Nguyệt Tích Lương nhìn ca ca đến sắp lồi cả mắt, thế mà vị ca ca nào đó vẫn mặt mày nhăn nhó, đáp trả lại nàng bằng một ánh mắt như kiểu " ta không quen ngươi ".
Nguyệt Tích Lương nghiến răng ken két, con tim kêu gọi nàng phải xông lên đạp hắn mấy phát cho bõ tức. Bất quá, lý trí lại chẳng cho phép!
Đúng là không sợ kẻ kịch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Ca ca chính là con heo!
Heo heo heo!
\- " Ách xì! Ách xì! Ách xì! "
Nguyệt Hạo Thần ngồi đối diện bất giác hắt xì vài cái thật mạnh. Hắn hít hít mũi, có chút hậm hực nghĩ thầm.
Fuck! Thằng nhãi nào đang chửi lão tử đấy? Không muốn sống nữa sao?
\- " Nguyệt tổng, trẫm kính ngươi một ly. "
Bất chợt, giọng nói của hoàng đế Ám Dạ vang lên bên tai khiến cho hắn tỉnh táo lại.
Nguyệt Hạo Thần có mới nới cũ, lặp tức vứt Nguyệt Tích Lương ra sau đầu, không thèm đoái hoài đến nàng nữa, chuyên tâm gia nhập hội tám chuyện xuyên quốc gia, xuyên lục địa.
Nguyệt Tích Lương: " ........ "
Ha ha, trước còn nhìn nàng, giờ đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn luôn rồi.
Ca ca..... đừng để muội bắt được huynh, nếu không.... huynh chết chắc nha!
Bởi vì sự chú ý của Hàn Vũ luôn đặt trên người nàng nên nàng cũng không dám làm điều gì đó quá rõ ràng. Hàn Vũ rất thông minh, để hắn sinh nghi thì toi.
Nguyệt Tích Lương chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, thoắt một cái cung yến đã kết thúc, mỹ nhân thướt tha ra về nườm nượp.
Nàng trượt dài trên ghế với một tư thế bất nhã, miệng thở ra khói trắng, mắt lờ đờ.
Mẹ kiếp!
Tinh lực của nàng đều dùng để ra ám hiệu cho Nguyệt Hạo Thần, thế nhưng ca ca căn bản là không có để tâm.
Nguyệt Tích Lương hờn! Nguyệt Tích Lương tức muốn nổ phổi!
Hàn Vũ tưởng nàng mệt liền lên tiếng cáo từ với hoàng thượng và hoàng hậu, bế bổng nàng lên xe ngựa, về phủ.
Bạn nhỏ Tích Lương mặc hắn muốn làm gì làm, nàng đã hết hi vọng với cái cung yến này, càng hết hi vọng với Nguyệt Hạo Thần.
Chắc chắn hôm nay hắn đi ra ngoài mà quên mang theo não!
Trước khi về, nàng còn hung hăng trợn mắt với Nguyệt Hạo Thần một cái. Cái ánh mắt đó như đâm thủng phòng tuyến của Nguyệt Hạo Thần, khiến cho hắn rùng mình ớn lạnh, cứ cảm thấy tội lỗi sao sao.....
Đêm đến, đang ngồi trong đình viện đếm tiền, Nguyệt Hạo Thần vẫn là không nhịn được hỏi Hiên Viên Liệt.
\- " Này, ngươi có để ý đến cô nương ngồi bên cạnh thái tử Ám Dạ không? "
Hiên Viên Liệt vừa quạt cho y vừa ngáp dài, nghĩ nghĩ một lúc mới trả lời.
\- " Có chút ấn tượng, nàng ta xấu nhất trong đám nữ nhân mà. "
Nguyệt Hạo Thần chống cằm, hỏi tiếp.
\- " Ngươi có cảm thấy nàng.... giống Tích Lương không? "
Không những giống, có những lúc hắn còn nghĩ nàng chính là Tích Lương ấy.
Hiên Viên Liệt dường như không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay.
\- " Không giống chút nào! Ngươi chẳng phải đã có bức họa khi lớn lên của nàng sao? Đừng có lôi hai người khác nhau hoàn toàn ra để mà so sánh chứ! "
Nguyệt Hạo Thần gãi đầu, chậc lưỡi một cái.
\- " Ờ ờ ờ,.... với lại Tích Lương đang ở Cảnh Lăng, làm sao có thể xuất hiện ở đây được. Là ta nghĩ nhiều rồi..... "
Nhưng hắn vẫn rất khó chịu, tâm thần không yên. Quái lạ!
Hiên Viên Liệt cười, ngắm nhìn sườn mặt của người lòng, thủ thỉ.
\- " Bao giờ thì ngươi mới thành niên đây? "
Nguyệt Hạo Thần không hiểu.
\- " Thành niên để làm gì? "
\- " Không có gì. "
Để ăn ngươi chứ còn làm gì nữa, hỏi ngốc. Ta đã đợi bảy năm rồi, ta sắp sửa không nhịn nổi. Đại phu bảo nhịn nhiều là sẽ hỏng mất đấy, ài....
.........
Nguyệt Tích Lương sau khi về phủ, mất một canh giờ để bò ra từ hố sâu tiêu cực, sốc lại tinh thần, tiếp tục nghĩ cách để liên lạc với ca ca chết dẫm kia.
