Sáng hôm sau, Hạ Dĩnh ngủ dậy không thấy Tông Hạo Nhiên chắc anh về đơn vị cô chuẩn bị một số món đơn giản ăn một chút sau đó ngồi ngây ngốc, điện thoại di động đổ chuông cuộc sống của cô giao tiếp ít số người biết cách liên lạc với Hạ Dĩnh cũng không nhiều ngoại trừ ở trường thì chỉ có người nhà.
Bất ngờ nhìn số điện thoại gọi đến là La Tấn.
“Alo.”
“Hạ Dĩnh có thể gặp em một lát được không?”
La Tấn hẹn Hạ Dĩnh ở một quán cafe cạnh sân bay, lúc cô đến anh đã ngồi đợi từ trước mặt vẫn còn bầm tím nhưng có vẻ không quá nguy hiểm, Hạ Dĩnh cười ngồi đối diện với La Tấn.
Anh vẫn như trước cười nhẹ với cô gọi cho cô một cốc cacao nóng.
“Anh chuẩn bị đi Đức định cư lát nữa sẽ bay.”
Hạ Dĩnh có chút bất ngờ nhưng như vậy cũng tốt ít nhất không giống như cô ép dạ cầu toàn.
“Vậy còn hai bác.”
“Bố mẹ anh sẽ đi vào nam sau khi anh ổn định sẽ đưa ông bà qua, Hạ Dĩnh anh thật sự xin lỗi em.”
Hạ Dĩnh lắc đầu cười “La Tấn anh không phản bội em cũng không có lỗi với em chỉ là tình yêu của chúng ta không đủ lớn để vượt qua nghịch cảnh, chúc anh sau này con đường trải đầy nhung lụa.”
Hai người hàn huyên thêm một lúc thì đến giờ La Tấn lên máy bay Hạ Dĩnh tiễn anh nhìn La Tấn đi khuất cô mới bắt taxi về nhà.
Vào cửa Tống Hạo Nhiên đang ngồi ở sopha hút thuốc Hạ Dĩnh không thích mùi khói thuốc, nhưng cũng không dám mở cửa sổ suy cho cùng cô chỉ là người lạ ở nhờ không quản được chuyện của người ta.
“Cô đi đâu về.”
“Em đi tiễn một người bạn ra nước ngoài định cư.” Hạ Dĩnh vừa cất đồ vừa nói.
Tống Hạo Nhiên như phát điên ném gạt tàn vào tường mảnh vỡ văng vãi khắp nhà một mảnh của gạt tàn ghim vào tay Hạ Dĩnh chảy máu.
“La Tấn phải không anh ta đi đâu tôi cho anh ta cơ hội anh ta lại thách thức tôi.”
Hạ Dĩnh không đi đứng đó chịu đựng cơn thịnh nộ của Tống Hạo Nhiên.
“Nói đi vì sao cô không nói, nói xem La Tấn ép chết Khải Tâm thế nào?.” Tống Hạo Nhiên gằn giọng hỏi Hạ Dĩnh.
“Em phải nói cái gì?”
Tống Hạo Nhiên lần đầu thấy mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của anh La Tấn kia cứng mềm đều không được, cũng không ngờ anh ta lại có bản lĩnh chạy đến một công ty nước ngoài ký hợp đồng hút máu chỉ để rời khỏi đây.
Khải Tâm biết tin đêm qua lại một lần nữa tự tử, làm Tống Hạo Nhiên vừa thương vừa bực lại càng thêm hận.
“Các người không biết tốt xấu, cậu ta được Khải Tâm vừa ý là phúc của cậu ta còn không biết điều.”
Hạ Dĩnh hiền nhưng cũng là con người thời gian qua cô đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng hôm nay anh đã nói đến vậy thì cô cũng rất muốn nói thêm một chút.
“ Anh Tống vì sao La Tấn phải chịu trách nhiệm với cô ấy, anh ấy đã bao giờ nói yêu cô ấy chưa? đã từng hứa hẹn sẽ ở bên cô ấy chưa? là cô ấy và anh năm lần bảy lượt ép anh ấy vào đường cùng, là các người cậy mình có tiền ỷ vào quyền thế bẻ đi đôi cánh của chúng tôi, nếu nói bị ép đến chết thì phải là chúng tôi mới phải.”
Tống Hạo Nhiên không giữ được bình tĩnh tát một cái làm Hạ Dĩnh ngã xuống sàn mảnh thủy tinh trên tay càng ghim sau.
Ông nội Tống Hạo Nhiên, Tống Chính Vĩ đứng ngoài cũng đã chứng kiến toàn bộ lúc đầu quả thật ông không thích Hạ Dĩnh bởi ông nghĩ Hạ Dĩnh hám giàu quyến rũ Tống Hạo Nhiên, nhưng hôm nay ông hiểu rồi là cháu của ông làm việc đốn mạt không phải con người.
Chuyện bắt gian kia chỉ sợ một tay Hạo Nhiên gây ra chỉ vì Khải Tâm mà mặt mũi đều không cần.
Hắng giọng một tiếng Tống Chính Vĩ chống gậy đi vào.
"Anh đang làm gì đánh phụ nữ à? nhà họ Tống dậy anh đánh phụ nữ đúng không?."
Tống Hạo Nhiên nhìn Hạ Dĩnh tư vị cũng không rõ anh không muốn làm cô tổn thương nhưng những gì cô nói giống như đang trêu tức anh.
Tống Chính Vĩ hỏi Hạ Dĩnh một hai câu sau đó gọi Tống Hạo Nhiên vào phòng sách.
"Hạo Nhiên con dừng lại đi đừng ép người quá đáng, Khải Tâm là cô gái tốt nhưng không có nghĩa tất cả phải xoay quanh con bé."
Tống Hạo Nhiên không nói gì chỉ đăm chiêu nhìn ông nội, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như vậy.
Từ nhỏ tới lớn mọi người đều vây quanh anh ông nội từng phục vụ trong quân ngũ bố mẹ anh làm trong chính phủ, từ bé đến lớn cuộc sống của anh luôn suôn sẻ muốn gì được đó.
Cho đến khi Khải Tâm biết yêu, năm lần bảy lượt tỏ tình thất bại tìm đến cái chết anh tìm đến La Tấn anh ta vậy mà từ chối hết mọi thứ anh mang tới cho anh ta.
Lần đầu tiên anh biết thì ra tiền bạc không vạn lăng như anh vẫn nghĩ.