Hợp Thể Song Tu

Chương 110: Hỏa Vân lão tổ thỉnh cầu



Phàm là tu sĩ đoán được điểm này, đều không tưởng tượng nổi nhìn Ninh Phàm.

Mà Ninh Phàm vì sao tốc độ tu luyện nhanh như vậy, cũng dường như cũng có câu trả lời.

Song linh tu sĩ, yêu nghiệt tư chất!

- Ngươi... Ngươi...

Bạch tôn khí tức mong manh, lão ta hận không được lập tức chết đi. Bại mà không chết, gặp tất cả ánh mắt lạnh lùng của mọi người, điều này đối với lão mà nói, so với chết còn khó chịu hơn. Lão là một người có cốt khí, bất luận đức hạnh như thế nào...

- Ngươi sở dĩ bại, bởi vì ngươi, quá coi thường ta... cái tên Bạch tôn, khiến cho ngươi có thói quen ưu việt, quên người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên... Tu giới rất lớn... Ngươi và ta cũng không phải là mạnh nhất, thậm chí, cho dù những Toái hư cao cao tại thượng cũng hoàn toàn không phải là mạnh nhất...

Khi Ninh Phàm nói ra lời ấy, ánh mắt của hắn nhàn nhạt quét về phía ăn mày, rồi sau đó như không chuyện gì xảy ra dời đi, không lọt dấu vết.

- Không được chọc ta nữa, nếu không...

Ninh Phàm không nhiều lời, xoay người đi. Hắn đi tới trung tâm hội trường, ánh mắt nhàn nhạt quét qua một loại tân khách. Dưới ánh mắt của hắn bức thị, ngay cả là kim đan lão quá, cũng không dám loạn xuất đại khí.

Người này, làm gì là cái gì người thứ nhất dưới Kim đan... Ngay cả là trên Kim đan, có mấy người có thể thắng hắn chứ?

- Từ hôm nay, Quỷ tước không còn Bạch tôn, chỉ có ta, Ninh tôn!

Trong lịch sử của Quỷ tước, ma tôn trẻ tuổi nhất, Ninh tôn hôm nay ra đời! Bên trong Quỷ Tước tông, hưởng thụ đãi ngộ cấp tông chủ!

Thua rồi, chẳng những Bạch Phi Đằng thua, tất cả lão quái cũng thua rồi...

Thời gian đã qua đi nửa tháng, nhưng các lão quái dừng lại ở Quỷ Tước tông, từng người vẫn sắc mặt bi thảm, người người giống như chết cha vậy.

Không có tiên ngọc... Phàm người nào đánh cuộc Ninh Phàm thua hoặc huề, tất cả tiên ngọc đều bị mất...

Giống như tất cả lão quái, thanh niên ăn mày cũng không cao hứng nổi.

Tiểu Chỉ Hạc cùng Tư Tư, từ chỗ tên ăn mày lấy đi hai trăm ngàn tiên ngọc, giờ khắc này, Chỉ Hạc cười một tiếng điềm đạm, cảm thấy mình thật là quá thông minh. Một ngoan tâm, liền thắng cuộc nhiều tiền như vậy.

Còn Lam Mi bưng tài sản kết xù, bỏ vào trước mặt Quỷ Tước tử, cũng may Quỷ Tước tử là lão mưu thâm toán, cũng không khỏi tâm thần rung rung. Một trăm ngàn tiên ngọc hồi báo... Ông ta đứng đầu một tông, không cách nào không động tâm!

Bạch Lộ cũng mang mười ngàn tiên ngọc hồi báo, trở lại Song Tu điện, phát ra tưởng thưởng. Còn Hỏa Vân lão tổ phu nhân, Vân Hoa thì môi đỏ mọng cả kinh khó mà khép lại, bưng một trăm ngàn tiên ngọc thu hoạch, không biết làm sao.

