Hành động bóp cổ của Lãnh Phong hoàn toàn không phải giả vờ cho có lệ. " Móng vuốt " của hắn như cái gọng kìm muốn bẻ gãy cổ Lăng Tiêu Nhiên, khiến nàng không thể hô hấp, khuôn mặt đã tím tái lại càng tím tái hơn, trông mà rợn người.
\- " Ngươi...... "
Nguyệt Kinh Thiên kinh hoàng bước lại vài bước nhưng lại bị Lãnh Phong trừng mắt uy hiếp, hắn đành phải lo lắng đứng im một chỗ, hai bàn tay nắm chặt, khớp xương vang lên những tiếng " răng rắc ".
Trong thâm tâm hắn biết, Lãnh Phong chẳng qua là hư trương thanh thế, không thật sự muốn lấy tính mạng của Tiêu Nhiên. Thế nhưng, không có gì có thể đảm bảo rằng y sẽ không làm ra những chuyện điên rồ như đả thương nàng hay phế võ công, phế tay chân nàng,..... Dẫu sao Lãnh Phong chỉ cần nàng không chết là được, những thứ khác không quan trọng.
Nhìn Lăng Tiêu Nhiên thống khổ giãy giụa trong tay Lãnh Phong, sắp sửa đoạn khí, Nguyệt Kinh Thiên cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, xót xa. Bình thường nàng chỉ bị thương một chút hắn đã đau lòng muốn chết, huống chi......
Hắn không chịu được!
\- " Thế nào? Biểu cảm khi đối mặt với tử thần này của nàng rất là xinh đẹp đi? Nguyệt Kinh Thiên..... ngươi nhìn thấy chưa? Không có gì là bản đại gia không dám làm! "
Lãnh Phong cười một cách " ôn nhu ", bàn tay càng ngày càng siết chặt hơn, đáy mắt hiện lên vẻ hung tợn rõ rệt.
Lồng ngực Lăng Tiêu Nhiên phập phồng lên xuống, hai mắt sung huyết trợn to. Nàng thậm chí còn tự tinh tế cảm nhận được từng bế bào trong cơ thể đông đứng, mạch máu tắc nghẽn, dưỡng khí, sự sống dần dần bị bàn tay vô hình rút khỏi người. Đồng tử nàng tối dần, mất đi tiêu cự.....
Bản thân Nguyệt Kinh Thiên rơi vào hoảng loạn, sợ hãi, hắn không còn suy nghĩ được điều gì nữa, vội vã gào to.
\- " Lãnh Phong, ngươi mau dừng tay! Nàng sẽ chết thật đấy! "
Tên Lãnh Phong này, hắn giống như là một kẻ điên. Không! Hắn căn bản, chuẩn xác là một kẻ điên!
\- " Thế thì sao nào? "
Lãnh Phong hời hợt hỏi lại, lực đạo không hề có dấu hiệu buông lỏng.
Nguyệt Kinh Thiêm cắn răng, mất khống chế bật thốt lên.
\- " Ta đáp ứng! Ta sẽ làm theo những gì ngươi nói..... một mạng đổi một mạng. Làm ơn..... buông tha nàng! "
Cái từ " làm ơn " với một người cao ngạo như Nguyệt Kinh Thiên dường như phải tích tụ hết dũng khí mới có thể nói ra khỏi miệng. Trên đời này ngoại trừ nương tử, hắn chưa từng cầu xin ai khác, kể cả là người phụ thân trên danh nghĩa hỉ nộ thất thường, máu lạnh vô tình kia, hắn chưa từng....
Nhưng trong trường hợp này, Nguyệt Kinh Thiên không thể không vứt hết tự tôn mà cầu xin địch nhân. Đơn giản bởi vì Lăng Tiêu Nhiên quý giá hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần nàng sống tốt, hắn cái gì cũng không quản.
\- " Nga ~ ngươi sớm biết điều như vậy có phải đỡ tốn thời gian của ta hơn không? Thánh nữ cũng không cần phải chịu nhiều đau đớn. Chậc, nàng thật là đáng thương..... "
Lãnh Phong nhếch khóe môi miệt thị, bàn tay thoắt cái thả ra.
\- " Khụ khụ! "
Lăng Tiêu Nhiên quặn mình chật vật ho khan, không khí ồ ạt chui vào phổi nàng, kéo nàng từ địa ngục lên tới thiên đàng. Lần đầu tiên, Lăng Tiêu Nhiên được trải nghiệm một chân bước vào quỷ môn quan là như thế nào.
Bất quá, nàng không có thời gian để ý đến tình trạng của chính mình, nàng ngước đôi mắt phiếm lệ nhìn hướng trượng phu, kịch liệt lắc đầu, ra dấu ám hiệu.
Nàng cái gì cũng nghe thấy, nàng nghe thấy rất rõ!
Thiên ca, chàng hà tất phải làm như vậy? Biết rõ là cái bẫy mà vẫn muốn vướng vào, thỏa mãn mục đích của hắn. Đã biết chàng đần, nhưng không ngờ chàng lại đần đến thế!
Không cần! Chàng không cần quan tâm ta, ta cũng không cần chàng dùng mạng đổi! Chàng đối với ta cũng quan trọng không kém..... van cầu chàng..... hãy nghĩ cho ta một chút..... được không?
Nguyệt Kinh Thiên thâm tình mỉm cười đáp trả Lăng Tiêu Nhiên, ánh mắt hắn như thể muốn một lần cuối cùng khắc sâu hình bóng nàng vào trong tâm trí.
Nguyệt Kinh Thiên nâng Trảm Nguyệt kiếm kề lên cổ, vẻ mặt quyết tuyệt.
\- " Lãnh Phong, hi vọng ngươi nói lời giữ lời. Nếu không.... ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi! "