Tự Khanh đại nhân theo tiếng hô chắp tay bước vào, vén vạt áo quan phục ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm nghị liếc nhìn một lượt những người phía dưới. Tự Khanh này mới được hoàng thượng phong chức hai tháng trước, tên gọi Lâm Trác, là trưởng tử của Lâm thừa tướng, tuổi tác gần bốn mươi, tướng mạo có vẻ đường hoàng nhưng không biết thái độ xử án thế nào.
Lúc Nguyệt Tích Lương đánh giá Lâm Trác, hắn cũng nghiền ngẫm đánh giá lại nàng.
Lâm Trác tự nhận là mình đã được chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu là mỹ nhân, từ các vị phi tử trong cung cho đến nữ tử thanh lâu, nhưng không có ai đẹp sánh bằng Nguyệt Tích Lương.
Nàng đẹp đến mức không giống thật, vẻ đẹp có thể khắc sâu vào tâm trí con người.
Lâm Trác vân vê cằm như có điều suy tư, mày nhíu chặt lại một chỗ. Quái lạ, sao hắn cảm thấy dung mạo của nàng nhìn rất quen mắt? Không biết đã gặp ở đâu rồi....
Thế nhưng một mỹ nhân tuyệt sắc như nàng, không lý nào hắn có thể quên được.
Lâm Trác lắc lắc đầu, ho nhẹ một tiếng, cầm lấy cái cục thùi lùi đen sì quen thuộc đập bàn cái " rầm ", lên tiếng.
\- " Có chuyện gì mau khai báo! "
Lời nói vừa rơi xuống, không đợi Nguyệt Tích Lương lên tiếng, Vượng gia chủ đã tranh nói trước. Hắn quỳ xuống nền đất, khóc lóc thảm thiết, chỉ vào nàng mà tố giác.
\- " Đại nhân, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân a! Yêu nữ này dám ngông cuồng trong kinh thành, không coi vương pháp ra gì, thả hổ đi đả thương người vô tội, khiến lòng dân căm phẫn. Ngài xem xem, khuyển tử của ta đã bị nàng làm cho sống dở chết dở, đây chính là mạng người. Đại nhân anh minh, ngài phải xử phạt yêu nữ này thật nặng mới được, không những nàng mà cả hổ của nàng nữa! "
Vượng phu nhân cũng không chịu yếu thế, ôm chầm Vượng Bá mà tiếp tục kêu thay cho trượng phu nhà mình.
\- " Ô ô ô.... số con ta thật khổ. Hắn chỉ muốn hành hiệp trượng nghĩa thôi mà. Hắn thấy dã thú dọa người dân trong thành nên đã quên mình cứu giúp. Ấy thế mà.... nàng ta lại xúi giục hổ giết người, ô ô ô.... con ta! "
Nguyệt Tích Lương giật giật khóe môi, trong lòng phải bội phục khả năng đổi trắng thay đen của phu thê Vượng gia.
Ngông cuồng?
Không coi vương pháp ra gì?
Rốt cuộc là đang nói nàng hay ám chỉ chính nhi tử nhà bọn họ?
Hành hiệp trượng nghĩa, quên mình cứu giúp?
Ở đâu ra vậy? Tên đó không bị doa ngất đã là may lắm rồi. Với lại, mẫu tử Đại Bạch rất hiền nha.
Đến cả Vượng Bá đang bị mẫu thân ôm cũng không đành lòng nghe tiếp, lặng lẽ giả vờ ngất. Mặt hắn dù dày nhưng cũng không dày đến mức độ này, quá dọa người....
Lâm Trác nhíu mày, nhìn liếc qua đám người Nguyệt Tích Lương, trầm giọng quát lớn.
\- " Còn có chuyện này? Các ngươi không bịa chuyện đi? "
Mặc dù hắn mới nhậm chức được một thời gian ngắn, thế nhưng không phải là hắn chưa nghe đến thanh danh thối nát của Vượng Bá. Nói thật, lời của hai người này không đáng tin cho lắm.
Vượng gia chủ vội vàng gật đầu như băm tỏi, vẻ mặt thành thật.