Một trăm ngàn tiên ngọc này, nàng vốn dĩ theo như lão tổ phân phó, đập đến trong nước, là mua một sự hảo cảm của Ninh Phàm, vì chuyện cầu xin sau này mà gieo mầm móng... Nhưng từ trong lòng mà nói, Vân Hoa tự mình cực kỳ không muốn coi tiền tài như cỏ rác như vậy. 

Nhưng nàng không hề ngờ tới rằng, cử động nhìn có vẻ
như ném tiền qua cửa sổ này lại đổi lấy lợi nhuận khổng lồ như vậy...

- Phu quân... Ánh mắt của người thật là độc đáo...

Vân Hoa ở trong đầu âm thầm chợt khen, ngay tức thì, có một đạo thanh âm đắc ý, vọng về trong đầu của nàng.

- Điều đó hiển nhiên, ta là phu quân của nàng, đường đường Hỏa Vân lão tổ...

Quỷ dị, không người biết, Hỏa Vân lão tổ một tia thần niệm, cũng không biết thi triển thủ đoạn gì, giấu trong cơ thể của Vân Hoa. Khó trách ông ta yên tâm để phu nhân mình đi ra ngoài, thì ra ông ta thời khắc giám thị.

Thanh niên ăn mày không thua thiệt nhưng không kiếm được gì, lại tới Quỷ Tước tông tìm người, mà cọng lông của cũng không tìm được, chuyến này tựa hồ uổng phí khí lực.

Tâm tình của hắn không tốt, đối với bất kỳ lão quái tới vây quanh quan hệ, cũng ái lý bất lý. Hắn hận không được lập tức rời đi Quỷ Tước tông, đỡ cho nhìn thấy những thứ ong mật, con ruồi mắt phiền. Nhưng khổ nổi Ninh Phàm chậm chạp không xuất hiện, không đổi năm chục ngàn tiên ngọc của hắn lấy được...

Từ không đài đánh một trận, Ninh Phàm đã thành Ninh tôn, tức thì hắn bế quan!

Tâm cảnh rối loạn, chỉ vì tâm ma xúc động... Hắn phải lần nữa đè xuống tâm ma, chỉ vì lúc này nơi đây, không thích hợp kết đan!

Di Thế cung... Trước khi tìm được nơi này, không thể kết đan, nếu không thời gian sẽ tùy tiện hao phí.

Ninh Phàm không hiện thân, tên ăn mày không cách nào rời đi... Hắn đường đường Toái hư đệ nhị trọng lão quái, đường đường con của Thần hoàng, há có thể chiếm tiện nghi năm chục ngàn tiên ngọc của một tiểu bối... Hắn có thiếu tiền như vậy sao! Mặc dù hắn là ăn mày...

Song Tu điện thạch quan, bị Ninh Phàm lần trước bế quan phá hủy, lần này hắn ở Đan điện thạch quan bế quan.

Mà đồ nhi Tiết Thanh tiện nghi của hắn thì ở bên ngoài thạch quan, cung kính chờ đợi, một màn này, hù dọa rất nhiều lão quái. Tam chuyển luyện đan sư Tiết Thanh mắt cao hơn đầu lại đối với Ninh Phàm chấp học trò chi lễ.

Hết thảy các thứ này, Tiết Thanh tự sẽ không cùng người giải thích. Đây là sự dặn dò của Ninh Phàm, không thể tiết lộ thân phận tứ chuyển luyện đan sư của hắn.

Thời khắc này Tiết Thanh, ánh mắt như lửa nóng, nhìn chằm chằm thạch quan.

Trước đó ông ta tôn kính Ninh Phàm, chỉ là coi trọng thuật luyện đan của hắn, nhưng trải qua cùng Bạch tôn cuộc chiến, chiến lực của Ninh Phàm khiến cho Tiết Thanh kính sợ... Bạch tôn dù không phải là nhân vật như lão tổ, cũng không coi là mười cao thủ đầu của Việt Quốc, nhưng làm sao cũng coi là hai mươi hảo thủ đầu của Việt Quốc.

