- Mà thôi, chắc là tiểu hữu cẩn thận một chút, không không đúng... Tiểu hữu được đặt tên là Hắc Ma, quý vi Ninh tôn, tu vi tuy cao, thuật luyện đan cực mạnh, nhưng lịch duyệt cuối cùng là cạn... Trên Tử Ngọc không đài, lúc ngươi dẫn hạ kết đan thiên kiếp, lão phu nhìn thấu nội tâm của ngươi giãy giụa... Năm đó, lão phu cũng giãy giụa qua... Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi...
- Sao? Cảnh Chước đạo hữu cũng từng giãy giụa cùng trảm tình kiếp ư?
Ninh Phàm hơi ngẩn ra, giờ phút này hắn mới thoáng cảm hứng thú đối với Cảnh Chước nói.
- Không sai... Lão phu trước khi kết đan, đã quen biết cùng Vân Hoa... Thiên phú của Vân Hoa, thực tế càng trên lão phu... Nhưng nàng cả đời không đột phá Kim đan, bởi vì nàng không bỏ được lão phu... Mà lão phu cũng không đột phá Kim đan, không bỏ được trảm tình, không bỏ được quên mất... Hết thảy, cho đến khi sự kiện kia phát sinh... Lúc ấy, chẳng qua là Cực Âm môn trưởng lão Tử Âm nhìn trúng vợ của ta, lúc lão ta bên ngoài hoàn thành nhiệm vụ của tông môn đã xuất thủ...
Nói đến đây, Cảnh Chước nhắm mắt thống khổ, không một tia ngụy trang.
- Vân Hoa, nàng thật là ngốc... Nếu nàng theo Tử Âm thì sẽ không chết, vì sao nàng không theo, vì sao... dẫu có chết... Sau khi Vân Hoa chết, lòng ta như tro tàn, cửa ải tình ái tự phá! Ta tìm về thi thể của Vân Hoa, luyện thành luyện thi, chuyện này đã qua mấy trăm năm, sợ rằng Việt Quốc không còn người nhớ Vân Hoa năm đó nữa... Mà Tử Âm càng không biết, ta mỗi một ngày hận không được ăn sống da thịt của lão ta! Nhưng, ta không phải đối thủ của Tử Âm... Cho nên, ta cần Hóa Anh đan!
Ánh mắt của Cảnh Chước bỗng nhiên trở nên điên cuồng.
- Ta muốn kết thành Nguyên anh, không vì trường sinh, không vì ngang dọc, chỉ vì đem Tử Âm thiên đao vạn quả, để giảm xuống nỗi đau trong lòng của Vân Hoa... Ta sẽ đứng trên đỉnh cao của toàn bộ bầu trời, chỉ vì chỉnh cho đẹp cái bóng ngược của nàng... Ngươi hiểu không...? Ha ha, nói nhiều rồi... Ninh đạo hữu, chuyện này nếu ngươi giúp ta thì lão phu nguyện ý đem Hỏa Vân tông chắp tay đưa tặng cho ngươi!
Giờ khắc này, lòng của Ninh Phàm kịch liệt rung rung!
Hắn không phải là rung rung với Cảnh Chước đại thủ bút, vì kết minh, vì tiêu diệt Cực Âm môn, lại chắp tay đưa lên Hỏa Vân tông.
Ninh Phàm rung rung là vì lời nói của Cảnh Chước.
Không vì trường sinh, không vì ngang dọc... Chỉ vì chỉnh dáng cái bóng ngược của nàng ấy....
Đây là một loại chấp niệm, chấp niệm thậm chí khiến cho Ninh Phàm dao động.
Hắn cho rằng mình giữ vững không cắt đứt tình cảm đã coi như là cố chấp, nhưng so với Cảnh Chước, sự cố chấp của mình nhỏ nhặt không đáng kể.
Hắn hơi nhắm hai mắt, trầm ngâm không nói.
Cảnh Chước, không giống nói láo. Không, phải nói là người này căn bản sẽ không nói láo. Ngôn ngữ có thể lừa gạt, nhưng đạo tâm không cách nào lừa. Cảnh Chước trăm chết dứt khoát đạo tâm, không để ý hết thảy điên cuồng, chấp niệm sâu đậm với Vân Hoa. Đấy khiến cho Ninh Phàm dao động.
