Một lúc sau…
Thẩm Huy đem đồ ăn vào phòng Thương Ngạn Thần. Cậu đặt đồ ăn và một ly rượu vang xuống bàn rồi quay sang hỏi anh:
“Tổng giám đốc còn gì căn dặn nữa không ạ?”
“Cậu đi điều tra cho tôi xem hai năm nay Nhã Hân sống như thế nào?” Anh thở một làn khỏi ra rồi đưa mắt nhìn Thẩm Huy nói.
“Vâng!”
“Còn nữa kêu hai người vệ sĩ đi theo sát bảo vệ cô ấy, nhưng tuyệt đối đừng để cho cô ấy phát hiện ra!”
“Tôi sẽ đi làm liền”
Thương Ngạn Thần đờ đẫn ngồi xuống ghế sofa tiện tay rót cho mình một ly rượu vang đưa lên miệng thưởng thức. Vị đắng của rượu tản ra trong khoang miệng anh, không hiểu sao đáng lẽ ra anh phải thấy vui khi đã tìm thấy cô mới phải nhưng lại rất buồn bực khi không biết làm cách nào để lại gần được cô.
Anh cứ thất thần suy nghĩ những việc có liên quan đến Nhã Hân cho đến khi Thẩm Huy vào báo cáo tình hình cho anh biết.
“Hiện tại thì thiếu phu nhân đang học tại trường đại học S đang là khoá cuối của trường đó. Vì năm cuối nên áp lực học hành rất lớn cô ấy hầu như chỉ học xong rồi đi về nhà. Và cô ấy còn mở một tiệm bán hoa nhỏ rất đông khách, khách hàng chủ yếu của cô ấy thì toàn là…”
“Là gì?”
“Dạ…là đàn ông ạ!”
Khuôn mặt anh lúc này lập tức nhăn lại anh nhíu mày “Còn gì nữa!”
“Còn…còn thiếu phu được rất nhiều người tỏ tình. Tôi nghe nói từ khi đi học ngăn bàn thiếu phu nhân lúc nào cũng chất đầy thư tình. Mà chủ yếu đều là những chàng trai trẻ tuổi hơn boss” Thẩm Huy vừa nói vừa sợ hãi khi khí thế áp bức của tổng giám đốc quá đáng sợ.
“Cậu đang chê tôi già sao?”
“Không…không hề? Ngài là mẫu đàn ông lý tưởng của rất nhiều phụ nữ mà sao tôi lại có thể chê ngài già được chứ!” Thẩm Huy lắc đầu giải thích
Thương Ngạn Thần nghe xong thì lập tức bùng nổ, chẳng lẽ hai năm nay cô ấy chỉ sống xung quanh đàn ông thôi sao? Đi học cũng được đàn ông viết thư tình cho, bán hoa cũng chỉ có đàn ông đến mua… vậy là cả ngày vợ của anh đều ở bên cạnh những tên đàn ông đó sao.
Nghĩ đến vậy Thương Ngạn Thần càng tức, tức hơn hết là cô gái của anh lại quá xinh đẹp, để cho một đám đàn ông ruồi muỗi đó bám dính theo.
“Cậu, đi sắp xếp thời gian cho tôi gặp hiệu trường trường đại học S. Tốt nhất là ngay trong ngày mai.”
Thẩm Huy không biết tổng giám đốc tính làm gì cậu tồ mò hỏi:
“Để làm gì ạ!”
Thương Ngạn Nhìn tia ánh mắt rét lạnh về phía Thẩm Huy, giọng nói cảnh cáo vang lên:
“Tôi khi nào đã phải báo cáo cho cậu biết tôi làm cái gì hả?”
Thẩm Huy nghe xong giật mình!
Ôi trời! Cậu chỉ tò mò chút thôi mà. Chứ ai dám mà đi quản chuyện của tổng giám đốc?
“Dạ tôi đi sắp xếp liền!” Thẩm Huy không dám nhiều chuyện nữa cậu nhanh chóng cúi người rồi đi ra ngoài.
“Khoan đã!”
Đi được mấy bước thì anh lại gọi Thẩm Huy quay lại
“Xong việc cậu mua vé bay bay quay về Lạc Thành đi!”
Thẩm Huy sửng sốt chẳng lẽ là vì câu nói vừa rồi mà tổng giám đốc lại muốn đuổi việc anh đấy chứ!
“Tổng giám đốc à? Thật ra vừa rồi tôi chỉ lỡ miệng thôi không đến nỗi ngài lại đuổi việc tôi đi đấy chứ! Trên tôi còn có mẹ già, ở dưới còn có mấy đứa em cần tôi cung cấp tiền học phí. Ngài đừng có mà…” Thẩm Huy bắt đầu kể khổ, giọng nói cũng ghẹt ngào theo.
“Tôi còn chưa nói xong cậu đã nóng vội cái gì?”
Thẩm Huy lúc này mới định thần lại “Vậy boss bảo tôi về Lạc Thành làm gì?”
“Cậu về công ty cùng Dina giúp tôi quản lý một thời gian! Có việc gì quan trọng mới được gọi cho tôi, còn không thì đừng làm phiền đến tôi!”
“Vậy còn boss?”
“Xem ra cậu tò mò tôi làm cái gì quá nhỉ?”
Thẩm Huy cúi đầu, cậu lại bắt đầu cảm thấy mình hơi lắm chuyện rồi nhanh chóng liền sửa sai “Không…không có gì đâu ạ! Tôi nhất định sẽ cùng Dina quản lý tốt công việc mà boss giao”
Nói xong Thẩm Huy liền đi ra ngoài.
Buổi sáng hôm sau…
Thẩm Huy đã sắp xếp lịch hẹn gặp hiệu trưởng lúc 9h sáng tại trường đại học S.
Thương Ngạn Thần lái chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail yêu thích nhất của mình đến trường đại học S.
Vì Thương Ngạn Thần là một trong những ông trùm tài chính có mặt trên rất nhiều các trang tạp chí hàng tuần.
Một ngày anh có thể kiếm ra hàng ngàn đô la, mà hôm nay không biết gì lý do gì anh lại đích thân đại giá quang lâm đến trường đại học S.
Hiệu trưởng lịch sự chạy ra tiếp đón anh.
“Xin chào Thương tổng không biết ngài đích thân đến trường chúng tôi để làm gì?”
“Cũng không có chuyện gì lớn tôi chỉ muốn cùng hiệu trưởng thương lượng một vài chuyện!” Thương Ngạn Thần cũng rất tử tế mà đáp lại.
Hôm nay anh phong độ ngời ngời khí chất trên người anh toả ra như ma lực mà thu hút tất cả mọi người xung quanh.
Vì đang là giờ lên lớp lên trường học cũng không bị vẻ đẹp của anh làm cho thu hút, mà chỉ có mấy cô giáo viên trẻ ra tiếp đón anh là trở lên mê mẩn với nhan sắc và khí chất của anh.
Thương Ngạn Thần ăn vận đơn giản chỉ một chiếc áo phông trắng phối cùng quần vải màu đen chân đi giày thể thao số lượng có hạn, tóc để tự nhiên buông thả trông rất soái.
Nhưng tay thì lại đeo đồng hồ chục tỷ đến từ nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp. Nhìn thì đơn giản nhưng trên người Thương Ngạn Thần lại toát ra mùi tiền.