Nguyệt Tích Lương bị người nào đó bất ngờ ôm lấy, thành ra có chút hoa mắt chóng mặt.
Không thể trách nàng được, thật sự thì mấy ngày nay đi đường quá mức mệt mỏi. Vì sợ bị thích sát thêm lần nữa, đoàn người vội vàng lên đường không ngừng nghỉ. Vốn là một tháng đi đường thời gian lại rút thành chỉ còn nửa tháng.
Nguyệt Tích Lương bây giờ chỉ muốn nằm lên chiếc giường êm ái của mình mà ngủ vù vù thôi.
Khi nhìn rõ người đang ôm nàng gào khóc là ai, Nguyệt Tích Lương liền kinh ngạc không nhẹ, có chút vui mừng.
\- " Phụ thân, người về rồi? "
Đúng vậy, người nước mắt nước mũi tèm lem này không phải là lão cha thê nô Nguyệt Kinh Thiên thì là ai?
Nguyệt Kinh Thiên cũng thực là bị kinh sợ không nhẹ. Những tưởng lần này trở về là có thể hảo hảo bồi nữ nhi chơi đùa.
Bất quá, niềm vui của hắn còn chưa chớm nở thì đã nhận được một tin động trời, như sét đánh ngang tai. Nguyệt Tích Lương gặp phải thích khách, không rõ tung tích.
Không rõ tung tích thì còn đỡ, quá đáng hơn cả, còn có tin đồn là nữ nhi hắn đã chết rồi, xác bị băm thành mảnh nhỏ tiêu hủy.
Miệng người nào thối như vậy? Dám trù ẻo Lương bảo bảo nhà hắn?
Hắn mới không có tin đâu!
Thấy không? Bây giờ nữ nhi hắn không phải đã đã an toàn trở về rồi sao? Làm hại hắn lo lắng muốn chết!
Thấy Nguyệt Kinh Thiên vẫn còn sụt sịt, lại có xu thế lau nước mũi vào y phục nàng, Nguyệt Tích Lương liền nhanh tay đẩy hắn ra xa, mở miệng hỏi.
\- " Sao người lại về đột ngột như vậy? Không phải là nói đi du dịch một năm à? Bây giờ mới có mấy tháng chứ? "
Nguyệt Kinh Thiên hung hăng dùng ống tay áo lau đi nước mắt, có phần chột dạ không dám nhìn thẳng nàng.
\- " Cái kia.... phụ thân không phải là nhớ con sao? Về sớm một chút so với dự kiến thôi. "
Nghe vậy, Nguyệt Tích Lương híp mắt lại, cảm thấy có gì đó không đúng.
Lão cha mà lại vì nàng mà bỏ lỡ mấy tháng ân ái với mẫu thân ư? Không đời nào!
Với lại, nhìn vẻ mặt lúng túng kia của Nguyệt Kinh Thiên, nghi ngờ trong lòng nàng càng tăng. Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, Nguyệt Tích Lương liền nhận ra thiếu mất một bóng người quen thuộc. Nàng túm chặt vạt áo của lão cha, truy vấn.
\- " Mẫu thân đại nhân đâu? Sao nàng không đi cùng người? "
Thường ngày, hai phu thê nhà này quấn quýt với nhau như hình với bóng. Bây giờ lại tách ra.... có vấn đề!
Quả nhiên, Nguyệt Kinh Thiên vốn không giỏi che giấu cảm xúc, biến sắc mặt ngay lặp tức.
Hắn mím chặt môi, đáy mắt hiện lên vẻ sầu lo rõ ràng nhưng vẫn cứng miệng nói dối.
\- " Nàng ở trong phủ, không đến đây. Nàng ấy à.... ngủ rồi. "
Nguyệt Tích Lương trừng lão cha nhà mình, nghiến răng ken két. Nói dối tệ như vậy mà cũng dám nói. Coi nàng thực sự là tiểu hài tử không biết gì sao?
Mẫu thân nếu nghe được tin nàng gặp chuyện, chắc chắn cũng sẽ giống như phụ thân, canh chừng ở Nhị vương phủ không rời nửa bước.
Nàng có thể an tâm ngủ được mới là lạ.
Nguyệt Tích Lương nhếch khóe miệng, bất chợt quay lưng lại, hướng về phương hướng Nguyệt vương phủ đi tới.
\- " Vậy để con về nhà thăm nương xem sao. Lâu không gặp, rất nhớ nàng nha. "
Bắc Mạc Quân đứng bên cạnh nàng, không nói gì, chỉ nhấc chân bước theo.
Đến hắn còn nhận ra được điều kỳ quái ở đây.