Nhưng chính là loại cấp số cao thủ này lại bại dưới tay của Ninh Phàm một giới thiếu niên. Trước trận chiến này, không người nào ngờ tới Ninh Phàm sẽ thắng. Trận chiến này kết thúc, tất cả mọi người đều vì mình đặt sai tiền đặt cuộc mà hối hận không kịp.

17 tuổi, Ninh Phàm bước vào con đường tu ma. 18 tuổi, hắn đã trở thành Việt Quốc cao thủ số một số hai, Quỷ tước Ninh tôn!

Duy nhất khiến cho Tiết Thanh hơi có chút lưu tâm, là Ninh Phàm tìm sư nương cho mình dường như cũng có chút nhiều...

Ông ta đông lại nụ cười, nhìn từng nữ tử bên ngoài thạch quan vẻ mặt lo âu.

Chỉ Hạc, trời sanh mị cốt.

Bạch Lộ, Quỷ tước đệ nhất ma nữ.

Lam Mi, Quỷ tước Thiếu chủ.

Tư Tư... Cô gái này cho Tiết Thanh cảm giác như kinh khủng. Ông ta đối mặt cô gái này, tựa hồ so với đối mặt Quỷ Tước tử, càng nguy hiểm...

- Những người này đều là sư nương... Ta không thể lạnh nhạt...

Ông ta đống nụ cười, đối với bốn người nữ tử nhất nhất vấn an. Mà Chỉ Hạc tâm tư đơn thuần, nhất thời cung kính với lão đầu này, độ hảo cảm đề thăng. Về phần Tư Vô Tà, thì nhàn nhạt gật đầu một cái, cho dù là đáp lại. Chỉ có đối với Ninh Phàm, nàng mới có thể thu hồi sự lạnh lùng trong trẻo, đổi trở về một người thiếu nữ tâm địa đơn thuần, chẳng qua là sự đơn thuần đó, tùy thời đang lúc cắt giảm...

Còn đối với nụ cười của Tiết Thanh, không thích ứng nhất là Lam Mi cùng Bạch Lộ. Lam Mi hoàn hảo nàng thân là Thiếu chủ, chính là thường ngày Tiết Thanh cũng phải đối với nàng cười nói, nhưng tuyệt đối không cung kính như vậy. Tiết Thanh có một cổ ngạo khí, thuộc về ngạo khí của luyện đan tông sư, phần ngạo khí này khiến cho ông ta đối mặt cao thủ của Quỷ Tước tử lưu lại đều có thể không lộ ra vẻ hèn mọn.

Nhưng hôm nay, Tiết Thanh cung kính thật tốt... Vẻ mặt nhìn mình, tựa như một vãn bối... Lời này làm cho Lam Mi hơi có chút không thích ứng, nhưng mơ hồ đoán được, Tiết Thanh sở dĩ đối với mình cung kính, hết thảy có liên quan với Ninh Phàm.

Mà không thích ứng nhất chính là Bạch Lộ. Ngày xưa, nàng thân là Song Tu điện đại trưởng lão, tới Đan điện nhận đan dược mà nữ đệ tử tu luyện cần, chưa bao giờ được Tiết Thanh mở mắt nhìn qua một cái. Thậm chí đối với Bạch Lộ, Tiết Thanh một mực trong lòng khinh bỉ.

Nhưng hôm nay, Tiết Thanh đối với Bạch Lộ cực kỳ cung kính. Hết thảy, chỉ vì ông ta nghe nói Bạch Lộ trước mắt được Ninh Phàm thu rồi...

- Đây cũng là sư nương, không thể lạnh nhạt...

Tiết Thanh trên mặt tươi cười, trong lòng cười khổ, biểu tình này đối với ông ta lãnh ngạo mà nói quá làm khó.

Chẳng qua là ông ta phát hiện, khi ông ta buông xuống sự ngạo khí của lão bối, lần nữa nhặt tâm cảnh của vãn bối, thì tu vi đình trệ của ông ta lại bắt đầu có một tia dãn ra.

