Ở lại Viện Thánh Mungo hai tuần lễ, Tom và Harry mới cùng Severus về thung lũng Godric, trở lại cuộc sống yên tĩnh.
Bộ Pháp Thuật Anh quốc sau khi trải qua chấn động, uy tín cá nhân của Tom đã đạt đến đỉnh cao. Chẳng những nhận được Huân chương Đoàn Hiệp sĩ Merlin Đệ nhất đẳng, chính thức trở thành Hiệp sĩ Merlin trẻ tuổi nhất trong lịch sử – phải biết rằng đại đa số trong Đoàn này đều là những Pháp sư đã hơn trăm tuổi.
Mãi cho đến tháng mười một, tất cả các quốc gia bởi vì chuyện này mà bị chấn động mới xem như chậm rãi khôi phục lại, mà Tom cũng dần dần thích ứng được với việc pháp lực của mình đột nhiên tăng vọt.
Hôm nay Chủ nhật, trời vừa sáng, Tom đã đưa Severus đến nhà Potter, nhờ Harlus đưa hai đứa trẻ đến nhà Black chơi với Sirius như đã hẹn, sau đó dẫn Harry tới trang viên mà hắn đã lén mua lại để làm căn cứ của Tử Thần Thực Tử.
"Anh dẫn em tới đây làm gì?" Harry cau mày nhìn phòng khách được trang trí vô cùng đơn giản, ngồi xuống một cái ghế bên bàn hội nghị, nhìn Tom, "Anh cũng biết em không muốn để ý đến những chuyện này của anh."
"Đây chỉ là vì muốn nắm chắc quyền lực mà thôi..." Tom quay đầu lại nhìn Harry, nhún vai: "Xem như hội tụ 'năng lượng' đi. Theo nhu cầu thôi mà. Bọn họ trở thành nền tảng giúp ta nắm chắc quyền lực, mà ta lại cho bọn họ quyền lợi và địa vị mà chúng mong muốn, khiến bọn họ có thể vì ta mà làm việc tốt hơn."
"Được rồi." Harry cũng nhún vai, "Dù sao thầy Dumbledore rất hài lòng về việc anh làm trong những năm này, em cũng không có gì để nói."
"Ta phát hiện em xem Dumbledore là tiêu chuẩn đạo đức của mình, chỉ cần lão ta đồng ý thì em không có ý kiến?" Tom bất mãn nhíu mày nhìn Harry, "Chẳng lẽ nói nếu như lúc em trở lại thấy rõ ràng cả giới Pháp thuật do ta quản đang rất tốt, nhưng chỉ cần Dumbledore nói ta làm không tốt, em liền hoài nghi ta?"
"Thầy Dumbledore sẽ không nói như vậy đâu." Harry buồn bực đáp, rồi mới hỏi: "Hôm nay anh cố ý dẫn em tới đây làm gì?"
"Để cùng em tạo ra một đứa nhỏ." Tom cười híp mắt nói, đi tới cầm tay Harry, "Không phải mấy tháng trước ta đã nói với em, chúng ta có thể tạo ra một đứa nhỏ, như vậy Severus có thể làm anh trai rồi?"
"Em tưởng anh chỉ nói giỡn thôi. Thời gian này em đã tra cứu rất nhiều tài liệu, có thể khẳng định cho dù chúng ta đều là Pháp sư nhưng cũng không thể nào khiến đàn ông sinh con được." Harry bất mãn trừng Tom, "Em không muốn anh nhắc lại mấy lời đùa giỡn này nữa, Tom."
"Ta không nói đùa, là nói thật." Tom nắm tay Harry, "Để ta giới thiệu với em." Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía cửa ra vào đang vang lên tiếng bước chân, gật đầu với vị nữ pháp sư đang tươi cười, "Vị này là Nicole, nhân viên mới của Bộ Pháp Thuật, trợ lý tại Ty Thi hành Luật Pháp Thuật."
"Xin chào, cô Nicole." Harry gật đầu.
Tom tiếp tục giới thiệu cô gái mang nụ cười e lệ nhút nhát, "Còn đây là Mary, con gái của Nicole, họ Miller, năm nay bảy tuổi."
"Xin chào, Mary." Harry chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tom, "Em cảm thấy có một số việc cần anh giải thích."
"Được rồi, thật ra Mary vốn chỉ có bảy tuổi, nhưng vì để không bị đám người Thomas khống chế, cho nên cô bé đã uống Dược Tăng tuổi. Mà một trong những thỏa thuận hợp tác giữa ta và Nicole chính là, sau khi ta tìm được người chữa trị mắt cho Mary, Nicole sẽ nói cho ta biết quá trình cô ả 'sinh' ra Mary."
