Kình Hạo giật giật khóe môi, quay sang trao đổi bằng mắt với Y Y, làm động tác ngoáy ngoáy lỗ tai, ý hỏi.
Huynh không có nghe lầm đi? Tên Tự Khanh gì gì đó kia bắt môn chủ quỳ xuống? Hắn ăn phải gan hùm mật báo gì vậy?
Y Y nhón chân vỗ vai Kình Hạo, nhìn Lâm Trác bằng ánh mắt đồng tình cùng khinh thường tột độ, không tiếng động trả lời.
Mặc dù thường ngày thính lực của huynh hơi có vấn đề một chút, nhưng lần này thì huynh nghe đúng rồi đấy. Cá chắc rằng, những ngày tháng an nhàn của hắn đến đây là hết rồi.
Ngay cả Đại Bạch và Tiểu Bạch cũng liếc nhìn Lâm Trác như thể nhìn người ngu, đầu hổ lắc lắc, hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi.
Nhân loại vô tri!
Lâm Trác vốn rất giận dữ nhưng khi bị mấy ánh mắt đầy thâm ý chiếu thẳng vào liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Hơn thế nữa, trong lòng hắn bỗng dưng xuất hiện cảm giác bất an, có hơi chút.... chột dạ?
Bất quá, nghĩ đến hắn đường đường là Đại Lý Tự Khanh, không lý nào lại đi nhượng bộ một dân đen. Nàng quỳ gối trước hắn là điều thiên khinh địa nghĩa, có ai đến công đường mà không quỳ?
Củng cố lại tâm thần, Lâm Trác càng có lòng tin vững chắc vào địa vị của mình, thoáng chốc ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Nguyệt Tích Lương híp mắt phượng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nguy hiểm, khuôn mặt vừa rồi còn ngây thơ vô số tội giờ đây biến đi đâu mất.
Lão nương chơi chán rồi! Lão nương không chơi nữa!
Lão nương mà tiếp tục diễn kịch để các ngươi đè đầu cưỡi cổ lão nương sao?
Bảo nàng quỳ? Thật nực cười! Trên thế giới này có mấy ai có thể làm cho nàng quỳ xuống?
Nguyệt Tích Lương khoanh tay trước ngực, rốt cuộc vẫn là hỏi lại để xác định lần nữa.
\- " Lâm đại nhân, ngươi thật sự muốn ta quỳ gối? "
Dù không biết tại sao Nguyệt Tích Lương lại thay đổi thái độ đến chóng mặt như vậy, thế nhưng vẻ mặt nàng lúc này quả thật đã chọc tức Lâm Trác.
Hắn nhíu chặt lông mày, lạnh lùng phất tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói.
\- " Chẳng lẽ bản quan nói đùa với ngươi. Ngươi không quỳ chính là coi thường vương pháp, bản quan có thể ban cho ngươi tội chết! Thế nào? Ngươi quỳ hay không quỳ? "
Thôi được rồi, người không biết không có tội.
Hắn chính là không biết thân phận của nàng, nàng nhịn!
Nguyệt Tích Lương phì cười, nhún vai, rất vô tình nói ra sự thật kinh người.
\- " Đúng đúng, điều đấy chắc rằng sẽ có hiệu quả đối với người bình thường, thế nhưng cố tình ta lại không thuộc phạm vi người bình thường. Lâm Trác, ngươi còn xa xa không xứng để nhận một quỳ của ta! "
Lời nói vừa buông xuống, trừ hai người hai hổ đi theo Nguyệt Tích Lương, tất cả những người còn lại đều hít một ngụm khí lạnh, không tự chủ nuốt nước miếng.
Đã thấy lớn lối, chưa thấy ai lớn lối như nàng.
Trước khi thăng đường, quan binh đã cố ý điều tra thân phận của nàng một phen. Sau cùng mới biết được, hóa ra bọn họ ngày hôm nay mới vào kinh thành, không thể nào là hậu nhân nhà quan lớn.
Chẳng lẽ nàng là nữ nhi của một quan lại nhỏ ở các thành trấn khác không thành?
Thế nhưng dù như vậy, trước Đại Lý Tự Khanh, nàng ta cũng không được coi là gì.
Ai cũng nghĩ rằng, Nguyệt Tích Lương kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức tự chuốc họa vào thân.
Có vẻ ngoài xinh đẹp thì sao chứ? Chung quy chỉ là cái túi da, không có đầu óc thì chết sớm.
Lâm Trác trực tiếp coi nhẹ câu trước của nàng, chỉ chú ý đến câu sau. Nàng nói hắn không xứng? Hắn có cái gì không xứng?