Nguyệt Kinh Thiên thấy vậy, không kịp suy nghĩ nhiều mà sốt sắng kéo nữ nhi lại, đổ mồ hôi như mưa.
Hắn cắn răng, nói khẽ.
\- " Không cần a! "
Thê tử của hắn vốn dĩ không có ở trong phủ, nàng làm sao có thể gặp được cơ chứ?
Nguyệt Tích Lương hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn đối diện, nói.
\- " Phụ thân, người vẫn còn không chịu nói thật sao? Nương con đâu? "
Nguyệt Kinh Thiên sững sờ, cả cơ thể ngây ra như phỗng. Nữ nhi vậy mà đã biết?
Thu tay lại, hắn mệt mỏi đỡ lấy trán, thần sắc thoắt cái đã thay đổi, làm gì còn có sức sống cuồng nhiệt như vừa rồi nữa.
Cả không gian bỗng chốc lâm vào trong tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của ba người.
Bắc Mạc Quân nhíu mày, tiến lại gần Nguyệt Kinh Thiên, bạc môi khẽ mở, đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt hiện tại.
\- " Nhạc phụ đại nhân, có chuyện gì ngài nên nói thẳng ra. Mọi người cùng nhau giải quyết mới tốt. "
Nguyệt Tích Lương giật giật khóe mắt, cho rằng mình nghe nhầm.
Một câu " nhạc phụ đại nhân " này, hắn nói ra cũng thật thuận miệng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Hai người còn chưa chính thức thành thân đâu, còn lâu mới đến lúc đó. Gọi như vậy không phải là quá sớm đi?
Nếu là bình thường, Nguyệt Kinh Thiên đương nhiên sẽ nổi khùng lên, kịch liệt phản bác cách gọi của Bắc Mạc Quân.
Bất quá, hắn bây giờ thật sự không còn tâm trạng cãi lộn nữa rồi. Nguyệt Kinh Thiên thở dài, hốc mắt ươn ướt, nói.
\- " Tiêu Nhiên nàng ấy.... bị người ta bắt đi rồi! "
Một câu nói, hung hăng đánh vào trong lòng Nguyệt Tích Lương. Nàng mở to mắt, hầu như là dùng hết sức lực, hét lên.
\- " Cái gì?! "
Mẫu thân bị người ta bắt đi? Không thể nào!
Võ công của mẫu thân cao cường như vậy, là sát thủ nổi tiếng trên giang hồ, thêm vào phụ thân mạnh mẽ, uy vũ nữa. Người nào có thể bắt được mẫu thân đi?
Hơn thế, tại sao phải bắt nàng? Bắt nàng để làm gì?
\- " Nhạc phụ, ngài nói là sự thật? "
Bắc Mạc Quân cũng bị kinh hách không nhẹ, cố tình hỏi lại.
Đã từng luận bàn với Lăng Tiêu Nhiên không chỉ một lần, hắn đương nhiên biết võ công nàng lợi hại thế nào.
Nguyệt Kinh Thiên vặn lông mày, tức giận gầm nhẹ.
\- " Nếu không phải là bọn chúng dùng kế điệu hổ ly sơn, tách hai chúng ta ra thì còn lâu Tiêu Nhiên mới bị bắt đi! "
Chung quy vẫn là do phu thê bọn họ quá khinh địch.
Lần này Lăng Tiêu Nhiên bị bắt đi, Nguyệt Kinh Thiên không còn cách nào khác mới bất đắc dĩ quay trở lại hoàng thành.
Hắn muốn điều động binh mã đi tìm nàng, dù phải đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho được nàng. Hắn lo lắng phát điên lên rồi!
Lại không ngờ đến, Nguyệt Tích Lương cũng mất tích nốt.
Hắn đã từng nghi ngờ, có phải bọn người bắt Tiêu Nhiên đi và bọn người ám sát Tích Lương là cùng một ruột hay không.
Cho đến khi Nguyệt Tích Lương quay trở lại, hắn mới an tâm được phần nào. May mà không phải.
Nguyệt Tích Lương phải mất một lúc mới bình ổn được tâm tình của mình, nàng lo lắng mở miệng.
\- " Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? "
Bắc Mạc Quân lại kịp thời xen vào.
\- " Vào phủ rồi nói. "
Bọn họ vẫn đang đứng ở ngoài đại môn Nhị vương phủ, nói chuyện thế này có chút không tiện. Để tránh tai vách mạch rừng, vào phủ rồi nói tiếp cũng không muộn.
Hai cha con họ Nguyệt rầu rĩ gật đầu đồng ý, cất bước đi vào trong phủ, mỗi bước đi đều thật nặng nề....