Nguyệt Tích Lương cùng với Y Y và Kình Hạo trải qua một tháng vừa đi đường vừa du ngoạn, cuối cùng cũng về đến kinh thành Cảnh Lăng.
Nàng nhìn phố xá tấp nập và hoàng cung đồ sộ quen thuộc nào đó, không khỏi cảm khái. Rời đi nơi này mấy năm, bây giờ trở lại vẫn không thấy có gì khác biệt quá mức. Nhìn kìa, tiểu quan quán vẫn còn nằm ở nơi đó, quán hoành thánh mà nàng hay ăn vẫn mở hàng chào khách. Tất cả đều chẳng thay đổi một chút nào.
Ba người vừa mới đi vào thành, lặp tức thu hút sự chú ý của biết bao nhiêu người. Không phải điều gì khác, chính là bởi vì bọn họ có nhan sắc cùng khí chất quá mức xuất chúng.
Nhất là Nguyệt Tích Lương đứng giữa, cơ hồ làm người ta mê mẩn, không thể rời mắt ra được.
Một bộ thủy lam váy dài chạm đất, không thêu bất kỳ hoa văn rườm rà nào nhưng mặc lên người nàng lại phiêu dật đến lạ. Mái tóc đen nhánh tùy tiện buộc lỏng phía sau đầu bằng một dải lụa...... được xé ra từ cái yếm cũ.
Thôi được rồi, nói ra hơi mất mặt nhưng mà Nguyệt Tích Lương thật sự bó tay với mái tóc dài này. Thà rằng bắt nàng trang điểm cho hơn mười khuôn mặt còn hơn là phải đi vấn tóc.
Cho nên, Nguyệt Tích Lương buộc gọn được mái tóc đó lên đã là kỳ tích của kỳ tích rồi. Cũng không thể trông mong vào Y Y sẽ vấn tóc cho nàng, bởi nàng ta cũng mù tịt cơ mà.
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, người đẹp thì làm gì cũng đẹp cả, mặc đồ khất cái cũng trở thành trào lưu.
Nguyệt Tích Lương mặt mày như họa, mị nhãn như tơ, nụ cười khuynh thành,.... một trận gió nổi lên, tóc bay tứ tung, chui cả vào trong mồm, trong mũi nhưng vẫn tựa như cửu thiên huyền nữ hạ phàm, không dính khói bụi nhân gian, thuần khiết, trong trắng.
Nàng đi đến đâu, có hàng chục ánh mắt theo đến đấy, ngầm suy nghĩ, không biết đây là tiểu thư nhà nào mà xinh đẹp như vậy. Tại sao không có tiếng tăm gì ở trong kinh thành này?
Y Y và Kình Hạo ở phía sau, một người dùng nội lực tạo gió, một người lén lút tung cánh hoa, tạo hậu trường cho tràng cảnh về nhà thật " hoành tráng ". Hai người khổ sở than ngắn thở dài.
Cô nãi nãi, ngài bước chân nhanh nhanh một chút có được không? Ngài đi hai bước lùi một bước như thế này thì bao giờ mới đến cổng hoàng cung?
Chúng ta mỏi tay lắm rồi!
Sau khi Nguyệt Tích Lương làm dáng chán chê, định bụng cất bước nhanh hơn thì một giọng nói vịt đực vang lên.
\- " Cô nương xin dừng bước. "
Nàng nhăn mày, quyết định như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Nào ngờ, người nọ vẫn không bỏ qua, chạy lên chắn trước người nàng, vênh váo nói.
\- " Ta bảo cô nương dừng bước, không nghe thấy sao? "
Nguyệt Tích Lương quả nhiên dừng lại, thờ ơ đánh giá người trước mặt. Là một nam tử tầm hai lăm tuổi, thấp lùn, tướng mạo xấu xí, nổi bật là cái bụng tròn vo như mang bầu bảy tháng. Từ đầu đến chân của hắn đều là đồ quý giá nhưng nhìn thế nào cũng rất tục khí, một bộ nhà giàu mới nổi.
Sau lưng hắn còn đứng năm, sáu thuộc hạ, ai nấy cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, bên môi nở nụ cười đáng khinh.
Nguyệt Tích Lương nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc giả ngu chỉ vào mũi mình hỏi lại.
\- " Ngươi nói ta? "
Nam tử nuốt nước miếng, lộ ra vẻ mặt háo sắc, nói.
\- " Không phải ngươi thì là ai. "
Thiên! Nhìn gần càng thấy nàng đẹp hơn.
Lần này thật là may mắn quá mà. Ra đường dạo chơi cũng gặp phải mỹ nhân tuyệt sắc như thế này. Không chộp đến tay thì uổng phí.
Người đi đường dường như đã quá quen với cảnh tượng trước mắt, bắt đầu xì xào bàn tán.
\- " Vượng Bá này lại đi cưỡng ép nữ nhi nhà người ta đây mà. Có còn vương pháp không chứ? "
\- " Ngươi không biết sao? Hắn có hậu thuẫn ở đằng sau nha. Chưa ai dám đi báo quan cả. "
\- " Hắn cứ nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp là lại bắt về nhà làm tiểu thiếp, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi.... "
\- " Ài, thật đáng tiếc cho một tiểu cô nương tuyệt sắc. Cuộc đời sau này coi như bị hủy trong tay Vượng Bá. "
\- " Đang tiếc, đáng tiếc.... "
\- " ....... "
Nguyệt Tích Lương bất động thanh sắc thu hết lời nói xung quanh vào trong tai, ánh mắt trở nên thâm trầm.
A? Nàng như thế nào không biết, ở kinh thành lại xuất hiện một tên vô lại chuyên cường bắt nữ nhân nhà lành?
Tốt.... tốt lắm!
Nguyệt Tích Lương tức khắc thay đổi một trăm tám mươi độ, nở nụ cười mê người, lên tiếng.
\- " Công tử gọi tiểu nữ lại là có chuyện gì? "
Vượng Bá nhìn đến thần hồn điên đảo, " xoát " một tiếng mở ra cái quạt nạm đá quý trên tay, làm như ngọc thụ lâm phong nói.
\- " Vừa nhìn thấy cô nương ta đã cảm thấy chúng ta tâm đầu ý hợp. Không biết cô nương có bỏ được thời gian quý báu vào tửu lâu ăn một bữa cơm với bản công tử hay không? "
Nguyệt Tích Lương vẫn cười nhưng ý cười còn không đạt tới đáy mắt, tùy ý quấn quấn lọn tóc rũ xuống trên vai, mở miệng.
\- " Đã biết là thời gian của ta quý báu rồi thì ngươi cũng nên biết, ngươi không xứng để ta bỏ ra thời gian mới phải. "
Vượng Bá híp mắt lại, tức giận ưỡn cái bụng to oành lên, âm dương quái khí hỏi.
\- " Ngươi không biết ta là ai? "
Trong lòng Nguyệt Tích Lương rất muốn chửi mẹ nó. Ta con mẹ nó cần biết ngươi là ai?
Lão nương biết tất cả người trong hoàng tộc, chỉ là không biết ngươi là ai mà thôi.
A phi!
Không, không!
Phải nói là con miêu, con cẩu ngoài đường, làm sao lão nương có tinh lực để biết hết được?
Trong đầu thì nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Nguyệt Tích Lương vẫn giữ vẻ điềm đạm, bình tĩnh hỏi lại.
\- " Nói đi, ngươi là ai? "
Vượng Bá hừ lạnh một tiếng, ra hiệu với thuộc hạ ở bên cạnh, oai phong nói.
\- " Ngươi, nói cho nàng ta biết. Bổn thiếu gia là ai. "
Tên thuộc hạ liền cực kỳ chân chó ngẩng cao đầu, dõng dạc tuyên bố.
\- " Thiếu gia nhà ta là là đích tử duy nhất của Vượng gia, là ngoại tôn tử của gia gia của thúc công của con của dì của mẫu thân Đại vương gia Bắc Mạc Lâm. Thiếu gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đại danh đỉnh đỉnh \- Vượng Bá! "
Phốc!
Nghe đến đây, Nguyệt Tích Lương và hai người đằng sau không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Nàng củng củng nắm tay, làm như thật sự nói.
\- " Hóa ra là " Vương Bát " công tử, trăm nghe không bằng một thấy, thất kính.... thất kính! "
Nói quanh co một hồi, còn không phải là bà con xa có bắn đại bác cũng không tới của tên Đại vương gia Bắc Mạc Lâm kia sao?
Lại còn tên là " Vương Bát " nữa, đúng là phù hợp mà.