Bên trong thạch quan, Ninh Phàm cũng không biết tình hình ở ngoại giới. Từ sau khi đạt được Tử yếm băng sương, cô gái thần bí lần nữa ngủ say, nhưng Ninh Phàm mơ hồ cảm giác cô gái thần bí, đang phát sinh biến hóa nào đó, tốt hay xấu, không biết được...

Sau khi hắn đè xuống tâm cảnh nghịch loạn cũng không lập tức xuất quan. Mà là ở bên trong thạch quan sửa sang lại cảm ngộ của đại chiến mang tới.

Phá Huyễn Châu, tứ văn bản mệnh tiên vân, tứ phẩm hàn khí, Vạn Hồn Phiên, Băng Ly kiếm, Thất Kiếm quyết... Thủ đoạn của Bạch Phi Đằng không kém. Mà kinh nghiệm đối địch phong phú của lão ta cũng cho Ninh Phàm một tia cảm xúc.

Tu sĩ được lịch luyện trong máu lửa, cùng tu sĩ tu luyện an nhàn, chiến lực có khác biệt trời vực.

Mình đột phá Kim đan, nhất định phải đi Di Thế cung, mượn di thế lực, rút ngắn thời gian kết đan. Di Thế cung ở đâu, cô gái thần bí chưa nói, nhưng hôm nay nàng ta lại lâm vào ngủ say.

Di Thế cung, tựa hồ như Thần Hư các vậy, trải đều khắp Vũ giới, nhưng đáng tiếc là Việt Quốc không có Di Thế cung. Ngô quốc, Sở quốc gần đây dường như cũng không có Di Thế cung.

Một nơi gần đây nhất cũng phải vượt qua mười mấy tu chân quốc, sau khi đến Doanh quốc, ngồi “Độn thiên chu”, lái vào “Vô Tận hải”.

Vô Tận hải ở vào cực đông của Vũ giới, đường xá xa xôi, vả lại nơi đó trừ tu sĩ còn có dị tộc tồn tại... Yêu tộc, quỷ tộc, Cự Ma tộc...

Lấy độn tốc của Ninh Phàm chỉ đi Di Thế cung của Vô Tận hải phải hao phí mấy năm dài, dường như cũng chút cái mất nhiều hơn cái được.

Đi hoặc không đi, đây là một vấn đề...

Hôm nay Việt Quốc, địch nhân của mình còn không ít, Tam thần quân còn chưa chân chính thành chiến lực, có thể bảo vệ Ninh thành cùng Thất Mai hay không còn chưa biết... Mình vào lúc này rời đi Việt Quốc, thật tốt sao?

Tu chân giới có câu châm ngôn. Tu đạo, tu cũng không phải là trường sinh mà là tiêu dao, nếu lòng bị ràng buộc, liền nói cuối cùng không cách nào tu nữa.

Giờ phút này, Ninh Phàm rốt cuộc tràn đầy lãnh hội, quá nhiều phiền toái ràng buộc, đồng thời hắn cũng cảm nhận được, đông đảo hạnh phúc ràng buộc.

- Ta tựa hồ hồi lâu không phơi mặt trời rồi...

Hắn nhớ tới đinh ninh của lão ma, khe khẽ thở dài, đứng dậy. Hắn nhớ tới Ninh Cô xa ở tha hương, hơi nhắm mắt.

Hắn nhớ tới Cực Âm môn, nhớ tới Cốt hoàng, nhớ tới Niết hoàng, nhớ tới từng màn giết hại... Tu ma chỉ hơn một năm, trên tay mình đã có quá nhiều máu tanh, sau lưng đã có quá nhiều tội nghiệt.

Ninh Phàm, cần phải phơi mặt trời cho tốt... Đây là phương pháp của lão ma truyền thụ cho hắn áp chế tâm ma!

Xuất quan!

Ninh Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa đá ra, đập vào mi mắt là bốn nữ tử cùng Tiết Thanh.

Sự tha thiết của mọi người rơi vào trong mắt hắn càng hóa thành một tia kiên định.

- Ta không cắt đứt tình ái!

