Nghe Nguyệt Tích Lương nhả ra hai chữ " Vương Bát ", người xung quanh cũng cất tiếng cười ha hả. Cô nương này thật dám nghĩ gì nói nấy, không sợ đắc tội với tên Vượng Bá này sao?
Bất quá, nhìn nàng mặc dù ăn mặc giản dị nhưng vẫn không che nổi một thân quý khí, một số người có nhãn lực không khỏi thầm suy đoán.
Có lẽ gia cảnh nhà nàng cũng không phải dạng tầm thường. Nếu không thì làm sao nàng lại đủ dũng khí đi khiêu khích Vượng Bá? Hôm nay hắn vận xui, đá trúng thiết bản không chừng.
Nhưng, Vượng Bá làm sao mà có được đầu óc nhanh nhạy như những người đứng ngoài xem kịch. Chỉ thấy hắn tức giận đến nỗi mắt trợn trừng, khoa chân múa tay loạn xạ, quát lên.
\- " Bổn thiếu gia là Vượng Bá! Vượng Bá chứ không phải Vương Bát! Ngươi mới là Vương Bát, cả nhà ngươi là Vương Bát! "
Lần này, Nguyệt Tích Lương chưa kịp nói gì thì Kình Hạo ở đằng sau đã khó chịu bước lên, đặt tay lên đại đao sau lưng, mấp máy môi khẽ hỏi nàng.
\- " Để ta xử lý bọn hắn? "
Khóe môi nàng rút rút, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là phẩy tay, nói.
\- " Đừng, ta còn đang chơi rất vui mà, ta không muốn mất hứng. "
Kình Hạo thấy chả vui tẹo nào, nhưng nhìn vẻ mặt hứng trí bừng bừng của nàng, thôi thì mặc nàng ngoạn. Dù sao, nàng không vội thì hắn vội gì.
Vượng Bát hồn nhiên không nhận ra tính mạng của mình vừa mới suýt chút nữa đã không còn. Hắn thấy Nguyệt Tích Lương chẳng thèm để ý đến hắn mà thì thầm to nhỏ với thiếu niên hắc y tuấn lãng bên cạnh, nhất thời càng thêm tức giận. Hắn âm trầm mở miệng hỏi lại lần nữa.
\- " Tiểu mỹ nhân, ngươi thật sự không muốn đi với ta? "
Nguyệt Tích Lương cười cười, thành thật lắc đầu, trả lời.
\- " Ngươi còn không tự soi gương xem mình là cái dạng gì. Với lại, ta không rảnh. "
Vượng Bát tức quá thành ra bật cười, vỗ tay nói.
\- " Ha ha, tốt, tốt lắm! Càng có cá tính thì bổn thiếu gia càng thích. Tư vị trên giường cũng là nhất đẳng. Đã vậy thì đừng trách ta dùng biện pháp mạnh.... "
Nói đoạn, hắn dơ cánh tay rung rinh mỡ lên ra hiệu cho đám thuộc hạ.
\- " Lên! Bắt lấy nàng cho bổn thiếu gia! Ta phải mang nàng về làm tiểu thiếp thứ ba mươi sáu. "
Ngay tức khắc, mấy gã hán tử lặp tức vọt lên, bao vây ba người Nguyệt Tích Lương ở giữa, khí thế hùng hổ như thổ phỉ. Hành động nhanh chóng, quen thuộc như vậy chứng tỏ bọn hắn đã làm điều tương tự vô số lần.
Ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm khiến người dân bất giác lùi ra xa vài bước, sợ bị vạ lây.
Nguyệt Tích Lương thực thức thời làm ra vẻ hoảng hốt trốn sau lưng Kình Hạo, hai mắt đẹp đảo qua đảo lại như nai con, run rẩy lên tiếng.
\- " Ngươi.... ngươi đừng làm bậy nha. Ở.... ở trong thành không được đụng đến đao kiếm, không phải sao? Cẩn.... cẩn thận ta báo quan đó! "
Ngoài mặt thì làm ra vẻ sợ hãi nhưng trong đầu Nguyệt Tích Lương không ngừng hô to.
Lại đây!
Bắt ta đi! Bắt đi!
Có giỏi động thủ thử xem. Chỉ cần ngươi dám động thủ thì ta sẽ có cớ để quang minh chính đại làm cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn.
Vượng Bát khinh khinh hừ lạnh một tiếng, nói.
\- " Báo quan? Phải xem ngươi có cơ hội đó không đã. Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, là do ngươi tự chuốc lấy. "
Nguyệt Tích Lương lặng lẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu ngao ngán.
Mấy người này, cưỡng ép dân nữ.... không chuyên nghiệp gì cả. Làm việc xấu mà không có sự chuyên nghiệp, sẽ có ngày bị đánh cho bầm dập.
Nhìn xem, thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi mà vẫn cứ giữ nguyên tình trạng bao vây.
