Hôm nay, toàn thể Vu tộc đều tràn ngập trong dáng vẻ bi thương, vải trắng, khăn tang giăng lối khắp nơi, nhà nhà người người đều mặc đồ trắng. Hôm nay, Vu tộc mất đi tộc trưởng, Vu tộc lãnh tình là thế, không có ai thực sự cảm thấy đau lòng nhưng vẫn nể tình mà khóc than vài câu. Có lẽ không phải bọn họ trời sinh lãnh tình mà là cách quản giáo của Lã Oa đã bất giác thấm nhuần, làm cho con tim của bọn họ dần dần nguội lạnh. Không được đối xử tốt, bọn họ cũng đâu cần đối xử tốt lại với người ta. Trên đời này, muốn tồn tại lâu thì cần dựa vào sự cho đi và nhận lại....
\- " Khụ khụ, tất cả tộc nhân Vu tộc ta, các ngươi hãy quỳ gối dưới linh đường của tộc trưởng để đưa tiễn người lần cuối cùng! "
Thanh âm Tường trưởng lão nhuốm đậm u buồn, kéo dài miên man.
\- " Tộc nhân Vu tộc, ta mong các ngươi luôn nhớ kỹ công lao của tộc trưởng đối với bộ tộc. Người ra đi quá đột ngột, chúng ta còn chưa kịp đền đáp người xứng đáng.... "
Ngu trưởng lão đạm đạm tiếp lời, không chịu yếu thế trước Tường trưởng lão. Muốn ra vẻ trước mặt tộc nhân, ngươi làm được ta cũng làm được!
\- " Tộc trưởng, xin người hãy yên nghỉ.... "
Lần này lại là giọng của Ngô trưởng lão, nghe không ra bất cứ hỉ nộ ái ố.
\- " Tộc trưởng ô ô ô.... sao người lại ra đi? Vu tộc phải làm sao bây giờ?! "
\- " Tộc trưởng, trên trời hãy phù hộ cho Vu tộc bình an..... "
\- " Tộc trưởng ô ô ô..... "
Ồn ào! Quá ồn ào! Nhà nào khóc tang to như vậy? Thật không ra thể thống gì!
Ý thức Lã Oa dần dần trở về, bên tai nàng ta ong ong toàn những tiếng khóc than cho cái người tên gì mà.... tộc trưởng?
Mà khoan! Tộc trưởng là tên người sao?! Nó căn bản không phải tên người!
Ai to gan dám trù ẻo bản tộc trưởng chết?!!
Lồng ngực từ một ngày trước vẫn còn im lìm của Lã Oa hiện đại bắt đầu động, phập phồng lên xuống. Một lượng không khí tràn vào khoang mũi, tràn vào phổi nàng ta, đột ngột đến nỗi đau điếng, như thể nàng ta đã rất lâu rồi không được hô hấp.
Lã Oa tham lam hít thở độ vài phút mới bình ổn được trở lại, nàng ta từ từ mở mắt. Đập vào mắt nàng ta là tấm gỗ đen được sơn sáng loáng, mùi gỗ mới nồng nặc, có chút khó chịu.
\- " Tộc trưởng, Vu tộc không thể thiếu người a tộc trưởng! "
\- " Ô ô ô tộc trưởng, ngươi chết thực thảm!! "
Đại phu nói tộc trưởng chết vì ăn quá nhiều canh gà, bội thực quy thiên. Không phải thảm thì là gì?
Tiếng khóc ngoài khi vẫn tiếp tục, đều đặn vang lên, cực kỳ chói tai.
Lã Oa bởi vì tiếng khóc đó mà bùm một cái hoàn toàn thanh tỉnh. Nàng ta trợn tròn mắt, dường như không thể tin vào tai mình.
Bọn người kia ăn nói linh tinh cái gì vậy? Nàng bao giờ thì đã chết? Rõ ràng nàng còn hảo hảo khỏe mạnh nằm đây!
Nằm đây..... là nằm đâu?
Lã Oa cứng nhắc di chuyển tầm mắt, tấm gỗ, hoa cúc, muối, tiền giấy, vàng mã, không gian chật hẹp,..... đây.... đây là ở trong quan tài? Đúng rồi, đây chính là quan tài!
Tại sao nàng lại ở trong quan tài?! Nàng chưa chết!!
Lã Oa mở miệng định gào to ra câu đó nhưng bất hạnh thay cổ họng nàng ta lại không phát ra được một chút âm thanh nào, như thể người câm. Lã Oa hoảng hốt tột độ, theo bản năng muốn đưa tay lên sờ cổ họng lại phát hiện nàng ta cũng không thể cử động. Tay, chân, người nàng ta như bị trói chặt, không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ. Hơn thế nữa, Lã Oa có thể cảm nhận được..... võ công của nàng ta thế mà bị phế rồi, cơ thể không còn nội lực chống đỡ, từng chút... từng chút một trở nên yếu ớt, lão hóa hơn.
Không thể nói cũng không thể động, Lã Oa bây giờ không khác nào là một con rối nằm im, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn nắp quan tài.
Là ai? Rốt cuộc là ai đã đưa nàng vào đây?! Là ai tính kế nàng!
