờ còn không có nguy hiểm đến tính mạng. Người đừng lo lắng quá.... "
Nguyệt Kinh Thiên gật đầu, uể oải nói.
\- " Nương con hôm đó đã nhìn thấy cái gì cơ chứ? "
Hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được cái vẻ mặt sợ hãi đó của nàng. Trước mặt hắn, nàng chưa bao giờ có biểu cảm như vậy.
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, có phần không hiểu.
Bọn chúng bắt mẫu thân để làm cái gì? Uy hiếp phụ thân? Uy hiếp Cảnh Lăng? Có vẻ không đúng. Mẫu thân đã bị bắt đi gần mười ngày, nếu là uy hiếp thì đã sớm có tin tức rồi.
Chẳng lẽ.... mẫu thân còn có tác dụng khác với bọn chúng?
Bắc Mạc Quân vẫn ngồi một bên, đột nhiên lên tiếng hỏi.
\- " Nhạc phụ, ngài còn nhớ rõ dáng vẻ của người bí ẩn kia không? Hoặc giả... là một dấu hiệu gì đó chẳng hạn? "
Nguyệt Kinh Thiên nghe vậy cũng cảm thấy sững sờ.
Hắn thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề đấy. Võ công của kẻ đó không tầm thường, chắc chắn xuất thân cũng không phải hạng tầm thường.
Hắn nhắm mắt tự hỏi một lúc, rồi nói.
\- " Ta không nhìn thấy mặt cùng thân hình của hắn, rất bí ẩn. Hắn mặc một thân áo choàng đen chạm đất, trước ngực áo có một ám văn lằng nhằng, trên mặt đeo mặt nạ cũng màu đen nốt. Nói chung.... đen toàn thân! "
\- " ....... "
\- " ....... "
Nguyệt Kinh Thiên nói xong, ngược lại trong phòng không có ai lên tiếng cả, không gian lâm vào tĩnh lặng đến quỷ dị.
Hắn hồ nghi ngẩng đầu, đập vào tầm mắt hắn là hai khuôn mặt vặn vẹo, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mắt trừng trừng.
Ách?
Nguyệt Kinh Thiên bị biểu cảm của hai người nào đó dọa sợ, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Sao vậy?
Hắn nói gì không đúng sao?
Nhưng sự thực chính là như vậy nha. Hắn tả không có sai chút nào...
Không phải là hắn không muốn nhìn người ta, mà là người ta không có cái gì để nhìn cả.
Mặt không lộ ra thì chớ, đến cả thân hình cũng không lộ luôn. Nếu không phải nghe giọng nói, còn không biết là nam tử hay nữ tử nữa kìa...
Tại sao hai người này lại tức giận như vậy chứ? Kỳ quái!
Sự thật chứng minh, Nguyệt Kinh Thiên nghĩ nhiều rồi.
Bắc Mạc Quân cùng Nguyệt Tích Lương căn bản không phải tức vì hắn.
Chỉ thấy Nguyệt Tích Lương thở phì phò, hỏi tiếp.
\- " Giọng của người đó có phải là é é như thái giám? "
Nguyệt Kinh Thiên lắc đầu, trả lời ngay.
\- " Không phải a. Giọng nói trầm thấp..... cũng rất dễ nghe. Ta khẳng định là nam tử. "
Nàng kinh ngạc nhướng mày. Không phải là cùng một người ư?
Đúng vậy, miêu tả của lão cha thê nô rất giống với người thích sát bọn họ hơn nửa tháng trước.
Hừ hừ, hắn chính là người vứt nàng xuống vách đá.
Nàng đã ghi hắn vào sổ đen rồi. Quyết không đội trời chung!
Nếu để nàng gặp lại hắn lần nữa, nàng sẽ thông nát cúc hắn! Cho hắn được hưởng dụng hình thức SM tàn bạo nhất từ trước tới giờ.
Bắc Mạc Quân mở miệng, chắc như đinh đóng cột phán.
\- " Dù không phải là một người.... nhưng chắc chắn hai người ấy cùng là thành viên của môn phái thần bí đó. "
Cách ăn mặc giống hệt nhau như vậy, không cùng một ruột mới là lạ.
Môn phái! Lại là môn phái!
Rốt cuộc môn phái đó còn muốn làm hại bao nhiêu người đây?
Nguyệt Kinh Thiên nghi hoặc cực kỳ, không nhịn được cất tiếng hỏi.
\- " Cái gì môn phái ở đây? "
Nguyệt Tích Lương thở dài, chẹp miệng nhìn lão cha nhà mình. Nàng vốn không muốn kể cho hắn nghe về sự việc lúc trước, nhưng mà chuyện đến nước này rồi, không kể không được.
\- " Chuyện là như thế này..... "
.......................................
Rầm!
Trong thư phòng Nhị vương phủ bỗng nhiên truyền ra tiếng động nhức tai. Chim muông bên ngoài giật mình bay tán loạn.
Nguyệt Kinh Thiên nghe hết câu chuyện, tức giận đến nỗi đứng dậy đập bàn, gầm lên.
\- " Con mẹ nó! Môn phái cái cóc khô gì! Lão tử ngay lặp tức mang binh đi đập nó! "
Quá đáng lắm rồi!
Các ngươi có dã tâm, ta không màng đến.
Các ngươi lợi dụng Mạc Thanh, ám hại hoàng thượng Ly Mẫn, mưu đồ bất chính, ta không quản.
Các ngươi cài người vào ngũ quốc, ta đếch thèm quan tâm.
Nhưng các ngươi lại dám đụng đến thê nhi yêu quý của ta, các ngươi chán sống rồi!
Tưởng Nguyệt Kinh Thiên này ăn không ngồi rồi sao? Các ngươi trong mắt ta chỉ là đống phân chó, không hơn không kém.
\- " Người biết nó là môn phái gì, ở đâu để mà đập sao? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, liếc lão cha nhà mình bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Môn phái đó hành sự cẩn thận, lại bí ẩn như vậy. Muốn tra được thông tin về nó, khó hơn lên trời.
Ách?
Ờ ha....
Nguyệt Kinh Thiên bị dội một gáo nước lạnh lên đầu liền ỉu xìu như quả bóng xì hơi.
Hắn xuất thân từ trong giang hồ nhưng mà cũng chưa từng nghe nói đến môn phái nào như thế này.
Vậy làm sao để cứu được nương tử của hắn về đây? Ô ô ô....
Hắn không chịu! Hắn nhớ nương tử rồi! Thực nhớ....
Bắc Mạc Quân trầm ngâm một lúc rồi đột ngột lên tiếng.
\- " Muốn biết tin tức của nhạc mẫu đại nhân, không phải là không có cách. "
Câu nói của hắn như là một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm nổi lên những đợt sóng lớn.
Hai cha con Nguyệt Kinh Thiên kinh ngạc nhìn hắn, con mắt ánh lên tia sáng hi vọng.
Hắn thực sự có cách hay sao?
\- " Tiểu Quân Quân, ngươi có cách gì? "
Nguyệt Tích Lương khẩn trương nắm chặt lấy ống tay hắn, vội vàng hỏi.
Bắc Mạc Quân nhu hòa nhìn nàng, nói.
\- " Ta biết một người có liên quan đến Vu tộc. Mà nàng biết đấy, Vu tộc nằm dưới trướng của môn phái đó... "
\- " Ai? "
Theo bản năng, Nguyệt Tích Lương dường như bật thốt lên.
\- " Mộ Sở Sở. "