Nguyệt Tích Lương giật nảy mình, mở choàng mắt, quay đầu về phía sau. Quả nhiên đập vào mắt nàng là khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Bắc Mạc Quân đang gần sát.
Nguyệt Tích Lương bất giác rụt cổ, thân hình chìm sâu vào trong nước, làu bàu.
\- " Sao chàng lại ở đây? Đây là phòng của ta nha, mau về đi. "
Bắc Mạc Quân bật cười, híp mắt đẹp, thở dài ai oán.
\- " Nàng không chào đón ta? "
Con ngươi Nguyệt Tích Lương đảo đảo liên tục, nàng ho nhẹ, rụt rè đặt điều kiện.
\- " Nếu chàng không đánh mông ta, ta đương nhiên chào đón chàng rồi. "
Khóe môi Bắc Mạc Quân càng nhếch cao hơn, trong lòng ngầm hiểu. Hóa ra nha đầu này sợ bị hắn đánh mông.
Bắc Mạc Quân gật đầu, nhìn nước trong bồn đã hơi lạnh, liền nói.
\- " Ra ngoài đi, ngâm nước lâu không tốt. "
\- " Nga ~ vậy chàng đưa y phục cho ta. "
Nguyệt Tích Lương chìa tay, hai rặng mây hồng trên má càng thêm diễm lệ. Mặc dù cơ thể nàng đã bị hắn nhìn một lần, bất quá nàng vẫn rất ngượng ngùng.
Bắc Mạc Quân nhìn nhìn y phục của nàng, đáy mắt lóe lóe, không biết đang tính toán cái gì.
Một lúc sau, hắn cầm y phục đưa qua, nàng lặp tức vươn ra nhận lấy. Bất hạnh làm sao, ngay khi nàng sắp sửa chạm vào được vạt áo thì Bắc Mạc Quân bỗng nhiên nới lỏng tay....
Xoạt!
Bộ y phục mới rơi xuống mặt nước có rải cánh hoa, nhanh chóng ướt nhẹp.
Nguyệt Tích Lương trợn mắt há mồm nhìn y phục của mình, lại nhìn Bắc Mạc Quân, khóe môi run rẩy.
\- " Chàng..... "
Hắn bình tĩnh nhún vai, mặt không đổi sắc nói.
\- " Ta trượt tay. "
Nguyệt Tích Lương nghẹn lời. Hắn trượt tay? Hắn chắc chắn không phải là hắn cố ý?
Bắc Mạc Quân, từ bao giờ chàng học được thói vô sỉ như thế này? Rất không ngoan!
Thấy Nguyệt Tích Lương nhìn hắn bằng ánh mắt bất mãn, Bắc Mạc Quân xấu hổ gãi gãi mũi. Ta trượt tay thật mà....
\- " Để tiểu nhân ôm nương nương ra ngoài. "
Hắn dang hai tay ra, biểu cảm chính trực chưa từng có.
Nguyệt Tích Lương bị bộ dạng của hắn làm cho phì cười. Hai mắt nàng cong cong thành hình trăng khuyết. Nàng không từ chối mà nói đùa.
\- " Vậy Tiểu Quân Quân ôm bổn cung chắc vào nha. "
Nói rồi, Nguyệt Tích Lương chuyển người đứng dậy. Tiếng nước rào rào vang lên, thân hình yểu điệu không mảnh vải che chắn bỗng chốc hoàn toàn bại lộ trước mặt Bắc Mạc Quân.
Mái tóc đen dài như dải lụa thượng hạng, da thịt oánh nhuận trơn bóng. Bộ ngực căng tròn, trên đỉnh núi là hai nụ hồng mai phơn phớt dụ người phạm tội.
Nhìn xuống chút nữa là vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thòn dài, ở giữa hai đùi kia là vùng cấm địa đang e ấp, sợ hãi.
Có những cánh hoa vẫn còn vướng trên người nàng, có những giọt nước vẫn còn chảy dọc xuống theo đường cong hoàn hảo. Kết hợp với nụ cười mị hoặc chúng sinh của nàng, thời gian lúc này thật giống như ngừng lại.
Tầm mắt Bắc Mạc Quân dán chặt vào Nguyệt Tích Lương, yết hầu chuyển động lên xuống. Đây chính là khung cảnh đẹp nhất mà hắn từng chiêm ngưỡng trên đời.
Bất chợt, Bắc Mạc Quân nhíu chặt mày kiếm, bước lên một bước, đưa tay chạm vào vết tích hồng nhạt trên xương quai xanh thanh tú của Nguyệt Tích Lương, giọng điệu trầm hẳn xuống.
\- " Đây là hắn làm? Nàng.... "
Một cỗ lửa giận không tên bùng phát trong lòng Bắc Mạc Quân. Là một nam nhân, khi nhìn vào dấu vết này, theo bản năng hắn liền biết đây là cái gì.
Ngón tay Bắc Mạc Quân có chút run rẩy, sợ rằng câu trả lời của nàng sẽ làm hắn rơi vào đáy cốc.