Sao không động thủ luôn đi? Nói nhiều như vậy làm gì? Bao vây thì có được ích lợi gì? Đêm dài lắm mộng.
Nếu là nàng, nàng sẽ dùng tốc độ ánh sáng bắt giữ lấy con mồi rồi nhanh chân.... chạy.
Chuyên nghiệp lên đi các bạn nhỏ! Tỷ tỷ thật là thất vọng.
........
Đương khi ba người Nguyệt Tích Lương còn đang đôi co với Vượng Bá ở trên đường lớn thì ở trong Nguyệt vương phủ....
Đại Bạch và Tiểu Bạch vốn đang nằm trong căn phòng ấm cúng bé nhỏ của chúng nó lim dim ngủ thì bỗng nhiên, mắt hổ Đại Bạch mở trợn trừng.
Nó hít hít mũi vài cái, nghi hoặc nghiêng đầu rồi lại quay sang nhìn Tiểu Bạch, gầm lên.
\- " Ngao ô! "
Tiểu tử, con có ngửi thấy một mùi rất quen thuộc hay không?
Tiểu Bạch lúc này cũng đã tỉnh, thân hổ to khỏe khẽ chuyển động, bộ lông màu trắng thuần thập thần đẹp mắt.
Bảy năm qua đi, đủ để một tiểu bạch hổ bé tí xíu trưởng thành, biến thân làm " thiếu niên " hổ oai vệ. Không có gì là lạ trong khi mỗi ngày Tiểu Màn Thầu đều cho chúng nó ăn những món sơn hào hải vị. Không muốn lớn cũng không được.
Tiểu Bạch mơ mơ màng màng học theo mẫu thân đại nhân đánh hơi kiểu cẩu, mắt lóe sáng.
\- " Ngao ô! "
Có có, con ngửi thấy rồi!
Đây chẳng phải là mùi của....
Đại Bạch vui vẻ lặp tức tiếp lời.
\- " Ngao ngao! "
Đúng không? Mẫu thân không thể nào quên được mùi này. Bảy năm rồi, bảy năm, cuối cùng cũng đã ngửi thấy....
Cả hai đồng thanh gầm lên
\- " Ngao ô ô ô! "
Là mùi của chủ nhân!
Chủ nhân trở về rồi!
Hai con bạch hổ cơ hồ không hề nghĩ ngợi mà ngay tức khắc tông cửa, bốn chân đạp lên đất bằng, chạy như bay ra khỏi đại môn Nguyệt vương phủ.
Mấy nô tỳ đi ngang qua nhìn thấy thì hoảng sợ muốn ngăn bọn chúng lại nhưng đã muộn. Đại, Tiểu Bạch chạy rất nhanh, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi, cuối cùng các nàng đều bỏ bê công việc, đi bẩm báo với Nguyệt Kinh Thiên.
Ôi chao, hai con hổ này đã nuôi dưỡng ở trong phủ bao nhiêu năm, vương gia đã có lệnh là không được cho bọn chúng ra bên ngoài gây sự.
Nếu bình dân bá tính mà nhìn thấy..... không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa. Thật là khẩn cấp chết chúng ta rồi. Mau mau đi tìm vương gia thôi!
........
Bên này, sau khi đấu võ mồm chán chê, rốt cuộc Vượng Bá cũng chính thức động thủ.
\- " Bắt nàng đi thôi. Nga? Cả tiểu cô nương ở đằng sau kia nữa, tư sắc không tồi. Về phía nam tử hắc y.... phế đi hai chân của hắn, vứt ra ngoại ô. "
Trên khuôn mặt xấu xí của Vượng Bá thoáng hiện lên vẻ âm hiểm cùng tà ác.
\- " Vâng, thiếu gia! "
Nhất thời, mấy gã nam tử lực lưỡng cầm vũ khí, lấy khí thế hùng hồn đánh về phía Kình Hạo. Theo bọn hắn thấy, hai nữ tử kia không hề có sức chiến đấu. Chỉ cần xử lý xong thiếu niên này, hai nàng liền phải ngoan ngoãn rơi vào tay thiếu gia.
Với tính khí cả thèm chóng chán của thiếu gia, sau khi chơi một thời gian thì sẽ thưởng các nàng cho huynh đệ bọn hắn.
Hắc hắc, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui mừng rồi.
Kình Hạo bình tĩnh nhìn mấy hán tử như là nhìn lũ khỉ đang nhảy nhót. Trong mắt hắn, võ công của chúng không đáng giá một đồng, chẳng cần dùng đao cũng có thể đánh bại dễ dàng.
Ngay lúc Kình Hạo định vận nội lực chiến đấu thì bỗng nhiên, có hai tiếng hổ gầm vang lên, đinh tai nhức óc.
\- " Ngao ô! "
\- " Ngao ô ô! "
Chủ nhân, chúng ta đến rồi.