Nhã Hân đi vào Thương Ngạn Thần chần chừ bước theo sau cô.
Nhã Hân ngồi vào một chiếc bàn nhỏ cạnh vỉa hè, nhìn cái bàn này đã biết không được lau chùi sạch sẽ, bên trên mặt bàn vẫn còn dính rất nhiều dầu mỡ. Đã thế lại còn có những vệt đen đen kiểu như lâu ngày chưa được lau chùi. Trên bàn những lọ gia vị ăn kèm cũng ngồn ngang không được sếp gọn gàng sạch sẽ.
Thế mà Nhã Hân lại ngồi một cách rất tự nhiên mà chẳng thèm lau chùi. Cái ghế rất nhỏ so với người anh, Thương Ngạn Thần chật vật một lúc rồi cũng tự giác mà ngồi xuống đối diện cô.
Nhã Hân nhìn sắc mặt của Thương Ngạn Thần trông anh hình như không được thoả mái lắm. Đương nhiên rồi người đàn ông như anh ăn món ngon thượng hạng gì mà chẳng được làm gì mà phải cật nhọc đến những quán ăn như thế này.
Nhã Hân cũng mặc kệ anh, dù sao anh chính là người rủ cô đi ăn. Nên cô mới tìm một chỗ ngon nhưng tồi tàn nhất đưa anh vào.
Nhìn thấy nét mặt bình tĩnh thờ ơ của anh, cô cũng im lặng, tỉnh bơ.
Nhã Hân thấy hai người đã ổn định được chỗ ngồi thì vẫy tay gọi đồ “Ông chủ cho tôi mỗi loại mười xiên, với thêm hai lon bia nữa”
“Ok! Đợi một chút sẽ có liền”
Thương Ngạn Thần thật sự không đây là cái nơi quỷ quái nào, lại có thể bày bán những thức ăn không sạch sẽ này để bán. Nhìn xung quanh thì chỉ có mỗi một chiếc quạt nhỏ, còn không cả có điều hoà, không khí rất nóng nực. Trên trán anh rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, thân người to lớn mạnh mẽ từ khi bước vào đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Mặc dù anh không thích nơi này thậm chí còn rất ghét bỏ. Nhưng vì đây là nơi Nhã Hân chọn nên anh miễn cưỡng có thể ngồi đây ăn cùng với cô.
Trên người anh ăn mặc sạch sẽ mùi nước hoa thoang thoả hoà quyện với mùi thuốc lá nhàn nhạt. Nhìn thế nào cũng không phát hiện ra trên khuôn mặt cương nghị của anh hiện ra nét khó chịu nào.
Xem ra có vẻ anh rất nhẫn nại với cô, cô muốn đi đâu anh cũng đưa cô đi, muốn ăn gì anh cũng sẽ ăn cùng cô, cô muốn làm gì anh cũng sẽ nhất định làm cho cô.
Từ lúc Thương Ngạn Thần bước chân vào đây anh không hề nói một tiếng nào.
Rất nhanh ông chủ đã bê một đĩa thịt nướng các loại ra và thêm hai non bia ra.
Nhã Hân nhanh chóng nói “Cảm ơn ông chủ!”
Vì cô cũng thường xuyên hay ghé qua đây cùng đám bạn nên ông chủ cũng ít nhiều quen biết cô.
“Hân Hân! Đây là bạn trai cháu à? Trông rất khôi ngô và đẹp trai nha. Nhớ phải giữ chặt lấy nhé, chàng trai đẹp trai như thế này ra đường hay bị mấy cô chân dài bám lắm.”
Nhã Hân đang mở lon bia ra thì nghe ông chủ nói Thương Ngạn Thần là bạn trai mình thì lập tức phản đối “Không phải đâu ông chủ, ông đừng có đoán bừa đây là chú của cháu thôi. Chú ấy mới chuyển đến gần đây sống.”
Ông chủ “Vậy à?”
Nhã Hân gật đầu
Thương Ngạn Thần từ nãy đến giờ bây giờ mới thấy anh nên tiếng “Cô ấy là bạn gái cháu đấy! Tại vì bọn cháu giận nhau nên cô mới mới xưng hô với cháu xa cách như vậy!”
Ông chủ nhìn hai người cũng như đã hiểu ra chuyện thì quay sang nhìn Nhã Hân “Cháu ấy có bạn trai đẹp như vậy lại còn rất hiểu chuyện nữa đừng giận cậu ấy nữa. Nhìn cậu ta trông buồn chưa kìa!”
Nhã Hân định mở miệng giải thích thì bất ngờ có một vị khách gọi thêm đồ ăn, cắt ngang những gì cô định nói vào trong bụng
Khách: “Ông chủ cho tôi thêm hai mươi xiên thịt nướng nữa nhé!”
Ông chủ: “Ok! Ok! Tới liền đây. Đợi tôi một chút nhé!”
Ông quay lại nhìn hai người “Hai cháu cứ từ từ ăn đi ta đi làm đồ ăn cho khách đây!” Nói xong ông vội vàng rời đi.
Ông chủ rời đi Nhã Hân liếc Thương Ngạn Thần một cái. Cô không nói gì mà chỉ bật nắp lon bia vừa ăn xiên vừa uống trông rất thoả mái.
Nhã Hân ăn đã được một nửa cô nhìn thấy anh vẫn không ăn một miếng nào. Dù sao cô cũng là người đề nghị đến đây cũng không thể để anh nhìn cô ăn như thế được. Ít nhiều thì coi như cô vẫn có lương tâm đi.
“Chú Thương có muốn uống bia không?” Cô bây giờ thật không biết xưng hô với Thương Ngạn Thần kiểu gì? So về tuổi tác cô với anh cách nhau cũng chục tuổi. Thì đáng ra cũng nên gọi một tiếng chú cũng không có gì quá đáng đi.
“Không! Lát nữa anh còn phải lái xe!” Thương Ngạn Thần cũng không chấp nhặt với cô chuyện cô xưng hô với anh nữa. Chỉ cần cô tránh xa mấy tên nam nhân ra thì cô gọi mình là gì cũng được.
“Vậy thịt xiên, tôi thấy anh vẫn chưa động đến một xiên nào.” Nhã Hân cầm một xiên đưa đến trước mặt anh ý bảo anh cầm lấy.
Thương Ngạn Thần nhìn hành động của Nhã Hân thì khuôn miệng nở một nụ cười ranh mãnh, khàn khàn giọng nói: “Em đang quan tâm anh đấy à?”