\- " Cho tiểu nhân mười cái lá gan cũng không dám bịa chuyện. "
Đang lúc Lâm Trác vẫn còn nghi ngờ thì gã thủ lĩnh quan binh lúc trước tiến lên, nói thầm vào tai hắn vài câu.
Không biết bọn hắn trao đổi cái gì, chỉ thấy mặt Lâm Trác vặn vẹo một hồi, sau đen sì lại, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
Đáy mắt Nguyệt Tích Lương lóe lóe, khóe môi gợi lên một độ cong mờ nhạt, điềm nhiên xoa đầu Tiểu Bạch.
Sau khi thủ lĩnh quan binh đi xuống, Lâm Trác lấy lại tinh thần, đập bàn thêm cái nữa, nói với Nguyệt Tích Lương.
\- " Sự thật rành rành ra đấy, ngươi còn điều gì để nói? Nếu không, bản quan sẽ định tội ngươi. "
Nàng thu hồi lại nụ cười, lặp tức bày ra vẻ mặt ủy khuất, cắn cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng mở miệng.
\- " Bọn họ đây là đang vu oan giá họa cho ta! Thứ nhất, về tội nhiễu loạn nhân tâm trong kinh thành. Ta nào có a! Ta chỉ là dẫn sủng vật đi dạo mà thôi, thế cũng là cái tội hay sao? "
Lâm Trác bất đắc dĩ chỉ vào hai con vật đang nằm dưới chân nàng, nói.
\- " Còn không nhìn lại xem sủng vật của ngươi là cái thứ gì? Đó là hổ chứ có phải con miêu, con cẩu đâu.... "
Nguyệt Tích Lương gạt lệ, mở to mắt chớp chớp, thực vô tội lên tiếng nói tiếp.
\- " Ai nói chúng nó là hổ? Con mắt nào của các ngươi nhìn ra chúng nó là hổ. Đại Bạch, Tiểu Bạch nhà ta chính là mèo nha. Chỉ là.... hình thể có hơi lớn hơn bình thường một chút mà thôi. "
Tất cả mọi người trong công đường khi nghe nàng nói, khóe môi đồng loạt run rẩy kịch liệt.
Con mắt nào của chúng ta nhìn ra chúng nó là hổ ư? Câu trả lời là cả hai con mắt! Ai không nhìn ra giống loài của chúng nó thì kẻ đó đầu óc có vấn đề.
Bịa đặt cũng phải có lý một chút chứ cô nãi nãi!
Lâm Trác phải thật kiềm chế lắm mới không lật bàn, hấn tức giận gầm lên.
\- " Làm càn! Ngươi còn muốn nói dối trước mặt bản quan hay sao? Chẳng lẽ mắt bản quan mù rồi, không nhận ra đây là hổ hay mèo? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, không sợ hãi trước khí thế của người nào đó. Nàng vỗ vỗ đầu hổ, làm như thật sự nói.
\- " Ta không có nói dối, mắt ngươi thật sự có vấn đề rồi. Không tin sao? Được thôi, Đại Bạch, Tiểu Bạch hãy chứng minh cho bọn hắn thấy, các ngươi là mèo đi! "
Mẫu tử Đại Bạch không kìm được trợn trắng mắt hổ, nhủ thầm trong lòng.
Chủ nhân, chúng ta là hổ, là hổ có được không? Bọn nó chỉ có họ hàng với mèo thôi. Bảo bọn nó là mèo thì hạ phấp uy phong của loài hổ quá!
Mặc dù không tình nguyện nhưng khi nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Nguyệt Tích Lương, hai con thú liền ngậm ngùi vứt bỏ tôn nghiêm, miệng rộng mở ra, nhẹ nhàng kêu lên.
Ngao.... Meo ~
Meo meo meo ~
Tiếng mèo kêu như thế này đi?
Hai con không chắc chắn lắm, tiếp tục kêu lớn.
Meo mèo méo ~
Meo ~ ~
..........
Thời gian trôi qua ba giây, trong công đường không biết từ lúc nào đã xuất hiện hàng chục cái tượng đá, một cơn gió nhẹ thổi qua, hóa thành bột phấn, nhẹ nhàng bay.
Tình cảnh hai con hổ mở miệng kêu tiếng mèo, thấy thế nào cũng thật là quái dị.
Đến bây giờ bọn hắn cũng trở nên mơ mơ hồ hồ rồi.