Bạch Lộ vừa thấy Ninh Phàm, lập tức đôi mi thanh tú chau lại, hừ ngọt một tiếng, quay đầu đi, một câu cũng không cùng Ninh Phàm nhiều lời. Nhưng bóng lưng rõ ràng vai run lên, tựa hồ cũng không phải bình tĩnh như là mặt ngoài vậy.

Lam Mi còn có ba phần dè đặt. Tư Tư có ba phần vui sướng. Còn Chỉ Hạc thì dán người độn vào trong ngực Ninh Phàm.

- Phàm ca ca, chúng ta phát tài rồi!

Câu thứ nhất cũng không phải là nhớ nhung xa cách, mà là phát tài... Tiểu nha đầu này, rốt cuộc có bao nhiêu không tim không phổi đây.

Ninh Phàm buông lỏng Chỉ Hạc, vỗ vỗ mái tóc của nàng, ánh mắt lại nhìn về bên ngoài thạch quan.

- Hai vị, đợi lâu rồi...

Hai người mà hắn nói, một người là Vân Hoa phu nhân, một người là tên ăn mày mặt đầy không kiên nhẫn.

Lại thấy hai bên trong cốc lập tức chia ra đi ra hai đạo thân ảnh, một đạo từng bước như liên, một đạo khác là mi mắt không thuận.

- Nếu ngươi không ra, ta lập tức đập thạch quan của ngươi... Trả cho ngươi, đây là năm chục ngàn tiên ngọc ngươi thắng...

Thanh niên ăn mày không kiên nhẫn, đem trữ vật đại trang bị một trăm ngàn tiên ngọc, vứt cho Ninh Phàm.

- Lần sau có đánh cuộc, ta nhất định cổ động.

Ninh Phàm đối với ăn mày ôm quyền, có tiền không kiếm, là người ngu.

- Thôi đừng, lão tử vĩnh viễn không nghĩ gặp lại ngươi... Đúng rồi, ngươi có thấy qua một khối ngọc màu xanh da trời hay chưa...?

Ăn mày bỗng nhiên thần bí hỏi, có lẽ đây mới là dự tính ban đầu của hắn chờ đợi Ninh Phàm.

- Ngọc màu xanh da trời sao?

Ninh Phàm lộ ra vẻ kỳ quái.

- Đúng vậy, thôi, xem như ta chưa hỏi...

Ăn mày không nhiều lời nữa, biểu lộ của Ninh Phàm quả thật không biết chuyện chút nào, thì không cần hỏi lại.

Hắn nói lấp lửng, không giải thích được, nhưng tựa như có huyền cơ... Ánh mắt của Ninh Phàm chợt động, ăn mày này không phải tìm ngọc, tựa hồ là tìm người a.

Tên ăn mày này là Vũ điện Toái hư cao thủ, mà Vũ điện tìm người, chuyện này tám trăm tu chân quốc, không một ai không biết.

Chẳng qua là họ tìm ai, cũng không biết...

- Vũ điện tìm người, cùng ngọc màu xanh da trời có liên quan!

Các loại dấu hiệu khiến cho Ninh Phàm suy đoán ra kết luận này, nhưng ngay sau đó hắn để ở một bên. Vũ điện tìm người, cùng mình có quan hệ gì đâu?

- Thôi thôi, cáo từ...

Ăn mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn, đối với Ninh Phàm ôm quyền đáp lễ, một đạo độn quang, miểu nhiên rời đi.

Mà sau khi tên ăn mày rời đi, ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trên thân thể mềm mại của Vân Hoa phu nhân, lộ ra nụ cười khó hiểu.

- Phu nhân có chuyện tìm ta ư?

- Sao? Ninh tôn làm sao biết?

- Nếu không có chuyện tìm ta, sẽ ném một cái thiên kim sao... Cần một chỗ đơn độc nói chuyện chứ?

- Làm phiền Ninh tôn dẫn đường...