Hắn đứng bật dậy, thở phì phò, ngón tay hơi run rẩy chỉ vào Nguyệt Tích Lương, rít qua từng kẽ răng.
\- " Ngươi.... ngươi lặp lại lần nữa cho ta! "
Nguyệt Tích Lương bất mãn nhăn mặt. Nàng không hề thích người khác chỉ tay vào mặt mình, bất quá.... dường như hôm nay nàng bị chỉ tay hơi nhiều. Điều này không hề vui một chút nào.
\- " Ngươi có bắt ta nói lại bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn vậy. Ngươi, không, xứng! "
Ngừng một chút, nàng lại cười cười, dịu dàng hỏi tiếp.
\- " Lâm Trác, ngươi không muốn hỏi thân phận của ta hay sao? "
Đây là nàng cho hắn một cơ hội cuối cùng, có nắm chắc hay không là việc của hắn. Nếu sự việc đi quá giới hạn của nàng, nàng sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Nhưng mà giờ phút này, Lâm Trác làm sao nghe lọt tai lời nói của nàng nữa, đại não hắn vì quá phẫn nộ mà trở nên trì trệ, suy nghĩ không thông.
Rầm!
Hắn đập bàn, quát lớn với thủ hạ ở phía dưới.
\- " Ta quản ngươi là ai! Hôm nay cho dù là thiên vương lão tử tới thì ta cũng quyết phải xử lý ngươi răn đe. Người đâu! Bắt nàng lại, phế đi hai chân của nàng cho bản quan! "
Hai chân đã phế, nàng không muốn quỳ cũng phải quỳ.
Vượng gia chủ ở một bên cười gằn, sung sướng tràn đầy cõi lòng. Nàng ta đây là tự đưa mình vào chỗ chết.
Hắc hắc, như vậy cũng tốt, đỡ cho hắn phải đích thân ra tay.
Chết đi! Yêu nữ.
Theo mệnh lệnh của Lâm Trác, mấy quan binh gần đó không nói hai lời liền xông đến chỗ Nguyệt Tích Lương. Mặc dù có chút không nỡ nhưng đây là nhiệm vụ của bọn hắn. Có trách thì chỉ trách nàng không biết trời cao đất dày, dĩ hạ phạm thượng.
Hơi thở Nguyệt Tích Lương lạnh đi xuống, không hề khẩn trương mà quay sang nói với Y Y.
\- " Mấy người này mà muội còn không xử lý được thì ta sẽ đuổi muội về tông môn. Nhớ kĩ, để lại mạng sống cho bọn hắn. "
Y Y rùng mình một cái, lặp tức rút chủy thủ dắt bên thắt lưng ra, nháy mắt đảm bảo.
\- " Tỷ yên tâm, muội sẽ cố gắng hạ thủ lưu tình. "
Không phải là cố gắng xử lý mà là cố gắng không nhỡ tay giết chết mấy người này.
Có người quen thuộc với nàng mới biết, tiểu cô nương này lớn lên ở Quỷ Âm môn, học bản lĩnh gì không học cứ học bản lĩnh thiết huyết, tàn nhẫn, trảm khảo trừ căn của bọn hắn.
Đừng nhìn nàng nhỏ tuổi, trừ khinh công ra thì sức chiến đấu của nàng còn mạnh hơn Nguyệt Tích Lương. Ai bảo bạn nhỏ Lương của chúng ta mắc bệnh lười kinh niên đâu.
Y Y cầm chủy thủ nhảy vọt lên chắn trước người Nguyệt Tích Lương, không hề có hoa chiêu mà cứ nhắm ngay vào gân chân của đối thủ mà tấn công.
Muốn phế môn chủ? Bổn cô nương phế các ngươi trước tiên!
Thất thời, huyết tinh bắn ra tứ phía, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, mấy gã quan binh không hề có sức chống cự, lần lượt bại dưới tay Y Y.
Gân chân của bọn hắn đều bị cắt đứt, nằm sõng soài trong vũng máu, không đứng lên được.
Tình cảnh bỗng chốc nghịch chuyển làm cho mọi người không kịp phản ứng, cứ thế ngây ngốc nhìn vào thân hình nhỏ nhắn của tiểu cô nương Y Y.
Nguyệt Tích Lương giả vờ giả vịt bịt mắt lại, không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, trong đầu không ngừng than ngắn thở dài.
Nàng chỉ muốn đến Đại Lý Tự để đòi lại công đạo mà thôi, khi nào thì vấn đề đó đã không còn quan trọng ở đây nữa rồi?
Thiện tai, thiện tai!