Nếu Cực Âm môn thật sẽ động thủ với Ninh thành thì lực của một người mình chống lại với Cực Âm môn cùng Thiên Đạo tông hai đại tông môn. Cực Âm môn đã sâu không lường được, Thiên Đạo tông càng phân nửa cũng không kém gì Cực Âm môn.
Cùng Hỏa Vân tông kết minh, nhất định là cử chỉ sáng suốt, có Hỏa Vân tông kềm chế Cực Âm môn, mình diệt Thiên Đạo tông không khó!
Vả lại diệt xong Cực Âm môn, Ninh Phàm càng có thể được toàn bộ Hỏa Vân tông làm tưởng thưởng.
Hỏa Vân tông, hắn lấy chỉ vô dụng, không thể nào gieo niệm cấm cho mỗi một người...
Có ít thứ cũng không phải là gieo niệm cấm sẽ có thể khống chế.
Nhưng không lấy Hỏa Vân, hắn cũng có thể nói lên những điều kiện khác với Cảnh Chước... Thí dụ như, hắn cực kỳ cảm thấy hứng thú với loại đặc thù luyện thi thủ pháp này. Thí dụ như Hỏa Vân tông còn có số lớn linh dược, công pháp điển tịch, trong đó chưa chắc không có loại mà Ninh Phàm cần.
Ít nhất, tiên ngọc là có thể đạt được hai trăm ngàn... Chỉ cần Ninh Phàm mở miệng, tin tưởng Cảnh Chước, lập tức sẽ đem tiên ngọc đánh cuộc kiếm được chắp tay dâng lên.
Dĩ nhiên, đối với Cảnh Chước, Ninh Phàm vẫn là giữ nguyên một phần cảnh giác.
Diệt Cực Âm môn trước, có lẽ Cảnh Chước sẽ một lòng kết minh. Nếu Cực Âm môn tiêu diệt, không khéo mình bị chút thương thế, thực lực đại tổn... Đến lúc đó, ông ta có thể trở quẻ hay không còn không biết.
Dứt khoát phải đối phó Cực Âm môn, kết minh cuối cùng mới đúng.
- Nếu Cực Âm môn xem như thật sự động sát tâm với Ninh thành của ta... ta ngược lại là cực kỳ tình nguyện cùng Cảnh Chước đạo hữu kết minh. Tuy nhiên, không biết Cảnh Chước đạo có thể có kế hoạch gì đối phó Cực Âm môn không?
- Có! Đầu tiên, lão phu cần một viên Hóa Anh đan! Đột phá Nguyên anh kỳ! Chẳng qua là không biết Ninh tôn có nắm chắc trong một tháng, luyện ra một viên Hóa Anh đan hay không?
- Hóa Anh đan ư?
Ninh Phàm hơi ngẩn ra.
- Không sai. Thiên Đạo tông tông chủ dường như đang nhắm tử quan, còn cần ba tháng xuất quan. Mà Tử Âm liên hiệp Thiên Đạo tông huyết tẩy Ninh thành, hơn phân nửa khẳng định phải sau ba tháng...
- Ba tháng... Như vậy, đúng là phải chuẩn bị thật tốt...
Ninh Phàm lộ ra vẻ trầm ngâm, cũng không hỏi nhiều Cảnh Chước làm sao biết được tin tức này.
Không khó đoán, trong trưởng lão của Cực Âm môn nhất định có ám tử do Cảnh Chước gài vào. Nếu ông ta đối với Tử Âm ôm lòng phải giết, gài ám tử mấy trăm năm không kỳ quái!
- Nửa tháng, ta sẽ luyện chế ra Hóa Anh đan... Nhưng ta không cho rằng ngươi có thể trong hai tháng rưỡi luyện hóa đan dược lực, đột phá Nguyên anh kỳ.
- Không sai, “hoàn toàn” đột phá Nguyên anh kỳ, lão phu ít nhất cần bế quan trăm năm... Nhưng, nếu chỉ cần pháp lực đạt tới Nguyên anh, cảnh giới tạm thời áp chế không đột phá, thế thì sao? Nếu có thể thành công tiêu diệt Cực Âm môn, lão phu đi liền một lần tới Vô Tận hải, ở nơi đó đột phá Nguyên anh kỳ...