Tối qua khi ăn xong canh gà nàng chỉ ngủ một giấc.... Ăn xong canh gà? Ngủ một giấc?
Trong đầu Lã Oa lóe lên ánh sáng thấu triệt. Thì ra là vậy..... thì ra là vậy..... Lăng Tiêu Nhiên, là ngươi, là ngươi tính kế ta! Lăng Tiêu Nhiên..... tiện nhân!!
Lã Oa âm thầm nghiến răng, mắt đỏ ửng che kín tơ máu đáng sợ.
Bên ngoài vẫn vang lên tiếng khóc xé gan xé ruột, gần ngay gang tấc làm tai Lã Oa ù đi, không khác nào tiếp nhận tra tấn. Nghe người khác khóc tang mình, có ai vui vẻ được cho cam?!
Lã Oa nhiều lần không cam tâm muốn tạo ra tiếng động để thu hút sự chú ý, nhưng cuối cùng vẫn không thành. Chết tiệt! Lăng Tiêu Nhiên, ta mà thoát được ra ngoài ta sẽ giết ngươi.... bầm thây vạn đoạn!
Ngay lúc Lã Oa vô lực 'chết' trong quan tài, Tường trưởng lão đã giơ tay ra hiệu mọi người im lặng. Không nghĩ tới, hắn vừa ra chỉ thị, tất cả liền ngừng ngay lại được, thay đổi nhanh đến nỗi chóng mặt, cả linh đường yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nói khóc liền khóc, nói ngừng liền ngừng. Đúng là những tộc nhân tài năng!
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân lẫn trong đám người không khỏi cảm thán. Nàng quay sang nhìn nữ tử Vu tộc đứng gần, vừa rồi nàng ta khóc rất to, to nhất trong số họ, bất quá..... trên mặt lại không có một giọt lệ nào. Cái quỷ gì vậy?! Giả vờ cũng quá lộ liễu rồi!
Tường trưởng lão giật giật khóe môi, đường hoàng đĩnh đạc nói.
\- " Ta biết các ngươi đau khổ vì sự ra ra đi của tộc trưởng, bản thân ta cũng buồn không kém các ngươi, cố kìm nén cảm xúc để lo liệu chu toàn hậu sự này. Thế nhưng mà, buồn thì buồn, Vu tộc không thể không có người cai quản, đất nước một ngày không thể không có vua..... "
Ngừng một lúc, Tường trưởng lão ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hô tiếp.
\- " Chúng ta nên tìm một người đủ thực lực, chủ địa vị lên thay thế tiền nhiệm tộc trưởng. Tân tộc trưởng này sẽ dẫn dắt Vu tộc phát triển từ nay về sau!! "
Bổ nhiệm tân tộc trưởng?
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, ngỡ ngàng.
Tộc trưởng vừa chết chưa được một ngày, Tường trưởng lão đã vội vàng muốn cướp quyền? Chắc hẳn hắn đợi ngày này đã lâu.
Ngu trưởng lão lạnh lùng liếc Tường trưởng lão một cái, vậy mà hưởng ứng theo.
\- " Ý của Tường trưởng lão rất hợp với ý ta. Không biết..... ngươi đã chọn được người thích hợp hay chưa? "
Tường trưởng lão đến nước này rồi cũng không vòng vo tam quốc, tin rằng người ở đây đều là người thông minh, trực tiếp nói.
\- " Lão phu bất tài nhưng cũng muốn góp một phần sức lực cho Vu tộc..... không ngại tự mình đứng ra ứng cử. Mọi người cũng có thể tiến cử cá nhân mà các ngươi muốn, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng. "
Tường trưởng lão mặt dày mày dạn nói rõ ý đồ với chức vị tộc trưởng, có người khinh miệt nhưng ngược lại không có ai dám đứng ra phản đối nửa lời.
Không cần phải nói, Tường trưởng lão võ công cao cường, thế lực cũng đứng nhất nhì trong Vu tộc, hắn thực sự có đủ khả năng làm tân tộc trưởng.
\- " Ta muốn tiến cử Ngu trưởng lão! "
Người lên tiếng là một người nằm trong phe cánh của Ngu trưởng lão, không phụ sự giao đãi của chủ tử, đã đứng ra làm bộ làm tịch tiến cử.
Ngu trưởng lão vuốt râu, mỉm cười.
\- " Nếu đã có người tín nhiệm ta như vậy. Ta cũng không sợ khổ mà đi tranh một hai, ngươi nói đúng không.... Tường trưởng lão? "
Đừng tưởng chỉ mỗi mình ngươi mới có năng lực làm tộc trưởng, ta cũng không thua kém!
Lã Oa nằm trong quan tài nghe Tường trưởng lão và Ngu trưởng lão kẻ xướng người họa muốn cướp chức vị của nàng, nhất thời khí tạc mao.
Hai lão già vương bát đản! 'Thi thể' ta còn chưa lạnh đã vội vàng nảy lòng tham. Đúng là một lũ cáo già!! Ta thường ngày đúng là nuôi uổng các ngươi....
Tốt.... tốt lắm!