Ninh Phàm cùng Vân Hoa đối lời, tựa hồ rất có huyền cơ. Mà Lam Mi cũng mơ hồ đoán được, Vân Hoa tìm tới Ninh Phàm, tựa hồ cũng không phải là gian dối. Chuyện đơn giản như vậy. Tuy nhiên còn có Chỉ Hạc, tiểu nha đầu ngốc nghếch này, đương nhiên không nghĩ nhiều như thế, vừa thấy Ninh Phàm cùng những nữ nhân khác mi lai nhãn khứ, lập tức có chút u oán dậm chân một cái.

- Nha đầu ngốc, ở đây chờ ta một chút...

Ánh mắt của Ninh Phàm quét qua đám nữ tử, lệnh cho Tiết Thanh khai ích một cao cấp luyện đan thất, trong phòng luyện đan, thương nghị một chuyện.

Luyện đan thất, có Anh cấp đại trận che đậy, nhưng che giấu thần niệm, không thể nghi ngờ là chỗ cao nhất của mật đàm. Chẳng qua là cho dù Quỷ Tước tử, mặt mũi cũng không lớn đến khai một gian luyện đan thất nghị sự... Tiết Thanh không cho phép! Luyện đan thất, vốn được sử dụng cho luyện đan, há có thể để ông ta dùng làm chuyện khác!


Chương 110: Hỏa Vân lão tổ thỉnh cầu. (3)

Tuy nhiên Ninh Phàm sao? Hắn là sư phụ của Tiết Thanh, là tứ chuyển luyện đan sư, là Ninh tôn... Mặt mũi của hắn, trong lòng của Tiết Thanh, so với tông chủ lớn hơn.

Ninh Phàm ra lệnh, Tiết Thanh không dám vi phạm.

Trong phòng cao cấp luyện đan, chỉ còn dư Ninh Phàm cùng Vân Hoa hai người.

Giờ khắc này, Ninh Phàm thu nụ cười, giọng nói bỗng nhiên lãnh đạm hỏi.

- Hỏa Vân lão tổ, thật có hứng thú nhàn nhã đi chơi, núp bên trong cơ thể phu nhân, thật coi Ninh mỗ cảm giác không được sao?

- Ha ha, không hổ là Ninh Hắc Ma, vẫn là thần niệm cảm giác bén nhạy... Thần niệm của các hạ, so với lão phu còn mạnh hơn một phần... Không hổ là tứ chuyển luyện đan sư!

Một đạo hỏa quang thoát ra từ bên trong cơ thể của Vân Hoa, biến ảo thành một ánh lửa bóng người hư ảo.

Người này chính là Hỏa Vân lão tổ, nửa bước Nguyên anh tu vi, Cảnh Chước!

Tóc đỏ như kích, hai mắt lửa đỏ, một bộ đại hồng bào, ngay cả trong nụ cười, đều mang hơi nóng điếm phô.

Chợt thấy người này hiện thân, cũng như nghe ngôn ngữ của người này, Ninh Phàm lập tức khóe mắt co rụt lại, lạnh lùng nói.

- Các hạ nói, Ninh mỗ không hiểu.

Ngoài miệng không nói, trong lòng Ninh Phàm cũng một mảnh bất đắc dĩ. Nhìn ra rồi, thân phận của Ninh Hắc Ma, cuối cùng là phải bị khám phá.

Người xem bói tinh thông thiên hạ cũng không ít. Gian khách cũng không ít! Tra ra thân phận của mình cũng không có gì kỳ quái!

Nhưng cũng có thể, Cảnh Chước này chỉ là lời nói dò xét Ninh Phàm, còn Ninh Phàm thì không thể nào ngu đến mức thừa nhận.

- Tiểu hữu yên tâm, lão phu cũng không có ác ý... Nhưng có người, lại đối với tiểu hữu, động sát tâm... Tiểu hữu có biết, Cực Âm môn Tử Âm lão ma, liên hiệp cao thủ của Ngô quốc Thiên Đạo tông, chuẩn bị hạ sát thủ đối với Ninh thành của ngươi!