"Quá trình sinh ra?" Harry hoài nghi nhìn ba người trước mặt, "Chẳng lẽ Mary..."
"Tôi không phải do Nicole sinh ra, tôi chỉ là con của cô ấy mà thôi. Cô ấy cũng còn một đứa con gái khác họ Miller khác nữa." Mary nhỏ giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Tom: "Lẽ nào ngài không định mời chúng tôi ngồi xuống sao?"
"Đương nhiên, là ta thất lễ. Mời hai vị tiểu thư xinh đẹp ngồi. Chúng ta vừa uống trà vừa từ từ nói, dù sao đây cũng là một quá trình rất dài."
Mấy giờ sau, khi Gia tinh bưng bữa trưa lên, Harry mới từ hàng loạt bất ngờ mà khôi phục lại.
"Nói như vậy, Mary có thể coi như một đứa trẻ tạo thành từ thụ tinh ống nghiệm?"
"Thụ tinh ống nghiệm?" Tom lặp lại từ này, nhíu mày: "Là sao?"
"Ừm, là một nghiên cứu của Muggle. Chính là phương pháp giúp người ta dù không sinh hoạt tình dục vẫn có thể tạo ra trẻ nhỏ. Nghe quá trình Mary được sinh ra rất giống phương pháp đó, đương nhiên quá trình của cô bé còn có sự can thiệp của pháp thuật." Harry cau mày giải thích sơ về một số khái niệm liên quan đến gen, sau đó nhìn Tom: "Lẽ nào anh định dùng phương pháp như vậy để tạo đứa nhỏ của riêng chúng ta?"
"Không phải rất tốt sao?" Tom nhẹ giọng cười rộ lên, biết Harry hỏi như vậy là xem như đã đồng ý đề nghị của hắn. Thật ra, từ nhiều năm trước hắn đã biết Harry cũng rất muốn có một đứa con của hai người rồi. "Cũng nhờ em nói ra phương pháp của Muggle khiến ta có ý tưởng mới, chúng ta có thể kết hợp ưu điểm của hai phương pháp này lại."
"Thật sự có thể chứ?" Harry vui mừng hỏi, "Dù sao hai chúng ta đều là nam."
"Có thêm pháp thuật hỗ trợ sẽ mang lại hiệu quả rất lớn." Tom tự tin nói: "Huống chi trước mặt chúng ta đã có một thử nghiệm thành công."
"Hơn nữa, tôi đã đồng ý với Tom sẽ hỗ trợ bất cứ khi nào hai người cần." Nicole ở bên cạnh bổ sung, "Harry, cậu nên biết hôn nhân không có đời sau kế thừa sẽ không được coi là hoàn chỉnh. Vì để có được đứa nhỏ của riêng cậu và Tom, tất cả đều sẽ rất đáng giá."
"Đứa nhỏ là sinh mạng kéo dài, là hy vọng, là tương lai của chúng tôi..." Harry thở dài, lặp lại câu nói mà từ cách đây rất lâu cậu được nghe, rồi ngẩng đầu: "Được rồi, tôi đồng ý với đề nghị này. Chúng ta cùng cố gắng, vì đứa nhỏ."
*
"Đứa bé sẽ sống sót chứ?" Harry nhìn đứa trẻ đang chậm rãi sinh trưởng trong tấm màng chắn bảo vệ được anh và Tom dùng pháp thuật tạo ra, quay đầu nhìn Tom ở bên cạnh đang mỉm cười, "Đứa bé sẽ sống sót, đúng không?"
"Đương nhiên." Tom tiến lại, nhẹ nhàng ôm lấy Harry, "Đứa nhỏ có máu thịt của chúng ta, linh hồn của chúng ta, mang những điểm ưu tú nhất của chúng ta, nó đương sẽ sống sót, thuận lợi sinh ra."
Chỉ có điều, Harry vĩnh viễn sẽ không biết, quá trình này còn mang theo một ý nghĩa khác nữa.
Lúc trước Tom sở dĩ không chút do dự mà lựa chọn trợ giúp má con Nicole cũng là bởi vì Nicole từng nói cho hắn biết một bí mật. Vốn dĩ Douglas cho rằng thí nghiệm liên quan đến Mary đã thất bại, chỉ tạo ra được một cô gái bình thường. Nhưng trong đêm phòng thí nghiệm nổ tung, Nicole mới chân chính ý thức được sự tồn tại của Mary quan trọng đến mức nào – cô ả vì Mary mới có thể sống sót. Mary là Trường Sinh Linh Giá hoàn mỹ nhất mà Douglas sau nhiều năm nghiên cứu mới chế tác ra, chỉ tiếc rằng y vĩnh viễn không còn cơ hội biết đến chuyện này.