Nàng thề là nàng không hề cố tình gây sự đâu, thật đấy!
Vượng gia chủ cùng phu nhân sợ đến nỗi tái nhợt cả khuôn mặt, ngã ngồi xuống nền đất, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Bây giờ chỉ cần một câu nói của đối phương, bọn hắn sẽ lên tây thiên ngay lặp tức.
Vượng Bá thì không cần nói đến, vừa hí mắt ra nhìn trộm đã gặp tình cảnh máu tanh dọa người, hoa hoa lệ lệ bất tỉnh thật sự.
Lâm Trác run rẩy toàn thân, không thể tin được trừng đám người Nguyệt Tích Lương, nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, rống.
\- " Phản.... các ngươi làm phản rồi! Tất cả lên hết cho ta, xử tử bọn họ ngay tại chỗ, cho thấy thế nào là vương pháp! "
Năm lần bảy lượt bị khiêu khích uy nghiêm đã làm cho Lâm Trác nảy sinh sát ý với mấy người Nguyệt Tích Lương.
Nhưng lời nói của hắn vừa ra khỏi miệng, quan binh còn chưa kịp động thì một giọng nói trầm thấp chứa nội lực cao thâm truyền vào công đường, làm cho bọn hắn muốn động cũng động không nổi.
\- " Cái gì xử tử? Chỉ là hai con hổ của phủ bổn vương xông ra ngoài mà thôi, ngươi lại muốn giết chúng nó sao? Đã có sự đồng ý của bổn vương chưa? "
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nguyệt Tích Lương khựng người trong giây lát, sau cùng kinh hỉ quay đầu nhìn về phía đại môn.
Không phụ sự mong đợi của nàng, mấy giây sau, một thân ảnh cao lớn ngược sáng bước vào.
Hắn mặc bộ hắc y cẩm bào, ngũ quan đã không còn trẻ trung nhưng vẫn thập phần tuấn mỹ bức người, bảy năm qua đi chỉ để lại trên khóe mắt hắn vài nếp nhăn mờ mờ cùng vài sợi tóc bạc như ẩn như hiện.
Bảy năm.... bảy năm rồi nàng mới được nhìn thấy hắn.
Hắn tuy là phụ thân của bản thể, thế nhưng khi nàng trở thành " nàng ", tình cảm của nàng đối với hắn không hề bớt đi mà ngày càng tăng thêm.
Máu mủ thân tình, dù thay đổi linh hồn thì đã sao? Hắn là phụ thân của nàng, mãi mãi là phụ thân của nàng, chính là lão cha thê nô, không hề thay đổi.
Nguyệt Kinh Thiên đi vào công đường của Đại Lý Tự, đập vào mắt hắn là mấy quan binh đang quằn quại dưới đất, hắn không hiểu nhíu chặt mày kiếm.
Chuyện gì đang xảy ra?
Vừa rồi có người báo với hắn, Đại Bạch và Tiểu Bạch chạy ra khỏi phủ, làm cho hắn phải đích thân đi tìm. Không ngờ vừa mới ra ngoài đã nghe dân chúng nói chúng nó bị bắt vào Đại Lý Tự, hắn liền nhanh chóng đến đây một chuyến để cứu hổ.
Nhưng dường như tình hình có vẻ không đúng lắm nha?
Lâm Trác thấy Nguyệt vương gia dưới một người trên vạn người đột ngột xuất hiện thì đờ người ra, cảm thấy đầu óc hắn không đủ dùng.
Vương gia vừa mới nói cái gì? Cái gì hổ của hắn?
Ở đây làm gì giữ hổ của phủ Nguyệt vương?
Ách?
Khoan đã! Hổ.... hổ?
Khóe mắt Lâm Trác liếc về mẫu tử Đại Bạch, sắc mặt biến đổi thất thường. Không lẽ.....
Không đợi Lâm Trác lên tiếng hỏi lại, Nguyệt Kinh Thiên đã đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, tầm mắt hắn bất ngờ dừng lại trên một thân ảnh yểu điệu, nghênh ngang đứng giữa công đường, đồng tử mở lớn.
Cho dù nàng đã lớn, cho dù dung mạo nàng có thay đổi, xinh đẹp hơn, bớt đi phần ngây thơ, thêm vào vài phần diễm lệ,....
Cho dù đã lâu không gặp, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, cơ hồ hắn đã nhận ra nàng.
Tại sao có thể không nhận ra được chứ?
Môi mỏng khẽ mở, Nguyệt Kinh Thiên run giọng cất lời, cảm xúc lúc này không kiềm chế được mà bộc phát.
\- " Lương bảo bảo.... "