...

Ninh Phàm không nói một lời, từ chối cho ý kiến. Hắn không cách nào phân rõ, thời khắc này Cảnh Chước lão tổ còn dò xét hay không.

- Ha ha, tiểu hữu thật là phòng bị khá mạnh. Tốt lắm, có sự phòng bị này, nói rõ tiểu hữu là người mưu đại sự... Tiểu hữu không cần giấu giếm, lão phu có một người bạn, ở Ngô quốc tình cờ lấy được một tin tức, cho nên lão phu mới biết thân phận chân thật của tiểu hữu... Tiểu hữu có biết, Tử Âm lão tặc đó đi Ngô quốc, tiêu xài mười ngàn tiên ngọc, trong tay của Thần toán lão nhân, nghiên cứu ra thân phận chân thực của ngươi... Lão phu lấy tâm ma thề, chuyện này tuyệt vô hư ngôn, tiểu hữu không cần ngụy trang trước người lão phu...

Cảnh Chước lão tổ, một bộ vẻ mặt thành khẩn.

Mà Ninh Phàm, nghe xong lời của Cảnh Chước, tin bảy thành, ba thành không tin... Hắn tin là Cảnh Chước thật sự biết được thân phận của mình. Không tin chính là phương pháp biết được thân phận mình.

Bằng hữu cho biết ư? Buồn cười!

Cảnh Chước này, nhất định là như Tử Âm lão ma vậy, tiêu xài tiền bạc trong tay thần toán lão nhân, coi ra thân phận của mình!

Chỉ bất quá, Cảnh Chước hiển nhiên cùng Tử Âm bất đồng. Sau khi ông ta biết thân phận của Ninh Phàm, trái lo phải nghĩ, cũng không dám trực tiếp đối với Ninh Phàm động thủ cướp người.

Dù sao Hỏa Vân tông, là một tông môn đạt được Hóa anh đan. Ông ta không cần phải cùng Ninh Phàm đại động can qua, chỉ cần duy trì cục diện hôm nay, Hỏa Vân tông đạt được viên thứ nhất Hóa Anh đan, dễ như trở bàn tay.

Cảnh Chước, vô cùng có thể là một Nguyên anh tu sĩ được sinh ra đầu tiên của Việt Quốc! Bởi vì, ông ta là người đầu tiên đạt được Hóa Anh đan.

Còn Tử Âm bất đồng, Cực Âm môn của lão, bị xếp hạng sau mười năm mới được lấy đan... Vả lại Tử Âm cùng Ninh Phàm, có rất nhiều kẻ hở... Tử Âm, không thể nào chờ đợi! Lão ta chỉ muốn cướp!

- Cảnh Chước lão tổ thật giỏi tính toán... Không sai, Ninh mỗ là Ninh Phàm, cũng là Ninh Hắc Ma. Như vậy, ngươi đã hài lòng chứ? Ngươi hãy nói rõ ý đồ của ngươi đi, nếu không, Ninh mỗ có thể đem ngươi coi là địch nhân!

Ninh Phàm trong mắt sát khí vừa hiện, dưới tiên đế sát khí, ngay cả Cảnh Chước đều không cách nào trấn định, về phần phu nhân Vân Hoa của ông ta lại mặt mày ảm đạm.

Hắn quả nhiên là Ninh Hắc Ma!

Hắn quả nhiên có lá bài tẩy cực kỳ kinh khủng!

Vả lại người này tâm cơ thật là sâu, một cái thì đã nhìn ra mình tìm Thần toán ông lão nhân, tính thiên cơ!

Tuy nhiên Ninh Phàm không biết là, Cảnh Chước cùng Tử Âm bất đồng, ông ta xem hai quẻ.

Quẻ thứ nhất, là bói ra thân phận của Ninh Hắc Ma.

Quẻ thứ hai, là bói xem nếu Cảnh Chước tự mình bắt Ninh Hắc Ma có mấy phần thắng.

Mà câu trả lời của Thần toán lão nhân đưa ra là... Hẳn phải chết!

