"Anh vừa nói..." Harry ngập ngừng nhìn Tom, lặp lại từ kia: "Thương tiếc? Lẽ nào bọn họ cho rằng chúng ta đã chết? Không thể nào, ít nhất giáo sư Dumbledore cũng biết tình huống của em."
"Có lẽ cách giải thích ban đầu sẽ là: vì tiêu diệt một Pháp sư Hắc ám cường đại, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Tom Riddle cùng bạn đời Harry Potter tự mình xuất chiến, kết quả bị thương nặng, cuối cùng không qua khỏi mà hy sinh." Tom lạnh nhạt nói, "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm người nào đó hỏi xem lúc này là thời điểm nào đi."
Nói xong hắn đứng lên, nhân tiện cũng kéo Harry dậy, "Đi thôi."
Harry phủi cỏ vụn trên người, theo Tom đi ra một con đường nhỏ. Bước được vài bước, hai người đồng thời dừng lại.
"Nơi này hình như là..." Harry không chắc chắn.
Tom nhíu mày: "Làng Hangleton Nhỏ! Tiếp tục đi theo con đường này sẽ tới nhà Riddle, mà nếu rẽ vào một con đường nhỏ nữa thì chúng ta sẽ đến nhà Gaunt."
"Thật là trùng hợp." Harry thở dài.
Tom bên cạnh giả cười một tiếng, đẩy anh tới trước: "Có người tới, em qua đó hỏi xem giờ là lúc nào đi."
"Tại sao lại là em...?" Harry còn chưa nói hết, Tom đã đẩy anh lần nữa.
Tom đứng ở ven đường giả cười nhìn Harry lảo đảo đi về phía ông già kia hỏi thăm, rồi nhìn đối phương cười nhạo đi trở lại chỗ mình, vui vẻ không giấu trong mắt khiến Tom bình tĩnh lại – nếu như Harry có thể cười thì vấn đề xem ra không quá nghiêm trọng.
"Hai tuần." Harry đi đến bên cạnh Tom, giơ hai ngón tay lên, "Bây giờ chúng ta đang ở hai tuần lễ sau đó."
"Mới hai tuần?" Tom hoài nghi nhìn Harry, "Có phải cùng năm không đấy?" Lần trước Harry dịch chuyển hơn mười hai năm đó.
Harry trợn trắng, "Anh nghĩ em bị ngốc giống anh sao? Đương nhiên em đã hỏi rõ hiện tại là năm nào rồi. Bây giờ là ba giờ chiều ngày mười hai tháng tám năm 1967. Anh hài lòng chưa?"
Mới hai tuần lễ mà sao pháp lực của bọn hắn lại tăng vọt như vậy?
Tom hoài nghi nheo mắt lại, suy nghĩ một chút rồi túm lấy tay Harry, nhỏ giọng nói: "Đi theo ta." Hắn kéo Harry vào trong cánh rừng, nhìn xung quanh không có người mới nói: "Bây giờ chúng ta về thung lũng Godric, đến thẳng nhà Dumbledore và Grindelwald."
Hai tuần lễ ngắn ngủi mà đã xảy ra biến đổi lớn như vậy, nếu như nói không phải Dumbledore và Grindelwald làm gì đó, hắn không tin.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa không chút đứt quãng phá vỡ không khí uống trà chiều theo thói quen của nhiều nhà, mà trong đó cũng bao gồm cả nhà Potter bên cạnh.
"Tom, Harry?" Harlus mừng rỡ nhìn hai người, tiến tới kéo tay Harry và Tom, "Không cần gõ cửa, Dumbledore và Grindelwald đều không ở nhà, nói là đến Viện Thánh Mungo chăm sóc... Khoan đã! Bọn họ không phải đi chăm sóc hai người sao?"
"Vào nhà trước rồi nói." Tom nghe Harlus nói như vậy, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, hắn trở tay bắt lấy tay Harlus, kéo vào trong nhà Potter. Ba người trước cái nhìn tò mò của những người qua đường mà vào nhà.
Sau khi cánh cửa 'ầm' một tiếng đóng lại, Harlus quay người nhìn Tom và Harry, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả nước Anh, thậm chí là nước Đức và nước Pháp đều biết cuộc chiến ở thung lũng Godric hồi hai tuần trước rồi. Pháp sư Hắc ám thành lập căn cứ nghiên cứu bí mật ở nước Đức đã bị hai người, Dumbledore và Grindelwald giết chết, sau đó công bố tin tức những pháp sư khắp các nước bị mất tích mấy năm gần đây đều trở thành vật thí nghiệm trong căn cứ bí mật đó..."
"Hóa ra là như vậy." Tom nhỏ giọng cảm thán, cùng Harry liếc nhau một cái... Có vẻ Dumbledore và Grindelwald đã nói hết những chuyện cần nói. Cười khổ một tiếng, hắn mới hỏi tiếp, "Như vậy hẳn là ông ta đã bắt được những người có liên quan đến căn cứ bí mật kia rồi chứ hả?"
"Anh..." Harlus hoài nghi nhìn Tom, xoay người từ trên tủ xuống một chồng báo, "Đây là tất cả bản Nhật Báo Tiên Tri và Báo Chiều Nhà Tiên Tri trong hai tuần lễ vừa qua, hai người xem đi."
"Có thể nhờ cậu giúp một việc được không?" Tom hơi mất tự nhiên mở miệng, đã quen dùng mệnh lệnh với đám thuộc hạ, nay lại nhờ người khác làm giúp mình, thật sự là khiến hắn cảm thấy... Ngẩng đầu nhìn Harlus đang nhìn mình, nhỏ giọng nói: "Cậu tới Viện Thánh Mungo, tìm Dumbledore, nói cho ông ta biết ta và Harry đang ở nhà của cậu."
"Thầy ấy không biết...?" Harlus nhìn hai người mím môi không giải thích gì thêm, bất đắc dĩ thở dài, nhớ lại Harry đã từng mất tích mười hai năm, cuối cùng đành gật đầu: "Tôi biết rồi, tốt nhất hai người ở trong này, đừng ra ngoài. Nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ khó mà giải thích..."
Tom gật đầu, nhanh tay lướt xem đống báo trong tay, từ đêm bọn hắn biến mất, Báo Chiều Nhà Tiên Tri chiều hôm trước, đến Nhật Báo Tiên Tri sáng hôm sau, liên tục một tuần, những tin tức liên quan đến sự kiện hắn và Harry mất tích đều được đặt lên đầu trang. Tuần sau đó, cho dù tin tức của bọn hắn không còn ở trang đầu nữa, nhưng thay vào đó là tin tức từ phía nước Đức, còn cả tin tức về những pháp sư mất tích trở thành vật thí nghiệm trong căn cứ bí mật kia.
"Rốt cuộc em đã hiểu được tại sao pháp lực của chúng ta lại tăng nhiều như vậy." Harry thở dài một tiếng, "Quả thật rất giống với lúc em trở thành Người Cứu Thế." Anh vỗ vỗ lên chống báo kia, "Căn cứ bí mật này khiến tất cả Pháp sư đều sợ hãi. Bí mật thành lập năm mươi năm, mà trong năm mươi năm này, những pháp sư, phù thủy trở thành vật hy sinh thậm chí lên tới ba, bốn nghìn người..."
Trải qua cùng một loại sự việc, Harry là người hiểu rõ nhất dân chúng sẽ sợ hãi thế nào. Anh thấp giọng rên rỉ, sau đó nằm sấp xuống bàn, "Tại sao Dumbledore và Grindelwald lại đẩy những chuyện này lên người chúng ta?"
"Em không thích sao?" Tom nghiêng đầu nhìn Harry, "Pháp lực nâng cao chứng tỏ điều gì, em rõ hơn bất cứ pháp sư nào khác, không phải sao? Điều này chứng tỏ..."
"Điều này chứng tỏ kéo dài sinh mệnh có liên quan tới pháp lực..." Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Dumbledore cười đi vào, "Hai người rốt cuộc đã xuất hiện. Nếu không, ta và Grindelwald sợ rằng sau khi Hogwarts khai giảng sẽ không thể nào đối phó được với đám ký giả ùn ùn kéo tới xin phỏng vấn."
"Ta nghĩ lần này, ta thật sự nên nói với ông một tiếng 'Cảm ơn', Dumbledore." Tom đứng dậy nhìn Dumbledore, như cười như không nói một tiếng cảm ơn, sau đó mới chỉ vào chồng báo sau lưng nói: "Vậy đây đều là ý tốt của ông và Grindelwald?"
"Dù sao, hiện tại hai chúng ta đã không còn bất cứ dã tâm nào đối với chút vinh quang này nữa rồi, mà anh với vai trò là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đã làm rất tốt, không phải sao?" Grindelwald cười nhẹ, "Tom, đây coi như là quà cảm ơn của hai chúng ta, à không, tính cả Aberforth nữa là ba người."
"Lẽ nào anh không thích?" Dumbledore cười nhẹ, nhìn Tom, rồi nhìn Harry, "Hai người có một buổi tối để chuẩn bị tinh thần làm quen với chuyện đã xảy ra. Sau khi trải qua một đợt trị liệu, ngày mai hai người sẽ được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường, bắt đầu đối phó với hàng tá người tới thăm hỏi. Nhân tiện, mấy ngày nay ta đã sắp bị Mulciber làm cho phiền chết được."
"Mulciber?" Tom nhíu mày, "Y làm gì?"
"Cũng không làm gì, chỉ là có vẻ như y nghi ngờ ta và Grindelwald liên thủ giết anh." Dumbledore đứng thẳng người, "Nói thật, nếu như lần này hai người biến mất mười hai năm như Harry lần trước, không, chỉ cần nửa tháng nữa hai người không xuất hiện, ta chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài rằng hai người bị thương nặng mà hy sinh rồi."
Tom chịu hết nổi mà trừng mắt trước vẻ mặt tủm tỉm của Dumbledore, "Nếu biết thời gian cấp bách, còn không mau nói cho ta và Harry lý do hai ông đưa ra? Chẳng lẽ các ông định để chúng ta từ trong hơn hai mươi lý do báo chí đưa ra mà chọn lấy một sao?"
Dumbledore nhún vai, sau khi cùng Grindelwald ngồi xuống mới nói tiếp: "Hai người muốn ở nhà Potter nói những chuyện này sao? Severus còn đang ở trong nhà Riddle đợi hai người đó."
"Severus?" Tom sửng sốt, quay đầu nhìn Harry, rồi nhìn Dumbledore, "Thời gian này thằng bé thế nào?"
"Ta vốn định đưa thằng nhỏ tới đây, ít nhất cũng có James bên cạnh, nhưng dù ta có nói thế nào, thằng nhỏ cũng không chịu. Ai mà nhắc đến chuyện này, nó liền đóng cửa phòng, không nói gì nữa." Grindelwald bất đắc dĩ thở dài, "Ta chưa từng gặp thằng nhỏ nào lặng lẽ như vậy, mới hơn bảy tuổi mà vô cùng..." Ông dừng lại một chút, mới bổ sung: "...cố chấp."
"Thằng bé đang chờ hai người trở về." Dumbledore nhỏ giọng nói, "Hai người yên tâm, thời gian này tuy rằng thằng bé không chịu rời khỏi nhà, nhưng Harlus đã cho James và Sirius sang đó ở cùng, hơn nữa cậu Malfoy cũng ở đó để mắt tới chúng."
Tom gật đầu, cảm nhận được Harry kéo tay áo mình, lúc này mới nói: "Vậy các ông cứ hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, tối muộn chúng tôi sẽ tới tìm."