- Thì ra là như vậy... Thế thì chuyện Hóa Anh đan, ngươi không cần lo âu... Tuy nhiên nếu Cảnh Chước đạo hữu đi Vô Tận hải, đến lúc đó nhất định phải dẫn Ninh mỗ cùng đi... Ninh mỗ đối với Vô Tận hải, cũng không quen...
- Ngươi cũng muốn đi ư?
Cảnh Chước hơi kinh ngạc.
- Di Thế cung... Mục đích của chúng ta tựa hồ nhất trí.
Ninh Phàm mỉm cười nói.
- Ha! Ninh đạo hữu tin tức ngược lại rất linh thông... Không sai Vô Tận hải quả thật có một nơi là Di Thế cung, cũng chính là mục tiêu của lão phu... Nếu đạo hữu nguyện cùng lão phu đồng hành, lão phu tất nhiên không ý kiến chút nào...
Cảnh Chước cười ha ha một tiếng, không có bất kỳ cự tuyệt. Ông ta có chuyện muốn nhờ, tự sẽ không vào thời khắc này chọc Ninh Phàm bất mãn.
Ninh Phàm nhìn về ánh mắt của Cảnh Chước, lộ ra một tia vẻ tán thưởng. Cảnh Chước này rất giỏi biến thông.
Ít nhất ăn vào Hóa Anh đan, pháp lực Nguyên anh cảnh giới áp chế... Phương pháp kia, người thường không cách nào ngờ ra, thực tế thao tác cũng khó khăn nặng nề... Nhưng Cảnh Chước lại dám nghĩ như vậy, nhất định đã có mười thành nắm chắc.
Nếu Cảnh Chước tu vi đạt tới Nguyên anh, cấp bậc cảnh giới không đột phá, sợ rằng chống lại Tử Âm lão ma ông ta cũng có phần thắng cực lớn.
- Như vậy, ngược lại phải chúc mừng đạo hữu, kết anh trước thời hạn rồi...
Ninh Phàm mỉm cười nói.
- Ha ha, nếu lão phu may mắn kết anh, tự sẽ không quên ân tình của Ninh đạo hữu... Vì diệt Tử Âm, lão phu còn có một chút kế sách, hi vọng Ninh đạo hữu tiếp nhận một hai...
Trong mắt của Cảnh Chước, cực kỳ khách khí. Nếu trước đó ông ta còn có chút hoài nghi khả năng Ninh Phàm diệt ông ta, giờ phút này lại tuyệt đối không hoài nghi.
- Nguyện nghe nói rõ... Nhưng mà trước tiên vào lúc này, Ninh mỗ muốn hướng Cảnh Chước đạo hữu, đòi ít thứ...
- Đạo hữu có gì cần, cứ cầm đi!
- Tiên ngọc, càng nhiều càng tốt... Phương pháp luyện thi của lệnh phu nhân, Ninh mỗ cũng cảm thấy rất hứng thú. Về phần những linh dược này, nếu Cảnh Chước đạo hữu có thể chuẩn bị đầy đủ, Ninh mỗ ngược lại rất vui lòng vì đạo hữu luyện chế hai viên đan dược...
Ninh Phàm vẫy tay, lấy ra một cái ngọc giản, thần niệm in dấu trên đó, in xuống hai đan phương, đưa cho Cảnh Chước.
Nghe Ninh Phàm đòi tiên ngọc cùng luyện thi phương pháp, Cảnh Chước không không mảy may bất mãn. Tiên ngọc vốn đưa cho Ninh Phàm. Luyện thi phương pháp, là ông ta từ Vô Tận hải tình cờ đạt được, mặc dù trân quý nhưng cũng không phải là vật không thể truyền ra ngoài.
Cũng may là Ninh Phàm đòi những thứ này, nếu không đòi thù lao, Cảnh Chước cũng hoài nghi thành ý của hắn.
Khi Cảnh Chước nhận lấy đan phương của Ninh Phàm, ông ta dùng thần niệm đảo qua, trong đó linh dược hắn cần, không một loại nào không phải vật trân quý, lại cần niên đại ít nhất đều là hai ngàn năm...