Dùng chính máu thịt của mình chế tạo ra một sinh mệnh mới, ai có thể ngờ được một sinh mệnh sống độc lập cũng có thể là một Trường Sinh Linh Giá?
Nghĩ tới đây, tầm mắt của Tom chậm rãi từ tấm màng chắn bảo vệ dời sang khuôn mặt lo lắng của Harry.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa có được dũng khí thử nghiệm xem rốt cuộc Harry có phải là Trường Sinh Linh Giá của 'Voldemort kia' hay không. Nếu quả thật là như vậy...
Hắn tuyệt đối không thể ra tay giết người mình yêu, nhưng hắn cũng không thể chấp nhận người yêu của mình bị một người khác khống chế!
*
Ba tháng sau
"Đây là em trai của con sao?" Severus tò mò đưa tay muốn chọt đứa trẻ nằm trong nôi nhưng lại không dám, "Trông có vẻ chỉ cần đụng vào sẽ làm hỏng mất."
"Ha ha..." Tom cười rộ lên, "Yên tâm, em bé cũng là một sinh mệnh, sao có thể dễ dàng hỏng được. Nhưng nếu như con sờ vào, em bé rất có thể sẽ bật khóc."
Mới vừa, lúc bế đứa trẻ về nhà, Tom đã bị tiếng khóc của nó làm cho đến bây giờ vẫn ong ong.
"Con có thể chạm nhẹ em một cái, Severus." Harry ở bên cạnh khích lệ Severus đang tay chân luống cuống, không biết làm gì, "Chạm nhẹ thì em sẽ rất thích."
Cuối cùng Severus cũng gom hết dũng khí, động tác nhẹ như lông, sợ sờ hỏng đứa trẻ của Tom và Harry, nhưng khi ngón tay của cậu vừa chạm vào má em bé, em bé đang ngủ say đột nhiên mở hai mắt, há miệng khóc lớn.
"Oa!"
"Harry, em có thể làm con dừng khóc được không?" Tom lập tức bịt tai lại, "Thật là... Nếu như biết nuôi một đứa con nít phiền toái như vậy... Nó chẳng đáng yêu chút nào!"
"Trẻ nhỏ mới sinh đều như vậy mà..." Harry yếu ớt kháng nghị: "Hơn nữa đây là con của chúng ta, sao anh có thể nói nó không đáng yêu?"
"Được rồi, em thừa nhận, trẻ con không đáng yêu một chút nào." Lần thứ ba bị tiếng khóc đánh thức trong đêm, rốt cuộc Harry cũng mệt mỏi đồng ý với lời của Tom.
Mà Tom thì đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Harry, đứng dậy bế đứa nhỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ta chăm sóc nó, em nghỉ ngơi đi."
"Không được, ngày mai anh còn phải tới Bộ Pháp Thuật..." Harry mơ mơ màng màng nhìn Tom, cầm lấy bình sữa bên cạnh đút vào miệng đứa nhỏ, "Đúng rồi, có nên công bố nghiên cứu này không? Dù sao có nhiều Pháp sư không thể sinh con, nếu có thể làm chuyện này, nhân khẩu pháp sư nhất định sẽ nhiều thêm."
"Từ hai tháng nay ta đã bắt tay vào tiến hành chuyện này rồi." Tom cầm tã, thả xuống bên giường, đợi đến khi đứa trẻ không khóc nữa mới đưa cho Harry để anh mặc tã cho nó. Hắn ngồi bên giường nhìn Harry kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ, tâm trạng bực bội vì bị đánh thức lúc này mới dần tiêu tan, "Nhưng quá trình này không phải ai làm cũng thành công, đưa ra lý thuyết suông cũng không nhiều người hiểu, chỉ có người phụ trách chuyên môn mới có thể thực hiện tốt được."
Harry gật đầu, nhỏ giọng ngâm nga ru đứa trẻ ngủ. Đến khi nằm lại xuống giường, đầu gối lên cánh tay Tom mới nhỏ giọng nói: "Tom, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho con."
"Tên là Suriel, thế nào?"
"Suriel Riddle?" Harry nghĩ, "Được."
"Không, là Suriel Potter." Tom sửa lời anh, "Ta không thích họ Riddle."
"Cũng được." Harry nhỏ giọng cười, xoay người ôm eo Tom, "Chúng ta ngủ thôi, trời sắp sáng rồi."
Tom mệt mỏi ngáp, ôm Harry nhắm mắt lại, "Ngủ đi, hi vọng đêm nay Suriel không thức giấc lần nào nữa."
Mong muốn của Tom cuối cùng cũng thành hiện thực, mãi đến khi hắn rời đi thung lũng Godric, Suriel không khóc thêm lần nào nữa.
Chỉ là hắn không ngờ được, sau khi hắn rời đi không lâu, James Lee lại đến thung lũng Godric tìm Harry.