Nói xong hắn nắm lấy tay Harry, cùng rời khỏi nhà Potter, lúc đi ra đến cửa thấy Harlus đang ngồi ngoài sân. Ba người lên tiếng chào hỏi nhau, sau đó Tom và Harry vội vàng đi về nhà.
"Em rất lo, Tom." Đi được nửa đường, Tom nghe thấy Harry nhỏ giọng nói như vậy.
Hắn quay đầu nhìn Harry, gật đầu, "Ta cũng lo."
Mặc dù hắn hiểu rõ nỗi lo lắng của mình và Harry hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ cười nhẹ, trong lòng thầm cầu nguyện, hi vọng nhà của mình và Harry sẽ không bị bốn tên quỷ nhỏ kia phá hỏng.
"Cốc cốc cốc!" Tom bất an mở cửa, thấy không mở được mới cau mày đưa tay lên gõ.
"Ai thế?" Bên trong truyền ra một giọng nói đầy cảnh giác, "Ai đang gõ cửa thế?"
"Là ta, Lucius, mau mở cửa." Tom mở miệng, chờ mấy giây, cánh cửa mới được người bên trong cẩn thận mở hé ra một chút, mà thứ đầu tiên lộ ra ngoài là đầu cây đũa phép.
Phát hiện này khiến tâm trạng của Tom buông lỏng hơn một chút, ít nhất mấy đứa nhóc này vẫn biết cảnh giác.
"Mở cửa đi, ta và Harry đã trở lại."
"Quà sinh nhật năm nay chú tặng cho con là gì?" Lucius chẳng những không hạ đũa phép mà sau khi nhìn rõ hai người bên ngoài thì lại hỏi.
"Một cây chổi bay Nimbus mới nhất." Tom mỉm cười, "Lucius, món quà này là ta và Harry tặng cho con, Severus cũng có một cây."
"Tom, là chú thật sao?" Lucius lập tức mở lớn cửa.
Mà trong khoảng khắc đó, một bóng dáng nhỏ gầy khác từ bên trong lao ra, nhào vào lòng Harry, "Harry, con biết là chú nhất định sẽ trở về nhà!"
"Severus?" Harry lui về sau một bước mới đứng vững lại được, anh cúi đầu nhìn Severus mới qua một tháng đã gầy đi không ít, nhíu mày: "Chú không có nhà, con lại ăn kiêng hả? Dumbledore nói với chú, con không ăn uống gì hết."
"Con xin lỗi." Severus buông tay ra, lui về sau một bước, quan sát Harry, sau đó mới lùi về chỗ James và Sirius đang hoan hô, "Các chú chắc đang rất mệt, con đi pha cà phê, nhân tiện nướng lại bánh mì."
"Con làm?" Tom nhíu mày, "Không phải người nhà của James có đưa đồ ăn tới sao?"
"Nhưng chúng con đều ăn không nhiều." Severus áy náy nhìn James và Sirius, "Bởi vì lo lắng cho con nên..."
"Hơn nữa Lucius chẳng biết làm gì cả, nếu như không có Severus sợ là mấy ngày hôm nay chúng con phải ăn đồ ăn nguội rồi." James và Sirius xem thường liếc Lucius.
Sau đó mấy đứa trẻ cùng Tom và Harry đi vào trong nhà.
Hai người tắm rửa thay bộ đồ theo lý thuyết đã mặc trong nửa tháng, sau đó ra phòng khách ăn đồ ăn do Severus làm, rồi nhắc nhở mấy đứa nhỏ mất ăn mất ngủ bao lâu nay về phòng ngủ.
"Hay là chúng ta nói cho bốn đứa nhỏ biết chuyện?"
Nghe thấy Harry bất an hỏi, Tom nhíu mày, bóp bóp đầu đau nhức, nhỏ giọng nói: "Không nói với bọn nhỏ là vì sợ chúng lỡ miệng. Nói cho chúng biết, em có dám chắc chúng có thể giữ bí mật. Huống chi chúng có thể hiểu được tình huống trước mắt của chúng ta sao?"