Ninh Phàm dường như cũng đòi hỏi có chút quá đáng...
Sắc mặt của Cảnh Chước chợt kéo, nhưng nụ cười chưa giảm. Xem như bị Ninh Phàm làm thịt một đao, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng thần niệm của ông ta tiếp tục xem tiếp, khi nhìn thấy cuối cùng thì sắc mặt khiếp sợ, rồi sau đó ngạc nhiên mừng rỡ, cuối cùng lại cảm kích nhìn Ninh Phàm khó hiểu.
Hai cái đan phương này ghi lại đan dược, một loại được đặt tên là Cố Anh đan...
Viên thuốc này, hiệu quả cũng gia tăng kết anh thành công suất. Hiệu quả không bằng Hóa Anh đan, nhưng tỷ lệ thành công có thể chồng lên cùng Hóa Anh đan!
Nhưng chân chính khiến cho Cảnh Chước kinh ngạc vui mừng, là loại đan dược thứ hai... Thi Mệnh đan!
Viên thuốc này, danh liệt tứ chuyển, hiệu quả thiên môn, gia tăng tuổi thọ của luyện thi... Nói là tuổi thọ, thật ra thì không chính xác. Luyện thi cũng không phải là vật còn sống, thay vì nói là tuổi thọ, không bằng nói đó là độ mài mòn của pháp bảo, độ lâu bền của nó đi vậy.
Luyện thi giống như pháp bảo vậy, cuối cùng vẫn sẽ bị hỏng mất, thân thể luôn sẽ có một ngày sinh cơ hao hết.
Tứ chuyển đan dược Thi Mệnh đan này chính là đan dược gia tăng tuổi thọ của luyện thi!
Cố Anh đan là vì Cảnh Chước luyện chế, Thi Mệnh đan cũng là Vân Hoa luyện chế!
Vân Hoa, lấy luyện thi thể phận, sống mấy trăm năm, hồn lực cắt giảm, thân thể sinh cơ hao hết. Mà Cảnh Chước thống khổ nhất một là không cách nào làm sống lại Vân Hoa, hai là không cách nào kéo dài tuổi thọ luyện thi của Vân Hoa.
Viên thuốc này đối với Cảnh Chước mà nói, thậm chí so với Cố Anh đan càng trân quý, so với một thân tu vi, một đời tánh mạng của ông ta càng trân quý!
Nếu như trước đó cùng Ninh Phàm kết minh là vì thù lao. Giờ phút này vì Vân Hoa không chết, Cảnh Chước ông ta, thậm chí nguyện ý buông xuống hết thảy, làm một con chó cho Ninh Phàm...
- Nếu Ninh đạo hữu có thể cứu Vân Hoa thì Cảnh Chước ta nguyện bỏ hết thảy, trở thành người hầu của đạo hữu!
- Cảnh Chước đạo hữu không cần khách khí... Nếu ngươi chuẩn bị đầy đủ linh dược, chuyện luyện đan này, đối với ta mà nói bất quá là một cái nhấc tay...
- Đạo hữu yên tâm! Những linh dược này, Cảnh Chước cho dù liều chết, cũng phải tìm được!
Bên trong ngọc giản, rõ ràng có mấy loại linh dược, hiệu quả không phải dùng cho Cố Anh, cũng như không kéo dài tuổi thọ... Cảnh Chước dù không thông con đường luyện đan, nhưng cũng có thể nhìn ra một hai, hơn phân nửa là Ninh Phàm mượn danh nghĩa tìm thuốc đòi thù lao với Cảnh Chước mà thôi.
Chút chuyện này, Cảnh Chước sẽ không điểm phá, cũng sẽ không hồ đồ. Không có gì trọng yếu hơn so với Vân Hoa.
- Tiếp theo, chúng ta nói một chút chuyện tiêu diệt Cực Âm môn đi...
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, hắn đối với Cảnh Chước ngược lại rất có hảo cảm.
...
Sau một ngày, Ninh Phàm cùng Cảnh Chước mỗi người phát ra tâm ma đại thệ.
Một kế hoạch tiêu diệt Cực Âm môn ra đời!
---
Cửa của đan thất khai mở, Ninh Phàm mặt mỉm cười, tiễn Vân Hoa phu nhân.
