\- " Ngao! "
Nguyệt Hạo Thần rống lên một tiếng như heo bị chọc tiết, cả người giãy nảy. Phân thân nhất thời không kiềm chế được mà bắn ra nồng đậm bạch dịch, một ít dính trên cơ bụng rắn chắc của Hiên Viên Liệt. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh " ra " nhanh đến vậy.
Nhưng Nguyệt Hạo Thần ngược lại không quan tâm đến điều đó, cái anh để ý là.... mông anh.... cái mông anh gìn giữ suốt ba mươi năm..... cứ thế bị thằng nhãi con này ăn đậu hũ!
Nguyệt Hạo Thần nghẹn đến nỗi cả mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi định dơ chân lên đạp Hiên Viên Liệt lần nữa.
Nào ngờ Hiên Viên Liệt như biết trước ý định của anh, dùng sức lực hơn người đè hai chân anh lại, chậc lưỡi.
\- " Ngoan nào, lúc khác cho anh đạp thoải mái, nhưng bây giờ thì không được. "
Nguyệt Hạo Thần tức quá hóa cười, gằn từng chữ.
\- " Con mẹ nó! Lão tử không thích xxx với đàn ông được chứ? Mau thả ra! Lão tử phải về nhà! "
Hiên Viên Liệt vẫn giữ nguyên nụ cười thuần hậu trên khóe môi, vẻ mặt thành thật.
\- " Thần Thần, anh vẫn chưa hiểu tình cảnh của anh sao? Anh nghĩ anh có sự lựa chọn ở đây? Nên nhớ, là tôi cưỡng bức anh, cưỡng bức.... hiểu không? "
Nói xong, Hiên Viên Liệt lặp tức dùng hành động để chứng minh. Ngón tay anh quệt một chút chất lỏng còn sót lại trên đầu " tiểu Hạo Thần ", không hề do dự đâm vào cúc hoa non nớt của người nào đó.
\- " A! "
Nguyệt Hạo Thần kêu ra tiếng, mày kiếm nhíu chặt lại một chỗ, mông run run.
Có thứ đồ nào đó làm chất bôi trơn, ngón tay Hiên Viên Liệt trượt vào bên trong lỗ nhỏ rất dễ dàng. Hơi thở anh nặng nề, nhìn thân thể Nguyệt Hạo Thần hiện lên tầng tầng màu hồng nhạt, lặng lẽ nuốt nước miếng, ngón tay rút ra rồi lại cắm vào, tốc độ càng ngày càng nhanh dần, phát ra những tiếng " lép nhép " ám muội.
\- " Ân.... biến thái.... khốn khiếp! "
Nguyệt Hạo Thần khó nhọc mắng, đôi mắt hoa đào phủ một tầng hơi nước mông lung. Anh rõ ràng cảm thấy đau nhưng lại quật cường không muốn thừa nhận.
Không biết từ bao giờ, một ngón tay đã chuyển thành hai ngón tay chen chúc trong cúc hoa, bị lớp lớp mị thịt thít chặt, có thể tưởng tượng được nếu đổi thành " tiểu Liệt Liệt " thì tư vị sẽ mất hồn thế nào.
Cúc hoa bị ngón tay kích thích sản sinh ra một ít dịch thủy trong suốt, chỉ là một chút nhưng cũng đủ để cho thấy Nguyệt Hạo Thần đã bất giác có phản ứng.
Có lẽ chính Nguyệt Hạo Thần cũng không nghĩ đến mình sẽ có ngày phản ứng với đàn ông.
Ánh mắt dịu dàng của Hiên Viên Liệt trầm xuống trông thấy, anh bất ngờ rút ngón tay ra, gác hai chân Nguyệt Hạo Thần lên vai, kề cự long đã sớm trướng to sát cửa vào.
\- " Thần Thần, sẽ có chút đau.... cố chịu. "
Lời nói vừa ra khỏi miệng, hông Hiên Viên Liệt đã động mạnh lên phía trước, tiến thẳng vào cúc huyệt khả ái chưa trải sự đời của Nguyệt Hạo Thần.
Những nếp nhăn ở nơi nào đó bị dị vật làm dãn hết cỡ, ẩn ẩn có vết rách như sắp chảy máu.
\- " A.... con mẹ nó! Đau! "
Hai mắt Nguyệt Hạo Thần trợn ngược, nước mắt lăn xuống gò má, buột miệng chửi bậy, giọng nói run rẩy, khàn khàn.
Con bé Tích Lương mồm quạ đen kia! Cô em gái mất nết kia! Sớm ngày rủa anh bị bạo cúc, giờ thì anh bị bạo thật rồi, vui chưa?!
Cái cảm giác bị bạo cúc quả thật là..... như bị táo bón! Đau đến tận trứng! Đau buốt óc!
A a a..... mẹ kiếp.... dù sao thì trinh tiết lão tử cũng đã mất, sao có thể chịu thua thằng ranh này.
Muốn cưỡng hiếp lão tử phải không? Nói cho mà biết..... không có cửa đâu!
Nguyệt Hạo Thần cắn môi đến bật máu, mặc kệ cúc hoa đau buốt, bờ mông tròn trịa động động, đẩy tới đẩy lui, vách thịt bên trong không biết hữu ý hay vô tình mà co rút lại, làm Hiên Viên Liệt hít vào một ngụm khí lạnh.
\- " Thần Thần....? "
Nguyệt Hạo Thần oán hận hừ lạnh, kiêu ngạo ra lệnh.
\- " Muốn chơi lão tử phải không? Được! Cởi trói! "
\- " Ách? "
\- " Nhanh lên! Lề mề cái đầu cậu! Đêm nay lão tử sẽ cùng cậu điên loan đảo phượng, nếu không làm cho lão tử sung sướng thì cậu chết chắc rồi! "
Anh đây là gặp dịp thì chơi, không phải là gay thực sự đâu.... chắc chắn.
Hiên Viên Liệt hơi sững sờ, lát sau bật cười, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
\- " Tuân lệnh.... "
Thần Thần, đến cuối cùng anh vẫn không trốn thoát khỏi tôi. Anh như thế này, làm sao tôi có thể buông tay đây? Tôi sẽ không buông tha anh, mãi mãi không buông tha...