Harry cúi đầu trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu. Tom nhìn dáng vẻ nhụt chí của anh, đưa tay nhẹ vuốt lưng anh, nói tiếp: "Harry, có đôi khi để bọn nhỏ biết quá nhiều cũng không có lợi cho chúng."
Harry gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em biết." Dừng lại một chút, anh ngẩng đầu nhìn Tom, cười dịu dàng nói, "Chúng ta đi tìm cụ Dumbledore đi, trước bữa tối thì trở về nấu cho bọn trẻ."
"Được." Tom đưa tay vuốt lại mái tóc hơi ẩm mất trật tự của Harry, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, giọng nói trầm trầm: "Có phải là thấy mệt rồi không?"
"Anh thì sao?" Harry đứng lên, "Anh có mệt không?"
"Ta đột nhiên cảm thấy..." Tom thong thả nói, vẻ mặt dịu dàng, lại mang chút mệt mỏi vì lâu không được nghỉ ngơi, đưa tay chạm lên mặt Harry, nhỏ giọng nói: "Những mệt mỏi này rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc?"
Nhìn vẻ mặt không hiểu của Harry, tâm trạng vì mệt mỏi mà trở nên phiền muộn của Tom đột nhiên dễ chịu hơn, "Không nhắc đến Lucius, James và Sirius, lúc mới đầu ta còn cảm thấy sự xuất hiện của Severus có chút phiền phức, thế nhưng khi đó vì em muốn, cho nên ta miễn cưỡng tiếp nhận."
"Anh không thích thằng bé sao?" Harry sửng sốt, "Em còn tưởng anh..."
"Không phải không thích, chỉ là không quen mà thôi." Tom nhẹ giọng cười, kéo tay Harry, "Đi thôi, chúng ta đi tìm Dumbledore, vừa đi vừa nói. Tóm lại trong khoảnh khắc cánh cửa nhà mở ra, ta đột nhiên cảm thấy trong nhà có trẻ nhỏ, cho dù bình thường vì chăm sóc nó mà có chút mệt mỏi, nhưng mà đó cũng là một loại hạnh phúc. Ta bằng lòng cùng em gánh vác những mệt mỏi này sau những công việc bận rộn ở Bộ Pháp Thuật?"
"Bằng lòng gánh vác?" Harry chớp chớp mắt, thần sắc dần sáng lên.
Tom đưa mắt nhìn dáng vẻ như cười như không của anh, mất tự nhiên mà quay đầu, "Em nên dành thời gian suy nghĩ xem nên đối phó với đám ký giả kia thế nào đi. Ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ hốt hoảng đỏ mặt, lắp ba lắp bắp của em lúc phỏng vấn xin việc vào Bộ Pháp Thuật đấy."
"Anh đang cười nhạo em?" Harry liếc nhìn Tom, dùng ánh mắt lên án nhìn hắn.
Đến khi khóe môi Tom co lại đến hết chịu nổi mới mở miệng dò hỏi Harry: "Nói thật, em đối xử với Severus tốt như vậy chắc hẳn là trong tương lai thằng bé đã cứu mạng em?"
"Hả?"
"Em có thích trẻ nhỏ không?"
"..." Mặt Harry hơi đỏ lên, anh gật đầu, "Đương nhiên, trẻ nhỏ rất đáng yêu. Severus, James, hay Sirius đều đáng yêu, thậm chí lúc em nhìn dáng vẻ bất lực không biết làm gì với ba đứa nhỏ của Lucius, em cũng thấy đáng yêu."
"Chỉ có dáng vẻ bất lực không biết làm gì đó mới đáng yêu?" Tom nhíu mày. Không đợi Harry trả lời, hắn đã nói ra một câu khiến Harry ngây người tại chỗ. Cũng là có thể là hắn nói lúc ánh mặt trời quá rực rỡ khiến anh bị cảm nắng.
Hắn nói: "Hai chúng ta tạo đứa bé đi?"