Cánh tay của Thương Ngạn Thần bắt đầu làm càn. Anh kéo dây áo của cô xuống để lộ vòng một cao vút ra bên ngoài. Môi cô vẫn bị anh xâm chiếm, ngực của Nhã Hân bị tay của anh nhào nặn không thương tiếc.
Biểu cảm kháng cự của Nhã Hân kích thích Thương Ngạn Thần, biểu cảm của cô thể hiện rõ sự chán ghét! Thật sự khiến anh rất giận dữ.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của anh hơi nhếch lên, những tia lửa bắn ra từ đôi mắt anh dường như có thể thiêu đốt Nhã Hân
Thương Ngạn Thần dùng lực giữ lấy gáy Nhã Hân dùng sức kéo Nhã Hân gần vào mình khiến nụ hôn của hai người trở lên sâu hơn. Mùi vị và hương thơm của cô khiến anh cảm thấy hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Nhã Hân cảm thấy khó thở, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của anh một cách rõ ràng. Nụ hôn của anh dần càng trở lên điên cuồng hơn, tất cả hương vị của cô đều bị xâm chiếm không chừa một chỗ nào.
Nhã Hân khó thở đẩy mạnh anh ra tránh thoát được hơi thở nóng bỏng của Thương Ngạn Thần. Cô dùng hết sức đầy mạnh anh ra, Nhã Hân nhanh chóng đứng dậy rời khỏi người anh chỉnh trang lại trang phục trên người mình.
Trước sự tránh né của Nhã Hân càng làm cho Thương Ngạn Thần trở lên tức giận. Nhã Hân ngước đôi mắt thanh lạnh lên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giận dữ của Thương Ngạn Thần, nhưng trong lòng cô lại hơi nơm nớp lo sợ.
Cô định chạy trốn khỏi anh nhưng nào có dễ như vậy, Nhã Hân vừa chạy được mấy bước thì đằng sau lưng đã bị Thương Ngạn Thần bế cô kiểu công chúa đi vào nhà.
Nhã Hân vùng vẫy tay cô đấm liên tục vào vai và ngực anh. Nhưng chẳng có tác dụng gì Thương Ngạn Thần vẫn ung dung ngang nhiên bế cô đi lên phòng.
Sự ồn ào và ngang bướng của cô khiến Thương Ngạn Thần tức giận. Giọng nói lạnh lẽo và trào phúng như từ địa ngục vang vọng bên tai Nhã Hân như muốn cảnh cáo cô “Cô đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”
“Cô làm cho tôi vui vẻ thì xem ra tôi có thể xem xét tha cho cô”
Nhã Hân vì kích động mà mắng Thương Ngạn Thần một câu “Anh là đồ khốn nạn”
“Vậy tý nữa ở dưới thân tôi, tôi sẽ cho cô biết tôi khốn nạn như thế nào. Nhắc nhở cho cô biết lúc đấy đừng có mà khóc lóc cầu xin” Sắc mặt Thương Ngạn Thần trầm xuống, anh cất giọng quát, ánh mắt tối sầm lạnh như băng nhìn Nhã Hân, gân xanh nổi đầy trên tay.
Đôi mắt đen của Thương Ngạn Thần càng thêm âm trầm, dáng vẻ giờ đây rất đáng sợ như muốn ăn con mồi trước mặt mình càng nhanh càng tốt.
Thương Ngạn Thần bế cô đạp mạnh cánh cửa phòng ngủ ra rồi ném mạnh Nhã Hân xuống giường. Anh khoá cánh cửa phòng ngủ lại.
Anh quay người lại nhìn khuôn mặt sợ sệt của Nhã Hân.
Dường như nhìn thấu sự sợ hãi của cô, Thương Ngạn Thần nở nụ cười thiếu nghiêm túc:
“Cô sợ à! Không phải vừa rồi còn mạnh miệng lắm sao?” Thương Ngạn Thần cố ý cất cao giọng, ánh mắt phun ra lửa giận nóng rực.
Cảm giác khuất nhục lại một lần nữa đánh gục Nhã Hân! Anh là ma quỷ máu lạnh!
Đôi mắt cô ngấn lệ như một lời cầu xin nhưng trong mắt Thương Ngạn Thần bây giờ chỉ có cô, cô là người phụ nữ của anh phải thực hiện trức trách của một người vợ.
Nhã Hân bất lực cô cố gắng nhẹ nhàng cầu xin anh “Anh làm ơn tha cho tôi đi! Lần sau tôi hứa sẽ không dám cãi lời của anh nữa”
Thương Ngạn Thần nhếch khoé miệng lên “Còn có lần sau…”
Nói xong anh kéo Nhã Hân lại gần mình liền nhanh như chớp cúi người xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng cô.
Dáng người chắc khỏe của anh cũng nóng bừng bừng, ôm chặt lấy người cô.
“Đừng… Đừng mà!” - Nhã Hân càng ra sức vặn vẹo người để tránh khỏi anh. Cô cảm thấy cổ họng như bị siết chặt lại, cô hết sức kinh hoàng.
Thương Ngạn Thần rất tao nhã nới lỏng caravat, sự tàn ác của anh nhuốm khắp hàng lông mày kiếm. Thương Ngạn Thần ném caravat sang một bên rồi ngồi xuống giường nhìn Nhã Hân đang trốn tránh, ánh mắt ngập tràn dục vọng.
Đôi mắt của Thương Ngạn Thần càng thêm đỏ ngầu, anh như một con sư tử dũng mãnh đang vồ bắt con mồi, từng bước lại gần Nhã Hân.
Anh ghét sự trốn tránh của cô. Nhã Hân càng muốn trốn anh lại càng muốn tiến đến. Thương Ngạn Thần đè cô dưới thân mình hôn lên từng tấc da tấc thịt trên người cô.
Bàn tay to lớn của anh cũng nhanh chóng thuận tiện cởi hết lớp che chắn trên cô vứt xuống đất. Quả thật cô rất đẹp đến dáng người cũng rất vừa mắt anh. Vòng eo nhỏ nhắn có cái rốn nhỏ nhỏ xinh xinh đang e ấp ở trên người cô. Làn da trắng sáng mịn màng được bàn tay của anh lướt khắp cơ thể không chừa một chỗ nào.
Cởi đồ của cô xong anh không chịu được nữa cũng nhanh chóng cởi nốt đồ của mình. Hai thân hình trần trụi đang dính sát vào nhau nữ nằm dưới trai nằm trên trông hết sức ám muội.
Cả cơ thể khoẻ khoắn nước da màu đồng khoẻ khoắn hiện lên trên trước mặt Nhã Hân vô cùng cuốn hút. Từng cơ bắp múi bụng trên cơ thể anh đều vô cùng thu hút khiến cho cô có một chút đỏ mặt.