Đối mặt ánh mắt chất vấn của Chỉ Hạc, ánh mắt nghi hoặc của Lam Mi, Ninh Phàm chưa từng có lời giải thích thêm, chỉ nói một câu.
- Ta cùng Vân Hoa phu nhân là trong sạch...
- Quỷ mới tin huynh!
Một câu nói của Chỉ Hạc nói ra rõ ràng lòng của mọi người... Ngay cả Tiết Thanh cũng không tin.
Kèm theo ma danh của Ninh Phàm càng ngày càng thịnh thì tiếng xấu của hắn cũng càng ngày càng lớn.
Ninh tôn, song linh tu sĩ... Áp đảo hết thảy trên các thứ này, là song tu công pháp, cuồng ma hái hoa.
Không sai, danh hiệu “người thứ nhất dưới Kim đan” đã quá hạn rồi... Danh hiệu “người thứ nhất dưới Nguyên anh” tựa hồ còn chưa tới phiên Ninh Phàm có. Cho nên, hắn cô lại đạt được mỹ danh “cuồng ma hái hoa”.
Tu vi của hắn đề thăng nhanh như vậy, tất cả lão quái phản ứng đầu tiên đều cảm thấy cùng Ninh Phàm kế nhiệm Song Tu điện trưởng lão có liên quan. Sắc bổ a, song tu a! Cầm thú a!
Hơn hai trăm nữ đệ tử nũng nịu, liền bị một mình hắn làm hại...
Dĩ nhiên, các lão quái cũng chỉ là oán thầm trong lòng mà thôi, không người nào lại chính diện chạm tới Ninh Phàm rủi ro.
Mà Quỷ Tước tông trên dưới tựa hồ cũng thầm chấp nhận, Song Tu điện nữ tử là Ninh tôn cấm nhục... Vì vậy, tâm nguyện của Bạch Lộ, rốt cuộc lấy phương thức nàng không muốn nhất đạt thành...
Dưới ma danh của Ninh Phàm che đậy, không còn ma tu nào dám đánh một tia chủ ý với Song Tu điện nữ đệ tử!
Không một lời giải thích... Đối với những tin nhảm đồn đãi đó, Ninh Phàm sẽ không giải thích. So với danh, hắn càng yêu lợi hơn... Hắn là một tục nhân, bởi vì là hạng người tham danh giữ dự, ở trong tu chân biển máu này không sống nổi.
- Tiết Thanh, ta muốn rời đi Quỷ Tước tông ba tháng, trở về Ninh thành nhìn một chút. Nhưng trước lúc này, ta muốn đi “Minh tước mộ phần”, ngươi dẫn ta đi một chuyến đi...
Ninh Phàm giọng nói vô cùng điềm tĩnh.
- Sư... Ninh tôn phải về Ninh thành, lấy thân phận tứ ma tôn của ngài hôm này tùy thời có thể rời đi tông môn, không chịu bất kỳ trói buộc nào. Cái này dễ thôi... Nhưng ngài muốn đi “Minh tước mộ phần”, điều này cần tông chủ phê chuẩn... Nơi đó là cấm địa nguy hiểm hơn so với Yêu Quỷ lâm.
Tiết Thanh ánh mắt lướt qua đám nữ tử, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi ông ta suýt nữa xưng Ninh Phàm là “Sư phụ”. Tiếng xưng hô này, Ninh Phàm không để cho ông ta kêu ngay trước mọi người...
- Vậy sao... Nhắc tới lấy thực lực của Quỷ Tước tông tông môn, lại có nhiều cấm địa như vậy... Thật là rất kỳ quái a.
Ninh Phàm hơi trầm ngâm. Vô luận là Yêu Quỷ lâm, hoặc là Minh tước mộ phần chưa thấy, bên trong hung hiểm tựa hồ cũng vượt qua cấp bậc Toái hư... Hết thảy các thứ này, tựa hồ cũng là thủ bút của Quỷ tước thượng giới lão tổ Tước Thần tử...
Tước Thần tử, đặt ở Tứ Thiên tiên giới, nhất định đều là nhận vật không vừa gì...
Cho nên, mới có thể ở Quỷ Tước tông bày cấm địa như vậy.