Xe dừng dưới cổng bệnh viện Tống Hạo Nhiên đi đằng trước Hạ Dĩnh đi theo sau thang máy dừng ở khu nội trú.
“Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, nói chuyện với cậu ta để cậu ta chết tâm với cô đi.”
Hạ Dĩ trong lòng khinh bỉ cô làm gì có sự lựa chọn vốn dĩ trong mắt anh bọn họ chỉ là những con rối để những người có tiến trà đạp mà không thể phản kháng, cô cũng vậy La Tấn cũng thế.
Hạ Dĩnh đẩy cửa bước vào La Tấn mặt mũi thâm tím đang nằm trên giường bệnh, Hạ Dĩnh kéo ghế ngồi cạnh anh.
“Anh bị sao vậy.”
La Tân thấy Hạ Dĩnh tiều tụy đi nhiều trong lòng nổi lên thương xót dù sao anh cũng đã từng yêu cô sau năm, La Tấn là thật lòng yêu Hạ Dĩnh nhưng anh không đủ bao dung để vượt qua cùng cô, tận mắt thấy cô cùng người khác nằm trên một cái giường anh không thể coi như chưa có chuyện gì.
“Anh không sao em có khỏe không.”
Hạ Dĩnh nở nụ cười gượng gạo gật đầu.
Thật ra cô không biết phải nói gì Tống Hạo Nhiên lo xa rồi, tính của La Tân cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai kể từ khi cô bị anh vấy bẩn thì trong lòng La Tấn đã không còn cô nữa rồi.
“Hạ Dĩnh anh xin lỗi nếu không phải vì anh em sẽ không phải thế này.”
Hạ Dĩnh không nói gì, hỏi cô có hận La Tấn không nếu nói không thì là nói dối làm sao cô không hận cho được nhưng số phận đã định cô cũng không muốn ôm hận thù để sống tiếp.
Ngồi thêm một lúc Hạ Dĩnh rời đi Tống Hạo Nhiên từ lúc cô vào vẫn đứng hút thuốc bên ngoài thấy cô đi ra cũng không có phản ứng gì lớn.
“Tôi đưa cô về.”
Hạ Dĩnh không phản kháng mặc kệ anh sắp xếp đi được một đoạn Hạ Dĩnh thấy lợm giọng muốn nôn bụng đau dữ dội.
“Cô sao vậy.” Hạ Dĩnh đau đớn lắc đầu.
Thấy vậy Tống Hạo Nhiên đưa cô vào phòng cấp cứu lúc sau bác sĩ nói cô mang thai được hơn một tháng hôm nay có lẽ do quá mệt nên động thai.
Tống Hạo Nhiên biến sắc anh biết đấy là con của anh bởi cô cùng anh là lần đầu nhưng anh không muốn đứa trẻ được sinh ra, sau một năm cô và anh sẽ kết thúc đưa trẻ sẽ làm mối qua hệ của bọn họ thêm phức tạp.
“Hạ Dĩnh cô định thế nào?”
“Em có thể sinh đứa bé không sau khi ly hôn em sẽ không làm phiền anh.” Hạ Dĩnh bất lực khẩn cầu.
Lúc biết có thai cô có chút bất ngờ sau đó lại thấy kỳ diệu mặc dù đưa bé không phải mong đợi của cô, nhưng cô rất yêu trẻ con không lỡ làm tổn hại đứa trẻ huống hồ đó lại là máu thịt của cô.
“Không thể.”
Tống Hạo Nhiên vội vàng trả lời đưa bé không sinh ra trong tình yêu sẽ chỉ mang lại đau khổ cho tất cả mà thôi.
Hạ Dĩnh gật đầu coi như đã biết cô không khóc lóc cầu xin bởi vì cô biết có làm thế nào cũng không thay đổi được quyết định của Tống Hạo Nhiên.
“Vậy bao giờ thì làm Phẫu thuật mai có được không?”
Anh thấy cô như vậy cũng không ép buộc đồng ý ngày mai sẽ đưa Hạ Dĩnh quay lại, về đến nhà Hạ Dĩnh tiếp tục nấu cơm thấy anh không đi cô nấu nhiều hơn một chút.
Loay hoay một chút đã có mấy món đơn giản : Sườn xào chua ngọt, canh cá nấu chua, đậu phụ sốt cà chua.
Làm xong Hạ Dĩnh gọi Tống Hạo Nhiên ra ăn cơm.
Tống Hạo nhiên nhìn bàn ăn trước mặt tư vị trong lòng có gì đó khó tả, bọn họ ăn cơm rất yên tĩnh cả hai đều không nói gì.
Ăn xong Hạ Dĩnh dọn dẹp sạch sẽ mang rác đi đổ ngày mai cô phải phẫu thuật chắc sẽ phải nghỉ ngơi vài hôm không dọn sợ lúc về không dọn được.
Đổ rác xong Hạ Dĩnh không về ngay mà đi dạo xung quanh, ngồi dưới gốc cây cổ thụ xoa bụng còn bằng phẳng của mình đau đớn khóc, sau khi khóc một trận Hạ Dĩnh lau nước mắt về nhà.
Tống Hạo Nhiên thấy cô về cũng không hỏi cô đã đi đâu chỉ nhìn Hạ Dĩnh nhàn nhạt nói đã hẹn bác sĩ lúc 9*.