Nguyệt Tích Lương nhìn xuống dưới, phát hiện đây chính là vết hôn Hàn Vũ để lại mấy hôm trước, vẫn chưa tiêu tan hẳn.
Nàng mỉm cười trấn an, bàn tay xoa nhẹ giữa hai đầu lông mày nhăn tít của hắn, nhẹ giọng nói.
\- " Không sao, hắn không làm gì được ta. Ta chỉ là của chàng mà thôi. "
Tâm tình Bắc Mạc Quân nhẹ nhõm hẳn, nhưng nhìn vào vết hôn của Hàn Vũ vẫn thấy ngứa mắt, cực độ khó chịu.
Hắn vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng nàng, cúi đầu xuống, đặt lên phía trên dấu vết ấy một nụ hôn khác, mút mạnh. Vết cũ còn chưa hết lặp tức xuất thêm một vết với, càng đỏ hơn, càng diễm lệ, nổi bật hơn.
Bắc Mạc Quân hài lòng vuốt ve thành quả của mình, bá đạo nói.
\- " Nàng đương nhiên là của ta! Xem ra.... ta phải tăng lên sự trừng phạt đối với hắn. "
Ngừng một lúc, cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng ở trong ngực, hắn thở dốc, ' tiểu Mạc Quân ' phía dưới có phản ứng, dục hỏa dâng trào.
Bắc Mạc Quân nhẹ cắn vào vành tai mẫn cảm của nàng, giọng nói vì kìm nén mà khàn khàn, thập thần quyến rũ.
\- " Tích Lương, cho ta..... được không? "
Lần này nàng đã suýt bị tên Hàn Vũ đó nhúng chàm, hắn.... không muốn đợi thêm một khắc, một giờ nào nữa.
Hắn muốn biến nàng thực sự trở thành nữ nhân của hắn. Hắn muốn đánh dấu chủ quyền!
Nguyệt Tích Lương tự nhận là một người không có định lực với mỹ nam tử. Nhất là khi đối diện Bắc Mạc Quân, toàn thân nàng mềm nhũn, tâm cũng hòa tan.
\- " Được.... "
Lời nói vừa ra khỏi miệng, thân thể nàng đột nhiên nhẹ bẫng. Bắc Mạc Quân ôm ngang nàng lên, sải bước đi vào phía giường lớn trong khuê phòng.
Mùi đàn hương lượn lờ trong không khí, hai cánh môi nóng bỏng của Bắc Mạc Quân chiếm lĩnh lấy môi nhỏ của Nguyệt Tích Lương, đầu lưỡi linh loạt trườn vào, cuốn lấy lưỡi đinh hương nào đó, chậm rãi chơi đùa.
Hơi thở, mật ngọt, con tim của hai người hòa quyện vào nhau.
Trong đầu Nguyệt Tích Lương trống rỗng, da thịt trắng trẻo hiện lên từng tầng, từng tầng đỏ ửng như lưu ly.
\- " Quân..... "
Tận dụng thời gian hít thở, Nguyệt Tích Lương ngâm khẽ, bàn tay bất giác đưa lên cởi giúp Bắc Mạc Quân lớp y phục vướng víu ở trên người.
Bất quá, trong lúc ý loạn tình mê, Nguyệt Tích Lương cởi mãi mà không cởi được. Nàng gấp đến độ muốn khóc.
Bắc Mạc Quân cũng không chờ nổi nữa, trực tiếp dùng nội lực chấn vỡ y phục thành mảnh vụn, bay lả lả.
Da thịt Bắc Mạc Quân rất đẹp, màu mật ong, có lực đàn hồi, thỉnh thoảng sẽ có những vết sẹo cũ chồng lên nhau, ngược lại không mất mỹ cảm mà còn tăng thêm phần nam tính.
Cơ ngực hắn rắn chắc, eo hổ thon gọn, dưới bụng chia thành từng múi ẩn chứa sức mạnh, không quá to cũng quá nhỏ, hoàn mỹ đến có thể dùng tỷ lệ vàng để hình dung.
Cái nhìn của Nguyệt Tích Lương lại quét xuống, không tự giác trầm trồ. Đúng như nàng đã nghĩ.... không, phải nói là đúng như nàng đã sờ. ' tiểu Mạc Quân ' không phải dạng vừa, vừa to, dừa dài, lúc này đang dựng thẳng, nổi đầy gân xanh tím hơi đáng sợ, đầu cây gậy hơi giật giật, tiết ra ít chất dịch trong suốt.
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, tâm thần run rẩy.
Thế này thì quá to rồi, sợ là cái miệng phía dưới của nàng không ăn nổi!
Bắc Mạc Quân nhìn thấy Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, lại nghĩ theo một chiều hướng khác. Trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh nàng đang quỳ xuống..... ngoan ngoãn khẩu giao?
Bắc Mạc Quân rùng mình, thầm nghĩ mình biến thái.