Nàng không vội hành động, nàng đang chờ đợi, chờ một người tự động đến đây tìm nàng.
Nếu người đó còn có chút chất xám trong đầu, chắc hẳn nàng ta sẽ biết làm thế nào để có lợi nhất cho bản thân.
Quả nhiên, chưa đến hai ngày sau, người nàng đợi rốt cuộc cũng chịu xuất hiện.
Kỷ Mạt Mạt bồn chồn ngồi đối diện Nguyệt Tích Lương, con mắt đảo liên tục, thủy chung không dám nhìn thẳng nàng.
Mặc dù thương thế trên người, trên mặt nàng ta đã được chữa trị rất tốt, nhưng cái đau âm ỉ kia như nhắc nhở nàng ta rằng. Nữ tử trước mặt này không dễ trêu, trêu vào là phải trả lại cả vốn lẫn lãi, không lời, không lời.
Nguyệt Tích Lương chậm rãi uống trà, trên mặt nở một nụ cười vô hại.
\- " Mạt Mạt quận chúa, ngươi nghĩ kĩ rồi? "
Nếu là lúc trước, Kỷ Mạt Mạt chắc chắn sẽ bị dáng vẻ này của nàng lừa. Thế nhưng bây giờ đã khác rồi, nhìn nụ cười của nàng, trong đầu Kỷ Mạt Mạt chỉ hiện lên một câu ' tiếu diện hồ ly '.
Kỷ Mạt Mạt cắn chặt răng, nói.
\- " Ngươi có dám thề với ta, tất cả những gì ngươi nói đều là sự thật. Ngươi không hề thích thái tử ca ca, ngươi là bị bắt đến đây. Nếu ta giúp ngươi..... ngươi sẽ không bám lấy chàng nữa? "
Nguyệt Tích Lương híp mắt, trả lời ngay tắp lự, không một chút đắn đo.
\- " Ta thề! "
Cái gì mà không bám lấy hắn nữa. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ bám lấy hắn có được không. Là hắn bám lấy nàng thì đúng hơn!
Nhưng Nguyệt Tích Lương chẳng có hơi đâu để giải thích cho mỗ vị quận chúa bị tình yêu che mờ mắt này.
Kỷ Mạt Mạt suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết tâm nói.
\- " Được! Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì? "
Nguyệt Tích Lương giống như đã biết trước đáp án của nàng ta, từ tốn mở miệng.
\- " Vốn ta muốn ngươi giúp ta giải khai huyệt đạo phong bế võ công, thế nhưng với nội lực ít ỏi của ngươi, thôi, nghĩ cũng đừng nghĩ. Bây giờ ta cho ngươi một phong thư, ngươi chuyển đến tay một người hộ ta. Nhớ kĩ, phải trao đến tận tay người ấy. "
Nguyệt Tích Lương định nhờ nàng ta báo tin cho Bắc Mạc Quân, nhưng mà có ca ca ở đây rồi, tội gì phải bỏ gần tìm xa.
Nguyệt Tích Lương lấy ra phong thư, đưa cho Kỷ Mạt Mạt.
\- " Cầm lấy, đừng để thái tử ca ca của ngươi phát hiện ra. "
Thực ra, dù cho Hàn Vũ có lấy được bức thư này cũng không thể hiểu được nội dung của nó.
Hiểu được mới là lạ, nàng viết bằng tiếng Anh đấy!
Ngoại trừ ca ca, làm gì có ai hiểu được đâu.
Kỷ Mạt Mạt cất thật kỹ phong thư, sau mới hỏi.
\- " Người ấy là ai? "
Nguyệt Tích Lương thờ ơ đáp.
\- " Nguyệt tổng. "
Kỷ Mạt Mạt nhất thời kinh ngạc đến nỗi câm nín. Mãi một lúc lâu, nàng ta lấy lại giọng của mình, run run hỏi lại.
\- " Là Nguyệt tổng thần tài kia? "
\- " Chính hắn. "
Kỷ Mạt Mạt thực rối rắm. Nguyệt tổng đến hoàng thượng muốn gặp mặt cũng khó, để nàng truyền thư đến tận tay hắn, cái này..... có chút bất khả thi.
\- " Được rồi, ta sẽ cố! "
Kỷ Mạt Mạt thở dài, ảo não nói.
Nàng ta làm việc này không chỉ vì Nguyệt Tích Lương mà còn vì chính nàng ta.
Nguyệt Tích Lương không nhịn được bồi thêm.
\- " Có gì thì có thể nói cái tên Nguyệt Tích Lương ra. Ít nhiều sẽ giúp được ngươi. "
Kỷ Mạt Mạt gật đầu, âm thầm nhớ thật kỹ cái tên đó. Thực ra bây giờ nàng ta mới biết được tên của Nguyệt Tích Lương. Người trong phủ thái tử toàn gọi nàng là Nguyệt cô nương.
Trước khi rời đi, Kỷ Mạt Mạt còn không quên hỏi lại.
\- " Chỉ có một việc này thôi ư? "
Nguyệt Tích Lương nhìn nàng ta như thể nhìn người thiểu năng, vô sỉ cất tiếng.
\- " Đương nhiên là.... không rồi. Đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi, những việc khác ta tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi thì nói cho ngươi. "