“Cởi nó giúp anh!” Anh ghé sát tai cô phả một hơi ấm nói.
Thân thể căng thẳng của Nhã Hân buông lỏng không nổi, cô nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn động tác của mình bây giờ. Cô mò mẫn thắt lưng quần anh cởi một cái
“Cạch”
Chiếc quần nhanh chóng được cô rũ bỏ để lộ ra đôi chân dài chắc khoẻ thẳng tắp. Trên người anh bây giờ chỉ còn lại chiếc quần lót che đi thứ đồ sộ của đàn ông bên trong.
Nhã Hân đỏ mặt dùng tay che mặt mình lại, cô muốn chạy thoát khỏi đây, nhưng Thương Ngạn Thần nhanh tay đem cô lột sạch nhanh và gọn không còn một thứ gì sót lại trên người cô, sau đó dứt khoát ôm cô lên nhét vào trong bồn tắm.
Sau đó Thương Ngạn Thần cởi bỏ nốt chiếc quần lót còn sót lại trên người mình ra giải phóng con mãnh thú ẩn nấp bên trong. Anh bước vào trong bồn tắm cùng với cô.
“Tắm cho anh” Giọng nói của anh cực kỳ tự nhiên không có một chút ngại ngùng nào hiện lên trên khuôn mặt.
Nhã Hân cực kì nghe lời, cô lấy sữa tắm thoa một lớp trên chiếc lưng to lớn của anh kì kì. Suốt quá trình cô giúp anh tắm, Thương Ngạn Thần bảo gì cô làm lấy, cô hoàn toàn không dám đối diện thẳng với mặt anh.
Thương Ngạn Thần quay người đối diện với Nhã Hân anh nâng cằm cô ép cô đối diện với mặt mình.
Hầu kết nam tính không ngừng tượt lên trượt xuống, Thương Ngạn Thần khó khăn mà đem cặp mắt của mình dời khỏi bộ ngực sữa bởi vì cô che lại mà trở nên căng tròn hơn
“Để anh giúp em tắm!”
Thương Ngạn Thần cầm miếng bọt từ từ cọ lên từng lớp da trắng mịn trên người cô. Anh nhìn cô e thẹn ngại ngùng càng không thể nhịn được ngọn lửa dục vọng trên người anh bắt đầu bùng phát. Bên dưới cự long rục rịch khó chịu dần dần ngóc đầu
Anh không nhịn được nữa hôn lên lớp da thịt mịn màng rồi chuyển đến bầu ngực sữa đẩy đà ở một bên. Hàm răng bắt được một đỉnh hồng đỏ tươi cắn nhè nhẹ, một tay khác không kịp chờ đợi đã lần vào giữa đôi chân mảnh khảnh, tìm nơi đào nguyên tuyệt đẹp kia, theo dòng nước nhẹ nhàng đâm một ngón tay vào đó.
“Uhm…”
Nhã Hân gục vào bờ vai rộng lớn của anh nức nở
“Anh là tên xấu xa, a…đã bảo chỉ tắm thôi mà!”
“Anh không nhịn được!” Nói xong Thương Ngạn Thần liền hôn lên môi cô, hút chọn những gì cô nói vào trong bụng.
Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên cự long to lớn nóng bỏng của mình “Em nhìn xem! Em phải chịu trách nhiệm với nó” Thương Ngạn Thần khổ sở nói.
Nhã Hân lúng túng, cô nhẹ nhàng vuốt ve thứ đó trong tay mình, càng vuốt cô càng cảm thấy nó đang dần to ra và trở lên cứng rắn hơn.
Thương Ngạn Thần bị hành động lơ đãng của cô mà thở gấp.
Ngọn lửa tình mà cô gợi lên đã thiêu cháy tâm trí của anh, đã đem thần trí của anh cháy sạch không còn một chút lí trí nào. Giờ phút này anh chỉ muốn cô, hung hăng muốn cô, không chút lưu tình muốn cô!
Thân hình cao lớn hưng phấn căng thẳng thành một dây cung, Thương Ngạn Thần khó nén sốt ruột liền bắt đầu dưới dòng nước ấm áp đang chảy đút vào trong u cốc khít khao.
Thân thể Nhã Hân không thể khống chế cứ run rẩy không thôi, hoa huy*t mềm mại ẩm ướt càng lúc càng xiết chặt. Bộ ngực sữa đẫy đà của mình càng thêm dán sát vào lồng ngực nam tính nóng ấm, Thương Ngạn Thần cũng thuận thế há miệng ra, đem bầu ngực sữa nõn nà đó ngậm vào trong miệng.
"Uhm..." Thân thể mảnh khảnh của cô không cầm được run rẩy, rên rỉ.
Đôi môi mỏng ngậm chặt đầu ti, tỉ mỉ nhấm nháp không ngừng, dục vọng dâng tràn khắp cơ thể…khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô trờ lên đầy quyến rũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, cho dù đã trải qua ân ái với nhau rất nhiều lần rồi, cô vẫn không cách nào thích ứng, người đàn ông này luôn luôn có nhu cầu khủng bố cùng tinh lực cực kì mạnh đối với cô.
Một chút, một chút, lại một chút…
Anh đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác đến khi Nhã Hân không chịu nổi nữa, Thương Ngạn Thần mới tắm rửa qua cho cô rồi ôm cô trở về phòng.
————————————-
Ba tháng trôi qua….
Chẳng mấy chốc Nhã Hân thi xong và đã tốt nghiệp đạt được loại bằng xuất sắc của trường đại học S.
“Chúc mừng em đã tốt nghiệp!”
Nhã Hân đang chụp ảnh tốt nghiệp cùng với bạn bè thì Thương Ngạn Thần cầm một bó hoa hướng dương tiến lại gần cô.
Nhã Hân ngại ngùng sợ mọi người biết mối quan hệ giữ cô và anh, nên Nhã Hân bèn kéo anh đi ra chỗ vắng vẻ trước bao nhiêu ánh mắt ngơ ngác, ngờ nghệch của mọi người.
“Sao anh lại đến đây! Em tưởng hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng cơ mà”
Thương Ngạn Thần tỉnh bơ trả lời cô “Huỷ rồi!”
Anh đúng là Thương Ngạn Thần mà một cuộc họp quan trọng nói huỷ là huỷ luôn.
“Vậy anh cũng không thể cứ thế đi đến gặp em chứ!”
Thương Ngạn Thần cau mày “Em là người yêu anh thì có gì mà phải lén lút chứ?”
Nhã Hân tưởng anh hiểu lầm cô không thích anh đến đây thì liền vội vàng giải thích “Không phải như anh nghĩ đâu? Tại anh quá nổi bật nên em sợ mọi người sẽ lời ra tiếng vào rằng em không hợp với anh”
“Có gì mà không thích hợp?Anh thích em chính là hợp không cần bọn họ phải dòm ngó nhận xét” Thương Ngạn Thần vừa nói vừa ôm cô vào lòng.