Rốt cuộc chúng nó là hổ..... hay là mèo? Thế giới quan mọi người dường như sụp đổ.
Nguyệt Tích Lương hài lòng cười, mở miệng đánh thức mọi người đi trong cõi hư vô.
\- " Đấy, ta nói đâu có sai, chúng nó xác thực là mèo. "
Tất cả bất lực quay đầu đi chỗ khác, cảm thán thế giới này sao nhiều người đổi trắng thay đen.
Được rồi, chúng nó đến cả tiếng mèo cũng đã kêu, còn có ai phản bác được nữa.
Ngươi nói là mèo thì là mèo đi!
Đã thấy người trốn tội, chưa thấy nào trốn tội quang minh chính đại như nàng. Rõ ràng biết là sai, lại không ai có thể nói lại nửa lời.
Cơ mặt Lâm Trác co rút lại với nhau, không còn biện pháp nào khác đành bỏ qua cái tội nhiễu loạn nhân tâm của nàng.
\- " Coi như chúng nó là mèo thật đi. Thế nhưng, h... mèo của ngươi đả thương Vượng Bá cũng là sự thật, có nhiều người tận mắt chứng kiến. "
Nguyệt Tích Lương không hề chậm trễ, lặp tức ôm lấy thân mình, run rẩy một cách đáng thương, cực kỳ cường điệu lên tiếng, còn kèm theo giọng mũi.
\- " Oh my god! Ngươi không nhắc thì thôi, nhắc đến lại làm ta cảm thấy sợ hãi. Nếu..... nếu không có mèo của ta cứu ta..... thì ta đã bị Vượng Bá cưỡng ép mang về làm tiểu thiếp thứ ba mươi sáu. Ta là nữ nhi là lành, lại còn có hôn ước trên người. Nếu thật sự như vậy, thì ta..... thì ta..... thà tự vẫn quách đi cho xong, ô ô ô...... "
Chơi đóng kịch với lão nương? Đợi đến kiếp sau đi!
Nguyệt Tích Lương khóc đến hoa lê đái vũ, làm cho Y Y và Kình Hạo đứng đằng sau cũng phải bội phục sát đất.
Vượng gia chủ có tật giật mình, trực tiếp chỉ vào Nguyệt Tích Lương mà quát lớn.
\- " Ngươi..... ngươi hồ ngôn loạn ngữ. Nhi tử của ta phẩm chất tốt đẹp, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy! "
Nàng tựa như bị hắn dọa sợ, giống một con thú nhỏ núp sau Kình Hạo, nói tiếp.
\- " Ta không có! Mèo của ta vì cứu chủ mới đả thương người, đây là tự vệ chính đáng, căn bản không có tội. Người có tội ở đây chính là Vượng Bá. Đại nhân... ngài có thể hỏi bất kỳ người dân nào đứng ngoài kia, tin tưởng hắn không chỉ làm loại chuyện này một.... một lần thôi đâu. "
Vượng gia chủ giật mình, đổ mồ hôi lạnh. Nếu thật sự làm như vậy, chuyện này sẽ nghịch chuyển mất.
Hắn không thể nào bịt miệng hết dân chúng trong thành được.
Vượng gia chủ vội vàng quay sang dập đầu với Lâm Trác, ý đồ nói lảng sang chuyện khác.
\- " Lâm đại nhân, ngài đừng nghe yêu nữ này nói bậy. Nàng không hề có tôn ti trật tự, cũng không để ngài vào mắt. Ngài xem.... nàng không hề quỳ gối trước mặt ngài, đây là tội lớn a! "
Lâm Trác được Vượng gia chủ nhắc nhở, bấy giờ mới để ý thấy Nguyệt Tích Lương và hai người đứng sau lưng nàng khi bước vào công đường không hề quỳ gối.
Đây có khác nào là chính diện tát một cái thật mạnh vào mặt hắn không chứ?
Cho dù lời nàng nói là thật, người có tội chính là Vượng Bá thì giờ đây nàng cũng có thêm một tội mới rồi. Hắn không thể nào bỏ qua cho nàng được.
Lâm Trác nổi giận lôi đình, đập bàn gầm lên.
\- " Ngươi quỳ xuống! "