Chính là quẻ thứ hai, hoàn toàn bỏ đi địch ý của Cảnh Chước đối với Ninh Phàm.

Sợ rằng toàn bộ Việt Quốc, duy nhất một người biết Ninh Phàm kinh khủng, chỉ một mình ông ta.

Tử Âm bói ít một quẻ, một quẻ đó quyết định sự tiêu diệt của Cực Âm môn.

- Chê cười rồi... Người trong tu giới, thân bất do kỷ, tuy nhiên, hôm nay lão phu quả thật cùng Ninh tôn là bạn không phải địch... Lão phu vẫn chờ Hóa Anh đan của Ninh tôn, đột phá Nguyên anh, sao dám cùng Ninh tôn làm địch...

Cảnh Chước cười khan mấy tiếng, thấy Ninh Phàm trên mặt sát cơ không giảm, thu nụ cười, nghiêm túc nói:

- Được rồi... Lão phu bây giờ nói rõ ràng ý của mình... Lão phu muốn cùng Ninh tôn kết minh, chung nhau tiêu diệt Cực Âm môn!

- Kết minh ư? Vì sao?

Ánh mắt của Ninh Phàm buông lỏng một chút, thu sát cơ, hơi có chút kinh ngạc.

Hỏa Vân lão tổ này mắt cao hơn đầu sẽ cùng mình kết minh sao? Vì sao ông ta phải động thủ với Cực Âm môn?

Mình cùng Cực Âm môn có thù oán, ông ta có không?

Cảnh Chước dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của Ninh Phàm, trong mắt của ông ta, thoáng qua một tia bi thương, một tia thống hận, chỉ Vân Hoa bên cạnh cười thảm nói.

- Không dối gạt Ninh tôn, lão phu cùng Tử Âm kia, thực tế có thù giết vợ... Ngươi nhìn xem Vân Hoa có phải là người sống không...?

- Thì ra là như vậy. Khó trách ta cảm thấy Vân Hoa phu nhân, khí tức không đúng lắm...

Ninh Phàm nhìn Vân Hoa đứng đó cười, lộ ra vẻ như thế.

Hắn ngay từ lúc lần đầu tiên thấy Vân Hoa thì đã biết cô gái này là một cỗ luyện thi, một xác chết được luyện chế rất đặc thù!

Vân Hoa phu nhân đã chết, nhưng lấy một loại hình thái sống quỷ dị.

Thân thể đã chết, tim ngưng đập, nhưng trong kinh mạch, pháp lực vẫn dựa vào luyện thi công pháp lưu động mà giữ thân thể không mục nát. Về phần hồn phách, vốn phải vào luân hồi, lại bị phong ấn trong thiên linh... Hồn phong thiên linh, loại luyện thi thủ đoạn này có thể cất giữ linh trí của luyện thi, nhưng chỉ truyền lưu qua ở thượng cổ, ngay cả Ninh Phàm cũng không biết! Nếu không, hắn rất có thể đào ra thi thể của Ninh Hồng Hồng, vì Ninh Hồng Hồng chế tạo luyện thi “sống lại”...

Cô gái này có thể nói là Vân Hoa, cũng có thể nói là không phải.

Mà theo như đồn đãi, Cảnh Chước lão tổ rất nhỏ nhen ích kỷ, không chịu được cảnh Vân Hoa lộ diện thực tế. Nhưng thật ra thì cũng không phải ông ấy hẹp hòi, mà là sợ Vân Hoa bị người đoán được thân phận luyện thi.

Cho dù đạo lữ trở thành luyện thi, Cảnh Chước vẫn bất ly bất khí... Lão đầu tóc đỏ này ngược lại thật si tình...

Dĩ nhiên, tiền đề Cảnh Chước cũng không nói láo, đối với ông ta nói là thật hay giả, Ninh Phàm hơi trầm ngâm, từ chối cho ý kiến.

- Tiểu hữu, không tin lão phu cùng thi thể tương luyến sao...?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv